Phàm Trần
Chương 18: 18: Làm Người Phải Có Chữ Nhân- Ác Dù Đến Mấy Cứu Cho
Trong đại lao Đồ Sơn Thành.Thiết Quyền bị đánh đập dã man như một con chó, một đời trấn thủ sứ trung dũng khí tiết nay lại bị đại đệ tử Bàng Ngôn bán đứng bán nằm phải thảm thê.Tố tâm cùng tố nga nữ tử đến trước mặt Thiết Quyền phỉ nhổ, đáng đời tên nghiệp súc nhà ngươi, năm xưa ngươi lấy cớ lãnh đạo nhân tộc chống yêu ma đánh về biên giới Thục Quốc rồi thừa cơ mượn gió bẻ măng cướp của dân làng lại giết chết Phụ Mẫu chị em ta, ngươi nói xem có đáng chết không! Vừa nói Tố Nga Tố Tâm vừa khóc lớn như trút được sự bi phẫn trong lòng.Lúc này Bàng Ngôn bước đến trước Thiết Quyền nói.Sư phụ xin đừng trách đồ nhi, mong sư phụ hiểu đồ nhi vì tình huống bất đắc dĩ.Thiết Quyền cười nói, khá lắm, khá lắm đệ tử ngoan của ta.Đợi vi sư thoát ra được, ta sẽ băm ngươi ra cho chó ăn.Thánh nữ ma tộc Giang Thu Bạch cười nói.Thiết Quyền ơi Thiết Quyền, uổng công ngươi một đời anh minh thần võ, nay sa cơ thất thế, ngươi nói xem nhân tộc ai sẽ đến cứu ngươi.Thiết Quyền dù rất thảm nhưng vẫn nhìn Giang Thu Bạch nói, đợi lão tử thoát được sẽ bắt con tiện tỳ nhà ngươi hiếp ba ngày ba đêm rồi bán vào nhà chứa vì cái tội dám mê hoặc đại đồ đệ của ta.Giang Thu Bạch càng cười lớn, đợi đến lúc đó rồi tính.Đêm tối ngày cuối cùng trước khi hành quyết vào ngày mai.Một người tay xách hộp gỗ xuất hiện trước mặt Thiết Quyền, khắp người phủ áo choàng đen.Thiết Quyền hỏi là ai! Người áo đen đáp, đem cơm, Thiết Quyền cười lớn, đến lúc trước khi chết còn có người nhớ đến lão phu mà mang cơm, trời còn có mắt, Thiết Quyền cười lớn làm tổn thương kinh mạch y ho ra máu dữ dội.Người áo đen vội lấy khăn lau máu cho y, mang bát cơm đến gần đúc cho Thiết Quyền ăn, hắn nói, cố gắng ăn đi khi còn có thể, hồng trần này ngắn lắm, ngắn lắm, nói rồi người áo đen rót bát nước cho Thiết Quyền uống, rồi biến mất.Ngày hôm sau Thiết Quyền bị xử chém, Đồ Sơn Đại Thành đã hoàn toàn rơi vào tay Thánh nữ ma tộc Giang Thu Bạch.Bên ngoài cửa phủ Trấn Thủ Sứ có hạ nhân chạy vào báo, bẩm báo bên ngoài có người cầu kiến Bạch tiểu thơ.Bàng Ngôn hỏi ai, thuộc hạ không biết, hắn đá một cái làm tên thuộc hạ lăn ra ngoài.Giang Thu Bạch nói cứ để cho vào, xem ai ăn gan hùm mật gấu đến chốn này.Vừa thấy người bước vào cửa, Giang Thu Bạch tái mặt, là trung niên nhân hôm trước gặp tại Nhung Y Cát, Bàng Ngôn như thấy quỷ đứng xụi lơ, miệng định hô hào kêu người bắt tên trung niên trước mặt, nhưng nhớ lại vô ích nên chỉ biết đứng im.Phàm trần cười tươi như hoa bước đến tùy tiện ngồi vào một ghế đối diện với Giang Thu Bạch, hắn tự rót nước tự uống giống như nhà của mình.Giang Thu Bạch lấy lại bình tĩnh cười hỏi tiền bối đến có việc gì chỉ dạy, Phàm Trần nói đơn giản nhớ cô nên tới thăm, Giang Thu Bạch cười nói được tiền bối nhung nhớ là một vinh hạnh của tiểu nữ, phàm trần vừa uống nước vừa ngồi trên ghế chân run run đùi như đang thoải mái.Đột nhiên phàm trần nói cho cô cơ hội, dốc toàn lực, toàn bộ người giết ta, hoặc bị ta giết.Giang Thu Bạch tức giận nói, tiền bối ỷ lớn hiếp nhỏ tiểu nữ không phục.Phàm trần hỏi không phục thì làm sao, làm thế nào cho phục.Vậy tiền bối cho tiểu nữ biết người là ai, có thù oán gì với tiểu nữ, phàm trần nói ta là bình dân bách tính, ta thích cô, chỉ có vậy.Bàng Ngôn mặt nóng như lửa hận không thể xông lên đâm chết tên khốn nạn trước mặt.Uống xong bát nước, phàm trần hỏi cô định tiếp theo đánh đến đâu, để ta đi thông báo! Tiểu nữ không bị ngu mà nói, phàm trần cười rồi đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn không quên dặn, khi nào cô rảnh mua giúp ta ít thịt lợn mang đến Bảo Liên Sơn Trang sau núi giúp ta, ta mời cô uống trà, nói rồi liền rời đi.Sau Bảo Liên Sơn Trang có một cánh rừng, phàm trần làm một ngôi miếu nhỏ thờ Thổ Thần, do chính tay hắn thiết kế.Hôm nay ngày lành tháng tốt, hắn lập đàn làm phép thỉnh Thần, đúng lúc Giang Thu Bạch đem thịt lợn đến, hắn mời nàng ngồi chơi, hắn đi luộc thịt lợn, xong rồi bày bàn cúng.Giang Thu Bạch rất hiếu kỳ nên cũng đến xem coi trung niên nhân đang làm trò quỷ gì! Phàm trần tay bắt ấn kiếm chỉ chỉ thẳng vô ngôi miếu nhỏ, miệng trì tụng chân ngôn"Tẩy trần tôn phướcTám vạn oai linhThỉnh một hạt thiềnDiên niên thọ dụngHồng trần chung đụngPháp sự nghiêm nghìThần tích dung nghiKhai quang nhập cốtPháp sinh pháp xuấtPháp diệt pháp lyBá sự thần trìKhai linh dẫn tánh.Nhất khai linhNhì khai tánhTam khai minh chánhDẫn nhập linh quangDung nghi sáng lạngHộ nhân khu tà diệt ma tiêu tai giải ách.HỐT LỐT BÀ LA TA RA HA MO NI".Cúng bái hồi lâu, không thấy động tĩnh gì, Giang Thu Bạch cũng chán, một lát sau làm lễ xong, Phàm Trần mời Giang Thu Bạch dùng cơm, xong buổi cơm hắn bảo nàng có việc cứ rời đi, Giang Thu Bạch khó hiểu, chẳng lẽ lời hắn nói là thật, hắn thích mình.Bên ngoài Bảo Liên Sơn Trang Bàng Ngôn cho tử sĩ ẩn núp kỹ càng nếu như Tiểu Bạch cô nương có gì bất trắc hắn sẽ cho người tắm máu Bảo Liên Sơn Trang.Thấy Giang Thu Bạch đi ra không thiếu cọng tóc Bàng Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.Trên đường về Bàng Ngôn hỏi Giang Thu Bạch, hắn có làm gì muội không, Có! Giang Thu Bạch đáp! Bàng Ngôn hoảng hốt hỏi! Hắn làm gì rồi! Hắn mời ta ăn cơm! Giang Thu Bạch cười! Bàng Ngôn xụ mặt xuống nói, chỉ có vậy thôi à! Không ! Còn gì nữa muội nói đi! À hắn nói ngươi nhát quá không dám chơi ta, hôm nào để hắn chơi! Nói xong Giang Thu Bạch cười lớn, Bàng Ngôn muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống chết cho xong!Đêm tối Phàm Trần ra miếu nhỏ đốt nhang đốt đèn miệng niệm chân ngôn! Hoàng Thiên Sắc Lệnh Chư Thánh Khâm Thừa.Thiên Đạo Từ Bi Chở Che Muôn Vật.Nay đêm lành giờ tốt, Thiết Quyền nghe gọi, Sư kêu thời tới, Sư triệu thời về, Sắc Phong Thổ Công Phúc Đức Chánh Thần.Mình vàng nạm ngọc, gậy báo cầm tay, bước vào ngay miếu thờ an tọa.Án thâu thiên nhất xích, thâu địa càng linh, thâu nhật nguyệt quang minh, thỉnh thần công chính.Phụng cáo!Lập tức tên Thiết Quyền trấn thủ sứ thành Đồ Sơn mấy ngày trước bị đem ra chém đầu xuất hiện trước mặt phàm trần trong hình dáng lực lưỡng cao to cơ bắp, lão giả râu dài tóc đen tay cầm gậy gỗ đen ở trần không khoát áo nữa thân trên để lộ cơ bắp cuồn cuộn, phàm trần cười bảo được được.Thiết Quyền vừa xuất hiện không hiểu gì hỏi ngươi là ai! Phàm trần cười đáp, người đưa cơm, nhớ ta chưa! Thiết Quyền nghĩ nghĩ xong nhớ lại đúng ra mình chết rồi chết rất thảm sao lại ở đây.Phàm trần nói, chết cũng đã chết, chết để đền tội nghiệp xưa, xưa ngươi ỷ công cao làm xằng làm bậy giết oan đoạt mạng lại hãm hiếp dân lành, nay tội đã trả xong, ta vì lòng thương tưởng ngươi tài, nên thi pháp lập đàn sắc phong thần vị, mong ngươi cố gắng làm lại cơ hội này cho tốt.Đạo hạnh ngươi vẫn giữ nguyên như ngươi còn sống, cố gắng làm một thổ địa công bảo vệ bách tính cho nghiêm túc.Thiết Quyền hiểu ra cũng thất kinh, trên đời có chuyện lạ vậy sao, nhưng cũng hiểu đại nghĩa cúi đầu nhận lỗi lại cảm tạ phàm trần cứu giúp.Được rồi ngươi ngự miếu thờ đi, hàng ngày ta thắp hương, nếu ta có rời đi sẽ dặn người sớm hôm thắp hương, có việc thì ta cầu ngươi giúp, nói rồi phất tay lập tức thân ảnh Thiết Quyền hóa vào trong miếu.Người đời sau đi rừng nghe bọn quỷ rừng nói chuyện về kể lại trong dân gian, từ đó sự tích thổ địa công ẩn trong rừng núi lan tới triều đình, hoàng thân quý tộc không ngại ngàn dặm xa xôi đi cúng bái, đích thân Hoàng Đế đời sau làm biển đề thơ ghi tặng gắn tại ngôi miếu to được xây dựng.Thơ Vua viết như sau:" Đồ Sơn có đấng trượng phuChết vì nghĩa lớn giặc thù chưa anSống thời còn lỗi thế gianChết phong Thần Vị Thiên Nhan đại từ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương