Phàm Trần

Chương 12: 12: Trần Thôn Nương Náo Bốn Năm- Sớm Chiều Buôn Bán Một Lòng Bình Dân



Qua sông Thương đi chừng hai mươi dặm đường đã đến gần Trần Gia Thôn, một thôn làng cạnh bìa rừng.

Phàm trần bước xuống lệnh cho mọi người giải tán, Vũ Ca cùng Sơ Không vào khu rừng phía trước, khô Liên Y cùng Hà Ma rời đi, khi có việc tự biết tìm phàm trần.Lúc này trời xế chiều, bước vào đầu cổng làng trần gia thôn là một không khí làm người ta khó tả, không phải âm u như phim kinh dị, hay sẽ có người ra xua đuổi trong những bộ phim truyện ở hiện đạiPhàm trần rảo bước quan sát chung quanh, đầu làng là cây cổ thụ to bên cạnh cây đại thụ là ngôi miếu như căn nhà gỗ người người bước vào được để dâng hương cúng bái thần linh.Phàm trần không định vào miếu thần ở mà hắn muốn vào trong làng.Đi vào trong làng không khí bình thường lan tỏa, mọi người sinh hoạt ai nấy đều rất thân thiện, có người còn bước tới hỏi thăm phàm trần, sau một hồi nghe phàm trần bảo từ xa tới bọn họ không hề bài xích mà còn vui vẻ mời phàm trần ở lại, nghe nam phụ lão ấu ở đây kể làng này là trần gia thôn, diện tích khá rộng giống như một thị trấn ở xã hội hiện đại.

Trong làng có ba ngàn hộ dân.

Trưởng làng là Chung Lão Bá kể rất tường tậnTrần gia thôn không bài xích khách phương xa vì nơi đây khách qua lại cũng rất nhiều, nhưng đa số đến rồi đi, đi rồi đến, trong làng có quán trọ cho khách nhân nghĩ ngơi, còn về vấn đề ở lâu dài thì xưa nay ít thấy.Đang nói chuyện với trưởng làng đột nhiên có một cô bé tầm tám tuổi chạy đến kéo tay phàm trần nói: " thúc thúc hay là ở lại nhà cháu ăn cơm, mẹ cháu làm cơm rất ngon" mọi người cười rộ, đột nhiên trong đám đông có một cô gái tầm ba mươi trở lại nắm tay kéo đứa bé lại, hà nhi đừng quấy phá! Cô bé chu miệng với người thiếu phụ, ánh mắt nhìn về phía phàm trần như mong đợi điều gì, phàm trần cũng vui vẻ hỏi thăm trưởng làng là Chung Lão Bá về việc cô bé nói, trưởng làng không cấm kỵ mà chỉ bảo là do những hộ dân ở đây quyết định, đa số khách nhân thường ở trọ, vì không ai quen biết dân trong làng nên khó mở lời.

Nếu trong làng ai cho phép khách nhân ở nhà mình có sự bảo đảm của chủ nhà thì trưởng làng cùng mọi người không ai phản đối.Hiểu được vấn đề phàm trần tiến lên phía trước đứa bé vừa khi nảy xông ra ngồi xuống cười vui vẻ nói chuyện với nó.

Cháu là hà nhi phải không? Cô bé đáp: dạ phải, thúc thúc ở lại nhà cháu đi, nhà cháu ở cuối bìa rừng, mẫu thân cháu là người tốt.

Phàm trần đứng lên chấp tay trước người phụ nữ thành kính khom người thi lễ rồi nói.

Xin hỏi tẩu tẩu có tiện hay không, vì kẻ hèn này từ bên bờ đông lặn lội qua đây, chỉ muốn tìm chốn dừng chân nương náo mưu sinh, nếu có gì mạo phạm mong tẩu tẩu rộng lòng tha thứ.

Người phụ nữ đứng trước mặt nói: khách nhân nếu thấy không có gì bất tiện thì cứ vào tệ xá dùng cơm, chỉ sợ làm khách nhân chê cười.

Phàm trần đáp: cảm tạ tẩu tẩu.

Sau đó theo mẹ con hà nhi đi vào làng.

Nhà mẹ con hà nhi ở cuối làng cạnh bìa rừng, ngôi nhà đơn sơ mộc mạt nhưng rộng rãi có ba gian lớn.

Vừa vào nhà sau khi tìm lu nước rửa mặt, phàm trần ra đầu làng tìm vài người hỏi mua ít đồ ăn về làm cơm, phàm trần không thiếu tiền, do hắn làm công bảy năm ở xưởng rèn lúc trước dành dụm được không ít bạcPhàm trần tay xách một con gà, một bó rau, cùng vài cân thịt lợn chạy về nhà mẹ con hà nhi.

Về đến nhà phàm trần vội xuống bếp, người phụ nữ thấy ngại kêu khách nhân cứ ngồi chơi để mẹ con em làm cơm tối.

Phàm trần vội cắt lời, tẩu tẩu chớ ngại, vốn kẻ hèn này khó ăn uống, nên trước giờ luôn tự tay mình nấu mong tẩu tẩu thông cảm.

Nghe phàm trần nói vậy thiếu phụ trước mặt cũng không ngăn cản.

Phàm trần xuống bếp làm cơm tốiVốn ăn uống là sở trường của phàm trần.

Hắn cắt một ít thịt mở heo để vào chảo sau đó đốt lửa lên để có mở rồi xào xịt lợn đã cắt nhuyễn với cải xanh, lấy gia vị trong kim quang bảo hạp rắc vào rồi lại đem thức ăn đổ ra bát lớn.

Do trời cũng tối nên hắn cột con gà sau bếp để hôm sau làm cũng không muộn.Cơm tối dọn lên trước nhà chỉ đơn giản thị lợn xào cải xanh nhưng hà nhi ăn rất thích thú.

Con bé vừa ăn vừa chớp chớp đôi mắt tròn xoe khen lấy khen để.

Thúc thúc làm cơm thật là ngon, mỗi ngày thúc thúc làm cơm cho hà nhi ăn, hà nhi thích! Người thiếu phụ ngại ngùng vì trước giờ trong nhà chỉ có hai mẹ con không hề có khách lạ.

Vừa ăn cơm phàm trần vừa trò chuyện cùng thiếu phụ thì được biết thiếu phụ tên là Tố Tâm năm nay đã hai mươi lăm tuổi.

Chồng mất sớm do bệnh tật, một mình ở vậy nuôi con, hai mẹ con nương tựa vào nhau trước giờ đều như vậy.

Tố tâm ăn mặc bới tóc theo kiểu người đã có chồng nên khi vừa gặp nhìn có vẻ đứng tuổi lại không trang điểm cầu kỳ.

Người thôn quê là vậy cái này phàm trần hiểu được.

Tố tâm thiếu phụ sống bằng nghề hái thuốc rồi bán lại cho các hiệu thuốc trong làng, cuộc sống hai mẹ con không quá khó khăn, do bên cạnh nhà là cánh rừng đầy đủ dược vật.Ăn cơm tối xong, phàm ra sau nhà tắm gội, tố tâm thiếu phụ sắp xếp chăn màn ở gian nhà thứ ba cho khách nhân nghĩ ngơi.

Người xưa thường ngủ sớm.

Bước giờ dậu tức là 5 h đến 7 giờ tối là trời đã tối mịch.

Giờ đó phàm trần còn chưa ngủ nên ngồi ở trước nhà.

Thế giới cổ xưa vẫn đầy muỗi, cũng may lúc ở bình chân thành, phàm trần đã sai khô Liên Y tìm vài dược liệu để hắn chế tạo ra nhang muỗi thời hiện đại xua đuổi côn trùng.

Thò tay rút một que nhang hình trụ dài chừng 20 cm trong kim quang bảo hạp ra đốt lên nhờ lửa ngọn đèn bên cạnh, mùi khói bay tỏ ra hương vị của vài vị thuốc bắc như quế khâu, ngải cứu...làm tinh thần phàm trần sản khoái.

Hà nhi biết phàm trần chưa ngủ nên chạy ra chơi cùng thúc thúc.Hà nhi hồn nhiên hỏi thúc thúc đây là gì? , tay chỉ vào que nhang hình trụ đang cắm trên đất.

Phàm trần đáp, đây là dược vật thúc thúc dùng để đuổi côn trùng, xua đi những thứ không sạch sẽ.

Phàm trần lúc này lại hỏi hà nhi, sao hôm nay cháu lại muốn thúc thúc đến nhà cháu.

Hà nhi tuổi nhỏ thật thà bảo có người nói với cháu phải mời thúc thúc tới nhà, thúc thúc là thần nhân sẽ bảo vệ mẹ con cháu khỏi người xấu.

Phàm trần hỏi ai nói?.

Hà nhi đáp: người trong mộng.

Phàm trần cảm thấy lạ nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, hắn cũng không quan tâm, vì nơi này cũng thoải mái, với lại người ta mẹ góa con côi cho hắn ở mà hắn thì không phải con quỷ sắc dục nhìn ai cũng muốn hiếp.

Ngược lại phải nói hắn sắp thành hòa thượng rồi, đầu còn tóc mà suốt ngày lánh đời ở ẩn, cái tư tưởng cổ quái của hắn làm cho hắn suốt đời cô độcĐêm khuya ngon giấc nhập mộng phàm trần thấy mình đi đến bìa rừng, trước mặt bốc lên một luồng ánh sáng đỏ, một nam nhân dáng vóc tiều tụy cúi người xá trước mặt phàm trần thi lễ, phàm trần trong mộng thần hồn vẫn minh mẫn đối đáp lưu lót, nhà ngươi là ai, tìm ta có việc chi, nam nhân tiều tụy đáp: tiểu nhân là gia phu của tố tâm, bởi lâm bạo bệnh mà qua đời để lại mẹ góa con côi, lòng còn chưa yên, biết được thánh giá đến chốn phàm nên báo mộng cho hà nhi đến mời thần nhân đến tệ xá, mong thần nhân không chê ở lại chốn này, tiểu nhân nguyện có kiếp sau xin làm trâu ngựa báo đáp.Phàm trần hiểu ra bèn vì vong hồn trì niệm một thời minh ngữ pháp tổ kinh siêu độ hắn, kinh văn vừa dứt vong hồn nam nhân tiều tụy liền xá chào muốn rời đi, trước khi đi còn lưu luyến muốn nói gì nhưng phàm trần cắt lời.

Ngươi cứ yên tâm lên đường, cứ tin tưởng vào ta.

Vong hồn lập tức tan biến.Tỉnh dậy vừa thời khắc giờ dần tức 4 giờ sáng.

Phàm trần ngồi xếp bằng niệm một thời minh ngữ pháp tổ kinh.

Nhiếp tâm thiền định minh sát trong một khắc hắn liền bắt ấn kiếm chỉ vẽ xuống nền nhà tám chữ yên, bình, phục dụng, thấu, xuyên, dẫn, kết lấy ra trong minh ngữ pháp tổ kinh.

Lập tức vỗ xuống nền nhà, sau đó an tâm ra trước sân quét dọn chuẩn bị ngày mới.Phàm trần không ở không mà hắn tìm thuê một quầy hàng buôn bán gạo, gạo ai cũng cần, nên hắn chọn bán gạo, vốn tiền không thiếu nên hắn không lo, cứ ban ngày bán gạo trừ khi có việc gì cần mẹ con hà nhi nhờ thì hắn nhờ người gần đó trông quầy bán giúp rồi hắn nhanh chóng quay lạiCuộc sống cứ đơn giản sáng đi bán gạo chiều về làm cơm tối thì thiền định, làm cho phàm trần cảm thấy bình an, nếu đọc giả đọc đến đây chắc sẽ chửi ầm tên điên, nhưng đối với phàm trần hắn cảm thấy cuộc sống thế này rất tốt, tình cảnh này ứng với câu kinh mà hắn hay niệm " linh linh bất muội, liễu liễu thường minh"Hoàn cảnh nào cũng được, mình tự chủ là đượcSống ở trần gia thôn hơn một năm, mọi người đã không còn xa lạ với phàm trần, biết tính tình hắn trầm lắng lại hiền từ, không ai ghét hắn.

Hắn bây giờ giống như một thành viên trong trần gia thôn thật sự, khách nhân bên ngoài dù có vào trần gia thôn cũng không biết hắn vốn là khách nhân bên ngoài trú ngụ..
Chương trước Chương tiếp
Loading...