Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1: Nữ hồ Ly



Dịch giả: tieukinh, nila32

Nhóm: Phàm Nhân Tông

Trên một vùng đất hoang không dấu chân người.

Nhìn ra xa, trên vùng đất màu vàng úa này ngoài bụi cây và cỏ dại ra còn vô số tảng đá to nhỏ, hình dạng khác nhau.

Vầng mặt trời trên cao tỏa ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, cả không trung tràn ngập bụi đất bay lả tả.

Trong trời đất bao la đó, một thân ảnh gầy yếu, đang ra sức chạy cật lực về phía trước dần dần hiện rõ.

Chỉ thấy một bé gái khoảng sáu bảy tuổi, trên chiếc áo the vàng nhạt thêu từng đóa hoa mai màu hồng, mái tóc đen búi thành hai búi, đôi mắt đen lúng liếng, dưới chiếc mũi nhỏ xinh là cặp môi hồng, khuôn mặt cực kỳ xinh xắn.

Tay phải bé gái đang nắm chặt một chiếc trống lắc tay.

Chiếc trống này hẳn là đã cũ, hai mặt đã lên màu vàng, trên mặt trống vẽ hình mấy con thanh xà, hai chiếc dùi trống dính liền trên thân trống chốc chốc gõ lên mặt trống phát ra mấy tiếng trống nhẹ.

Bé gái tuổi nhỏ nhưng thân pháp linh hoạt, sau mấy lần trồi lên hụp xuống đã đến được một mảnh đất trống trước một bụi cỏ cao ngang đầu người.

Có lẽ do chạy nhanh nên trên trán nó đã đầy mồ hôi, phần trán bên trái mồ hôi chảy thành dòng xuống tới cổ. Nó vươn tay lau khuôn mặt đỏ bừng nhìn như một quả táo chín nhưng chân vẫn không ngừng chạy.

“Yêu nghiệt, chạy đâu cho thoát!”

Ngay lúc này, xa xa phía sau truyền đến một tiếng quát của nam nhân.

Bé gái nghe thấy thì hơi sững lại, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, tay phải nắm chặt trống lắc giơ lên ra sức xoay, khóe môi mấp máy mấy lần.

Mặt trống lập tức tỏa ra một tầng thanh quang nhàn nhạt, theo nhịp gõ của dùi trống phát ra một tiếng trống nhẹ, đạo thanh quang phóng tới một bụi cỏ trước mặt.

Trên thân đám cỏ cũng tỏa ra thanh quang, nhưng tầng thanh quang này chỉ chợt lóe lên rồi tắt, giống như chưa bao giờ tồn tại.

Tay phải bé gái liên tiếp lắc mấy lần, hai mặt trống lại tỏa thanh quang rồi chiếu tới đám cỏ như trước, lại khiến đám cỏ mấy lần lóe lên thanh quang.

Sau khi làm xong chuyện này, vẻ mặt bé gái càng trắng hơn mấy phần. nhưng nó không dám nghỉ, vội vàng nhảy vào đám cỏ trước mặt.

Sau khi bé gái nhảy vào không lâu, hơn mười trượng phía sau bốc lên bụi mù, một thân ảnh bay vọt tới trước đám cỏ.

Đây là một đại hán râu quai nón hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, một tay cầm một thanh phác đao sáng quắc, nhìn có vẻ như hung thần ác sát.

Y nhìn thấy trước đám cỏ có mấy dấu chân nhỏ liền định cầm đao xông vào.

Kết quả, ngay lúc này đám cỏ tỏa ra thanh quang lập lòe rồi từ đó phóng ra năm sáu con thanh xà há miệng đớp tới đại hán.

Đại hán sững người, tay trái lấy ra một tấm phù dán lên người, lập tức một tầng quang tráo màu trắng liền xuất hiện, đồng thời tay phải hơi rung, thanh phác đao trong tay phát ra tiếng ầm ầm chém tới.

Rẹt rẹt!

Một đạo hàn quang dài mấy thước từ thanh phác đao bắn ra, thanh quang lóe lên liền có ba con thanh xà bị chặt thành hai khúc bay ra, tiếp đó “ binh binh” hai tiếng, hai con thanh xà còn lại cũng bị quang tráo màu trắng trên người đại hán đánh bật lại. Ánh đao lóe lên, chúng cũng bị chém thành hai khúc.

Mấy con thanh xà vừa giáp công đã bị đại hán giải quyết, liền hiện nguyên hình là mấy cọng cỏ.

Đại hán hừ một tiếng, đang định tiếp tục xông vào bụi cỏ thì đột nhiên đổi nét mặt, thu lại phác đao rồi đứng nguyên chỗ cũ.

Sau lưng có tiếng sột soạt, hai bóng người dắt tay nhau tiến đến.

Trong đó có một đạo sĩ trẻ tuổi cao gầy, trường bào màu xám có vẻ hơi rách nát, trong tay cầm phất trần lông đuôi ngựa trắng, người kia là một gã lùn mặt ngựa có vẻ tinh anh, trên mặt có mấy chỗ màu xanh, tóc tai rối bù.

“Hai vị đạo hữu không sao chứ?”

Đại hán râu quai nón quay đầu hỏi.

“Yêu nghiệt này không hổ là nữ hồ ly, quả thực rất giảo hoạt. Ban nãy ta và Tề đạo hữu đuổi gấp, trong lúc không cẩn thận gặp chút phiền toái nhưng không đáng ngại. Yến đạo hữu sao lại đứng đây, yêu nghiệt kia đâu?”

Gã mặt ngựa xua tay, có chút nghi hoặc hỏi.

Đại hán râu quai nón không đáp, đưa tay chỉ trước bụi cỏ, nơi đó vẫn có thể thấy rõ ràng mấy dấu chân nhỏ nhắn.

“Vậy còn đợi cái gì? Chúng ta hãy bắt nó lại”

Gã mặt ngựa thấy vậy liền định xông vào bụi cỏ.

“Yêu nghiệt này chạy một ngày một đêm chắc đã cùng đường, có điều nó giỏi thi triển huyễn thuật mộc thuộc tính, nấp trong bụi cỏ này có thể nói như cá gặp nước, nếu mạo muội xông vào e là không ổn.” Đạo sĩ họ Tề nheo mắt nói.

“Lẽ nào để mặc nó chạy thoát? Yêu nghiệt này còn nhỏ đã giảo trá như vậy, nếu để nó lớn há chẳng phải lưu lại hậu hoạn sao.” Gã mặt ngựa hơi do dự nhưng cũng dừng lại, không cam lòng nói.

“Chúng ta là nhân sĩ chính đạo, trừ yêu hàng ma là chuyện phải làm, yêu hồ này đã bị chúng ta tìm được thì không thể nào thả hổ về rừng”

Đại hán râu quai nón nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt.

“Nghe lời Yến đạo hữu thì xem ra đã có đối sách?” Đạo sĩ họ tề đảo mắt hỏi.

“Đồng cỏ này rất rộng, nếu ba người chúng ta mù quáng đuổi theo tuy sau cùng có thể bắt được nó nhưng cũng phải tốn không ít thời gian. Nghe nói Mã đạo hữu gần đây mua được một tấm hỏa vân phù, mà dẫn phong thuật của Tề đạo hữu có thể nói là đã tới cảnh giới lư hỏa thuàn thanh, hai người phối hợp thì có thể đốt sạch đồng cỏ này, yêu hồ kia cũng không thể trốn được nữa.”

Đại hán râu quai nón chậm rãi nói.

“Hỏa vân phù...cũng không phải là không thể. Có điều bắt được nó xong thì da lông thuộc về ta, những cái khác ta không lấy, thế nào?” Gã mặt ngựa trầm ngâm một chút rồi nói.

“Không được, yêu hồ này phải bắt sống.” Đại hán râu quai nón lắc đầu, dứt khoát cự tuyệt.

“Yến đạo hữu nói vậy là sao? Hỏa vân phù của ta là sơ cấp trung giai, ta phải tốn một khoản lớn mới mua được.” Gã mặt ngựa sa sầm nét mặt, ngữ khí đã bắt đầu lạnh lùng hơn.

“Mã đạo hữu đừng nóng, nếu ta đoán không nhầm, Yến đạo hữu là Huyết Đao Hội ngoại đường đệ tử, gần đây trong hội giao nhiệm vụ, nếu có thể bắt sống yêu hồ này thì không chỉ có thể trở thành nội đường đệ tử mà còn được một viên Sất Huyết Đan và một nghìn linh thạch.” Đạo sĩ họ Tề nhìn đại hán râu quai nón nói đầy thâm ý.

“Không ngờ Tề đạo hữu tin tức linh thông, lại biết không ít việc của Huyết Đao Hội. Người ngay không nói lời ám muội, nếu hai vị có thể giúp ta bắt sống yêu hồ này, thì số linh thạch ta được thưởng sẽ chia đều cho hai vị, thế nào?” Đại hán râu quai nón mặt không đổi sắc nhìn hai người nói.

“Yến đạo hữu đã nói vậy thì bần đạo không có ý kiến.” Đạo sĩ họ Tề đem phất trần tùy tiện gác lên tay.

“Nếu đã như vậy thì không nên chậm trễ, động thủ đi.” Gã mặt ngựa nói rồi lấy ra một tấm phù, nhìn một cái có vẻ tiếc nuối rồi ném ra phía trước, miệng niệm chú.

Lá bùa kia lập tức trở nên đỏ rực sau đó nổ tung, hóa thành ngọn lửa đỏ rực thoạt nhìn giống như một đám mây lửa ập xuống bụi cỏ.

Hô!

Bụi cỏ bên dưới chạm phải mây lửa, lập tức bốc cháy nghi ngút.

Đạo sĩ họ Tề thấy vậy, lập tức tụng niệm Vô Lượng Thiên Tôn sau đó hất mạnh phất trần trong tay.

Trong chốc lát, chỉ nghe tiếng nổ lớn vang vọng, vài đạo sương mù lăng không hiện ra đồng thời tản ra bốn phía theo hình cánh quạt.

Gió trợ thế lửa, lửa mượn sức gió như sóng viển cuộn dâng, nhanh chóng lan ra khiến cho bầu trời ngập tràn khói đen, tro bụi bốc lên nghi ngút.

Ba người đại hán râu quai nón nhìn chằm chằm biển lửa đối diện đến không chớp mắt.

“Đằng kia!” Đột nhiên, đạo sĩ họ Tề quát lớn một tiếng.

Thân hình như mũi tên bắn ra với tốc độ cực nhanh, quanh người nổi lên thanh quang rực rỡ.

Đại hán râu quai nón và nam tử mặt ngựa nghe vậy lập tức chấn động, theo sát phía sau đạo sĩ họ Tề.

Chỉ thấy cách đó hai ba mươi trượng, từ trong bụi cỏ đang bị biển lửa ăn mòn, một thân ảnh xinh xắn thình lình thoát ra, bất ngờ chính là nữ đồng đã trốn vào đây lúc trước. Lúc này, y phục trên người nàng đã bị tổn hại nhiều chỗ, khuôn mặt trắng nõn thì bị khói lửa hun đến đen kịt.

Vốn dĩ sau khi trốn vào đồng cỏ rộng lớn này, nữ đồng này đã lẳng lặng thay đổi phương hướng chạy trốn, lại nghe sau lưng không còn âm thanh truy đuổi nên tưởng có thể thả lỏng một chút. Nào ngờ đối phương lại dùng biển lửa để ép nàng hiện thân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ đồng tràn đầy hoảng sợ. Không chút do dự, nàng chạy như điên về phía trước, bộ dáng hốt hoảng, không ngừng ho khan.

Nào ngờ chưa được bao xa, chỉ thấy sau lưng gió lốc ập tới, vô số tóc xanh theo đó hiện ra. Gần như cùng lúc, trên đầu nữ đồng truyền đến âm thanh “Xuy xuy”, một tấm lưới lớn đen kịt theo đó rơi xuống.

Nữ đồng gần như tuyệt vọng thế nhưng khi vừa nhìn đến gốc cây cách đó chừng hơn mười trượng, ánh mắt ảm đạm lại bất thần trở nên sáng ngời, nàng cắn mạnh đầu lưỡi.

“Bắt được rồi!”

Nam tử mặt ngựa là người chậm nhất nhưng nhìn thấy đại hán râu quai nón cùng đạo sĩ họ Tề chặn kín đường lui của nữ đồng, vẻ mặt không khỏi vui mừng.

Chỉ thấy vô số tóc xanh dài chừng mấy trượng bắt đầu thu lại, mang theo nữ đồng đang bị trói chặt. Lưới đen phía trên cũng phủ lên nghiêm mật.

Nhưng ngay lúc này, thân hình vốn không cách nào cử động đột nhiên sáng lên ánh sáng màu xanh, biến thành một thân cây mảnh khảnh.

“Mộc độn!” Đại hán râu quai nón cùng đạo sĩ họ Tề sau khi đáp xuống mặt đất, nhìn thấy biến cố phát sinh lập tức trầm mặt.

“Ở đó!” Nam tử mặt ngựa vội vàng chỉ đến một chỗ cách đó không xa.

Thân cây mảnh khảnh sau một thoáng mơ hồ đã trở lại hình dạng nữ đồng. Sau khi quay đầu nhìn lại một thoáng, nàng liền tranh thủ cơ hội tiếp tục bỏ trốn.

“Đuổi theo!”

Có lẽ vì mới thúc giục mộc độn, khuôn mặt nữ đồng trở nên trắng bệch, bước chân lảo đảo, tốc độ vì thế chậm hơn rất nhiều. Khoảng cách với ba người phía sau nhanh chóng bị rút ngắn.

“Ôi!”

Nữ đồng đột nhiên hét lên kinh hãi. Trong lúc sơ sẩy, nàng bị tảng đá dưới chân khiến cho vấp ngã, cả người bổ nhào về trước, đâm sầm lên một vách đá xám trắng cao hơn một trượng.

“Còn muốn trốn sao!”

Ba người phía sau thấy vậy lập tức giảm bớt tốc độ, từ từ tạo nên xu thế bao vây. Nam tử mặt ngựa liếm liếm đầu lưỡi, cất giọng âm trầm.

Ba người liên thủ, đuổi theo cô gái kia gần trọn một ngày một đêm, lại còn ăn phải không ít thiệt thòi tạo thành oán giận khó kiềm lại được, nhất là nam tử mặt ngựa vì thế mới sử dụng đến tấm Hỏa Vân Phù kia.

Nữ đồng xinh xắn lanh lợi thấy ba người kia lại gần lập tức dựa sát vào vách đá, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Chứng kiến vẻ mặt của nữ đồng, ba người không chút để ý. Nam tử mặt ngựa còn bước tới trước, vung tay nói ra;

"Tuy rằng không thể hạ sát nhưng hôm nay lão gia cũng phải hảo hảo giáo huấn yêu nghiệt nhà ngươi một phen!”

Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng vượt ngoài dự liệu của mọi người bất ngờ xảy ra.

Chỉ nghe một tiếng “Rắc”!

Khối đá mà nữ đồng dựa vào đột ngột vỡ ra vô số khe nứt. Không ít đá nhỏ lăn xuống, vung vãi khắp người khiến nàng giật mình.

“Ồ..”

Nam tử mặt ngựa thấy vậy, tấm tắc kêu lạ. Tay phải đang giơ lên cao cũng không hạ xuống. Hai người còn lại cũng tạm thời chuyển sự chú ý về phía vách đá sau lưng nữ đồng.

Răng rắc!

Chỉ thấy vết nứt trên mặt vách đá lan ra như mạng nhện. Không ít cự thạch bong ra từng mảng, rơi xuống mặt đất.

“A!”

Nữ đồng hiển nhiên không ngờ cự thạch sau lưng xuất hiện dị biến như vậy, sợ tới mức nhắm tịt mắt lại, hai tay ôm đầu, không dám cử động mảy may.

Ầm!

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, cự thạch vỡ vụng. Đá lớn bắn ra tung tóe, rơi xuống mặt đất, nhấc lên bụi mù nghi ngút.

Ba người đàn ông càng thêm hoảng sợ, biến sắc lui về phía sau mấy bước, sáu mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía vách đá.

“Cái này… Chuyện gì xảy ra?” Nam tử mặt ngựa khẽ động, thốt lên kinh ngạc.

Xuyên qua bụi mù nghi ngút, có thể nhận ra vách đá ban nãy đã không còn lại gì. Thay vào đó là một thân ảnh nam tử cao lớn.

Người này vận y phục xanh, tóc phủ lên mặt, giống như trước giờ kẹt trong cự thạch. Tướng mạo của y hết sức bình thường, làn da hơi đen, hai mắt nhìn thẳng về trước, thoạt nhìn có chút đờ đẫn nhưng thân hình ít nhất cao hơn đại hán râu quai nón một cái đầu.

Chứng kiến cảnh tượng bất ngờ này, nữ đồng cùng ba người đai hán râu quai nón đều phải há mồm trợn mắt.
Chương tiếp
Loading...