Phàm Trần

Chương 8: 8: Bảy Năm Rèn Sắt Bảy Năm Trì- Đại Đạo Viên Thành Có Một Khi



Đến thế giới nào cũng vậy! Vấn đề quan trọng nhất là tiền bạc.

Mà dù cho thánh nhân cũng phải ăn cơm.

Không làm mà muốn có ăn thì quá hoang đường và vô lý, Phàm trần không thích cái thể loại xuyên không vào là có mọi thứ vậy thì thôi viết sách làm chi.

Tính cách quyết định ý thức.

Mà thế giới nào cũng vậy! Cường giả vi tôn.Xét về thực lực không có gì mà phàm Trần phải sợ.

Nhưng đúng như cái tên của hắn.

Hắn không muốn quá nổi.

Chỉ thích tầm thường, tầm thường một chút mà hay.

Phàm trần quyết định ở lại Bình Chân thành bảy năm để sống một kiếp phàm phu.

Hắn để trư tinh và gấu tinh bên ngoài thành cách xa năm mươi dặm để tránh gây chú ý.

Hắn nhập thành Bình Chân đi xin việc làm, cũng may lúc này trong thành có xưởng rèn cần thợ làm, Phúc Bác là người trong coi xưởng rèn.

Hiệu rèn này dưới sự quản lý của Trần Gia, một trong ngũ đại thế lực tại thành Bình Chân.

Phúc Bác nhận phàm trần vào dạy hắn cách làm việc, bởi thấy hắn tuy bình phàm mà chân thật.

Mà cái bộ dáng của phàm trần khi đến thế giới này trong rất phàm, không đến nổi làm người ta chán ghét, nhưng nói hắn là nhân vật chính cao nhân cái thế thì chỉ có quỷ mới tin.Đúng như câu nói " Chỉ có quỷ mới tin hắn".

Trong suốt hành trình của phàm trần luôn luôn có quỷ tộc theo phục tùng kề cận.

Từ buổi ban đầu trong hiệu rèn Trần gia tuy chưa quen nên hơi vất vả, nhưng thắm thoát một năm, hai năm ,ba năm...!Mỗi ngày vừa rèn sắt, nung sắt, đập sắt, trong đầu Phàm Trần trì niệm mật tự chân ngôn " Án Dạ Hồng" một thần chú của Phật Giáo Mật Tông ở thế giới hiện đại mà hắn học được.

Từng nhát búa đập xuống, từng giọt mồ hôi đổ ra, từng câu thần chú âm vang trong đầu phàm trần làm hắn liên tưởng đến bài thơ giã gạo của tác giả Hồ Chí Minh"Gạo đem vào giã bao đau đớnGạo giã xong rồi trắng tợ bôngSống ở trên đời người cũng vậyGian nan rèn luyện mới thành công"Tuy vất vả nhưng hắn cảm thấy rất vui, vừa rèn luyện thể chất, vừa có tiền mưu sinh, đối với phàm trần chỉ cần biết đủ là được.Từ lúc rời khỏi Lệ Quỷ Môn.

Giáo chủ Khô Liên Y không ngừng theo sát để bảo hộ cho phàm trần.

Tuy khô liên Y biết phàm trần lợi hại, nhưng thế giới này vốn là vậy, khi ngươi có năng lực phi thường thì luôn có người ngưỡng mộ.

Quan sát phàm trần suốt ba năm.

Lúc này phàm trần đã thành thục với công việc của một tên thợ rèn, hắn cảm thấy khoái chí, hắn đã dần sắp quên bản chất đại hiệp của mình.

Chuyện này làm hắn nhớ lại tiểu thuyết " Luận ai xứng danh anh hùng" lúc các nhân vật chính trong tiểu thuyết ra giang hồ cũng không có việc làm phải chạy đôn chạy đáo tìm việc.

Nghĩ cũng tức cười.

Phàm Trần hiểu ra dù là đại hiệp cũng phải ăn cơm.

Một buổi tối sau khi tắm gội xong phàm trần ngồi trong phòng tĩnh toạ, chợt có người xuất hiện trong phòng, mở mắt ra phàm trần mỉm cười, không ai khác chính là nữ tử Khô Liên Y, giáo chủ của Lệ Quỷ Môn đang quỳ trên đất, phàm trần ngồi dậy đỡ khô liên Y lên sau đó rót nước mời khô liên Y.

Khô liên Y trình bày từ lâu theo sát phàm trần đợi sai khiến nhưng thấy hổ thẹn vì không giúp được gì phàm tiền bối, do năng lực nông cạn.

Khô liên Y lại thắc mắc sau phàm trần lại ở cái nơi nóng bức khổ nhọc này.

Nghe phàm trần trình bày khô liên Y cũng không nói nên lời.

Khô liên Y bảo có thể cung cấp tài vật đầy đủ cho phàm trần vì lệ quỷ môn không thiếu kim phiếu, linh thạch...!Tuy nhiên phàm trần chỉ bảo cứ tạm thời như vậy, khi cần phàm trần sẽ sử dụng.

Hiện tại phàm trần muốn trải nghiệm nhân sinhKhô liên Y hỏi tiền bối sẽ ở lại đây bao lâu, phàm trần đáp: bảy năm.

Phàm Trần không phải tự nhiên đi học nghề rèn.

Vì thế giới này ba tộc nhân, thần, ma suốt ngày chinh chiến.

Vũ khí là công cụ cần thiết.

Mà bản thân phàm trần muốn tự tay mình làm được vũ khí, chứ không phải đi diệt quái lượm bảo bối như bọn độc quả hay viết.

Cái kiểu không làm mà muốn có ăn thì quá chán.

Đồ ở đâu mà lượm hoài.

Quá phi thực tế.

Dù có lượm bảo bối vẫn không giống như những món vũ khí mà phàm trần cần.Phàm Trần cần làm ra một thanh kiếm nhật cho con gấu tinh và truyền dạy cho nó một bộ võ học để cận kề theo hộ chủ.

Phàm Trần đã suy nghĩ ra cái tên để đặt cho gấu tinh là Vũ Ca.

Đơn giản vì hắn nhớ trong trò chơi game liên quân mobile có nhân vật gấu zuka tay cầm thiết bản.

Nhưng hắn phải cải tạo linh hoạt nhân vật.

Hắn sẽ truyền dạy ra một đại hiệp gấu Vũ Ca xông pha hành tẩu tay cầm đông ba kiếm hàng phục tứ phương.

Đông ba kiếm là thanh kiếm mà phàm trần sẽ rèn đầu tiên mà hắn quyết định!Trò chuyện hồi lâu, phàm trần nhờ khô liên Y thường xuyên trông nom cho trư tinh và gấu tinh.

Khô liên Y tuân lệnh sau đó rời đi.Vẫn như mọi ngày, bình minh ló dạng, tiếng rèn sắt âm vang trong xưởng rèn trần gia.

Phàm Trần đang mãi mê làm việc, mới đó mà đã năm năm trôi qua, thân thể của phàm trần bây giờ rắn chắc như vận động viên thể hình, cơ bắp cuồn cuộn, hắn rất thích cái thân hình chắt nịt này vì chính hắn đã đổ mồ hôi sôi nước mắt cải tạo cơ bắp.

Bởi vậy mới nói bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm.Hôm nay xưởng rèn được nghĩ buổi chiều, do chiến trường phía đông ma tộc hoành hành, mà ngũ đại gia tộc bình chân thành tham gia thảo phạt ma tộc, tử thương vô số, thiếu người băng bó khiên vác tử sĩ, nên trần gia huy động nhân công xưởng rèn đi đến đại đường trần gia trợ giúp.

Phúc Bác thấy suốt năm năm qua phàm trần nổ lực hơn người nên để cho hắn nghĩ ngơi, chỉ cần phân nữa nhân công đi hổ trợ là được.

Lúc này đại tiểu thơ trần ngọc khiết bước vào xưởng rèn kêu phúc bác tập hợp phân nữa nhân công rồi đi đến sảnh đường trần gia.Buổi chiều phàm trần lang thang trên phố.

Vốn xưởng rèn trần gia nằm nơi đông đúc, từ xưởng rèn cách chợ không xa.

Phàm Trần đến thế giới này cũng đã gần sáu năm.

Hắn vẫn không quên được thức ăn ở thế giới hiện thực.

Ở thế giới này không làm hắn bỏ đi tập quán ăn uống, mặt kệ các gia tộc dùng thịt linh thú làm thức ăn.

Phàm Trần vẫn chọn đồ ăn từ phàm dân bình thường.

Hắn dạo phố mua một cân thịt lợn, vài quả trứng, bó rau.

Về đến xưởng ra sau bếp tự mình làm món thịt kho trứng và rau luộc.

Tay nghề nấu ăn của phàm trần không chê vào đâu được.

Dù là những thức ăn đó trong mắt mọi người chỉ có dân đen bình thường mới ăn.

Ngay cả trong xưởng rèn trần gia đã cho người làm dùng thịt linh thú cấp 1 quanh năm để tăng cường sức khỏe.

Nhưng phàm trần vẫn thích thịt lợn.

Những con vật không có linh trí cao được phàm trần ưa chuộng.

Mời những người còn lại trong xưởng rèn dùng cơm, mọi người nghe mùi thơm nồng nặc biết là ngon nhưng ai cũng chối từ vì bọn họ biết thịt động vật bình thường không có lợi ích gì so với linh thú.Dùng xong cơm, phàm trần về phòng tĩnh toạ.

Cái thời tiết ở bình chân thành có thể nói là cũng tàm tạm tầm 25 độ C so với thế giới hiện đại.

Do thời xưa thiên nhiên trong lành mát mẻ.

Chỉ có ở xưởng rèn là nóng đến 35 độ CMở mắt ra đã bước vào giờ tuất tức là 9 giờ tối! Thấy khô liên Y quỳ trước mặt.

Phàm Trần mời nữ tử đứng dậy rồi trò chuyện vui vẻ.Hắn cầm một cái hộp hình chữ nhật dài tầm một mét đưa cho khô liên Y căn dặn đưa cho gấu tinh.

Đây là thanh đông ba kiếm mà mấy tháng nay hắn bỏ công rèn ra.

Là thành phẩm đầu tiên trong đời hắn.

Trên đông ba kiếm có khắc vô số hoạ tiết mà khô liên Y nhìn không hiểu được! Đó là những phù văn mà trong thế giới hiện thực phàm trần học được.

Căn dặn khô liên y kỷ lưỡng xong rồi nàng rời điCứ cách vài tháng khô liên Y liền đến tìm phàm trần hỏi thăm xem chủ nhân có cần gì để nàng phụng sự! Mà phàm trần thì rất bình thường! Hắn không thích tiểu thuyết sắc hiệp, hắn cũng không phải ăn chay cạo tóc , cũng không ra vẻ thánh nhân.

Đơn giản đồi với hắn thích thú là ngắm nhìn nói chuyện vui vẻ, đơn giản vì hắn không muốn vướng bận.

Chả nhẻ xuyên không rồi cưới vợ rồi sinh con rồi chết! Quá nhàm.

Mà chính cái thái độ bình bình thường thường ấy mà để cho sau này vô số nữ nhân luôn gần bên hắn cảm nhận được sự quý trọng.Khô liên y nhìn có vẻ thiếu nữ đôi mươi nhưng thật nàng đã năm trăm tuổi tu luyện đến nhị cảnh trung kỳ tức Cảm Tri cấp độ 7.

Ở thế giới này những người phàm chỉ sống không quá trăm tuổi, nhưng hễ là tu hành giả thì tuổi thọ rất cao, có người sống không biết bao nhiêu tuế nguyệt do đạo hạnh làm nên vậy.

Về phần nữ tử hễ là tu hành giả thì dù bảy mươi hay tám mươi tuổi vẫn như thiếu nữ đôi mươi.

Có gia tộc hai mẹ con mà nhìn như hai tỷ muội.

Đó là điều vô cùng bình thường.

Nhan sắc của khô liên y nhìn giống như xà nữ trong đấu phá thương khung, đẹp đậm đà chất phát.

Thế giới này không cần nâng ngực hay giải phẩu.

Vì bản thân nữ nhân tu hành giả kinh mạch cao thâm thân thể tôn lên vẻ đẹp quý phái.Thoáng chốc bảy năm, một ngày cuối cùng đầu mùa xuân năm thứ bảy.

Phàm Trần vẫn tất bật với công việc rèn sắt.

Thời gian hắn làm việc ở xưởng rèn mỗi tháng chỉ nhận được một lượng bạc trắng.

Hắn để dành làm kỹ niệm, có khi ra đường thấy ai khó khăn hắn liền giúp đỡ.

Tất cả chi phí cần dùng khô liên y sai người cung cấp không thiếu một thứ gì.

Bởi vì lệ quỷ môn rất giàu, linh mạch núi sâu không đếm hết.

Điều này làm cho phàm trần cảm thấy an lòng.

Dẫu sao ở đâu cũng vậy! Không tiền một bước khó điHôm nay cuối ngày năm thứ bảy! Phàm Trần quyết định sẽ rời đi vào ngày hôm sau.

Hắn đem việc này trình bày cho Phúc Bác.

Tuy mọi người xưởng rèn không muốn hắn đi nhưng ai cũng hiểu đi hay ở là do bản thân hắn.

Phúc Bác rất quý hắn, mọi người trong xưởng rèn ai cũng quý hắn đơn giản vì hắn hiền lành.

Cuộc sống giữa một đám nam nhân có khi lời ra tiếng vào nhưng phàm trần luôn yên lặng không bao giờ muốn phiền đến ai.

Ngay cả đại hán râu quai nón là Hào Phủ thô kệch hay quát mắng mọi người cũng có thiện cảm với phàm trần.Người phía trên trần gia thì cũng không quan tâm nhiều.

Đơn giản chỉ là một tên gia nhân xưởng rèn nghĩ việc, một tên gia nhân hết sức bình thường đâu ai thèm quan tâm.

Tiểu thơ trần ngọc khiết nghe Phúc Bác trình bày xong thì gật đầu đồng ý rồi cho hắn lui ra.Từ đại sảnh trần gia tiến về xưởng rèn.

Phúc Bác nói bên phía trần gia đồng ý cho phàm trần nghĩ việc làm hắn yên lòng.Làm xong buổi chiều là hắn sẽ kết thúc thời gian bảy năm khổ hạnh.

Nghĩ đến rời xa thành Bình Chân làm cho phàm trần có cảm giác bồi hồi.Bảy năm qua ngoài rèn ra đông ba kiếm hắn còn làm cho mình mười hai thanh tiểu phi kiếm như trong tác phẩm tuyết trung hãn đao hành mà kiếm thần đặng thái a sử dụng.

Hắn lại rèn hơn một ngàn thanh phi tiêu như trong trò chơi liên quân mà nhân vật vanhein cầm trên tay.Hắn nhờ khô liên Y tìm một dụng cụ để chứa đồ mang bên người.

Mà ở Lệ Quỷ Môn giáo chủ khô liên y đã sai thuộc hạ là hà ma trưởng lão dùng bí thuật đúc nên kim quang bảo hạp, một vật chứa theo yêu cầu của phàm trần như một căn phòng rộng năm mươi mét vuông bên trong không gian, nhưng bên ngoài là một dây đai thắt lưng.

Phàm Trần không thích nhẫn trữ vật như trong các tiểu thuyết.

Hắn hiện thực hóa vấn đề, chỉ một dây đai thắt lưng nhưng cất chứa đồ đạc.

Thế là trong bảy năm, bằng sức người phàm tục, phàm trần rèn đúc một đông ba kiếm như kiếm nhật của võ sĩ samurai thời hiện đại, mười hai tiểu kiếm, và một ngàn hai trăm phí tiêu hình lục giác.

Đem tất cả để vào kim quang bảo hạp.

Miệng phàm trần trì niệm" NAM MÔ CUNG THỈNH TỔ SƯ PHỤC HI THẦN NÔNG HUỲNH ĐẾ,TAM THẬP TAM THIÊN,QUYỀN ĐÀNG CHƠN VỎ,THẬP NHỊ CHƠN PHÙ,LỔ BAN TRƯỜNG KHUYẾT,ĐẠI ĐẾ CHƠN TRUYỀN,LÊ SƠN THÁNH MẨU,CÁC CHÚ SỨC HÌNH,TẢ BAN LIỆT VỊ,HỬU BAN LIỆT VỊ,THỦ BỘ ĐÀNG TRÀNG,QUAN ĐẾ THÁNH QUÂN,HUỲNH TIÊU,HẮC TIỆU,BẠCH TIÊU,THANH TIÊU,XÍCH TIÊU,THỦ BỘ TRÀNG,TRỢ LINH NHÂN GIẢ KHAI QUANG BẢO HẠP THIÊN ĐỊA CỘNG DUNG, HỖN MANG HOÁ ĐẠO".

Lập tức sợi dây đai như có thần niệm giống như hài tử ngoan ngoãn nghe theo lời phàm trần.

Hà ma trưởng lão dâng bảo hạp nhìn thấy mà kinh hãi.

Người này thần lực bất khả tư nghì, cổ kim chưa thấy, sao lại trong có vẻ trần tục, đúng là sống lâu mới thấy sự đời.

Hà ma trưởng lão là một lão giả lưng còng giống như tên phù thủy trong tộc quỷ orc phù thủy nanh sói của trò chơi call off dragon.

Lão giả này sống đã một ngàn hai trăm tuổi tu luyện đến tam tầng hậu kỳ tức Bấc Hoặc cấp 9.Đối đáp với hà ma trưởng lão phàm trần mới hiểu được ở thế giới này tu luyện không phải ai cũng giống ai, có thể tu luyện như tiền nhiệm môn chủ Trường Minh Thiên đến tam cảnh hậu kỳ đã là quá kỳ tích.

Nghe Huyền Cố kể lại thời trẻ tiền môn chủ Trường Minh Thiên gặp được kỳ nhân truyền dạy tu hành mới có được kỳ ngộ thăm hậu như vậy.

Chẳng qua là trời ghét anh tài.

Nữa đường bị ngũ đại ác quỷ vây công mà giết!Trong thế giới này ngoại trừ tam tôn tức là Nhân Tôn, Thiên Tôn, Ma Tôn đạt tới tứ cảnh hậu kỳ Động Huyền cấp 9 thì còn lại chưa ai vượt qua mức đóThế giới này tam tôn là chủ vị, tam tôn là thánh nhân trong lòng các tộc, không có hệ thống thần linh giống thế giới hiện đại mà phàm trần đã ở trước kiaSau khi nhận linh quang bảo hạp phàm trần nói lời cảm tạ hà ma trưởng lão.

Hà ma nói: kẻ hèn vô đức vô năng mai được thần nhân để mắt đến thật là phúc phận.

Nếu không còn việc gì kẻ hèn lui về phía sau đợi lệnhLên giường ngồi tĩnh toạ, phàm trần trong đầu lại trì niệm mật kinh" Nam Mô: Một lạy kỉnh lễ Thiên Tôn độ trong tứ chúng gia môn an nhàn.Nam Mô: Hai lạy cúng dường chay đàn, cửu huyền thất tổ chứng hàng Kim Liên.Nam Mô: Ba lạy sám hối Chư Thiên, nghiệp oan giải tán tội khiêng tiêu trừ.Nam Mô: Bốn lạy thiện hữu hòa từ, trên an dưới thuận con quyết trừ sân siNam Mô: Năm lạy Phật Tổ từ bi, độ trong tứ chúng viễn ly ngục hình.Nam Mô: Sáu lạy chuyển tánh tình, hồi tâm hướng thiện giữ gìn tu thânNam Mô: Bảy lạy phụ mẫu thâm ân, tam niên nhủ bộ thể thân nhọc nhằnNam Mô: Tám lạy ơn thầy dạy răn, chỉ đường đệ tử siêu thăng cửu huyềnNam Mô: Chín lạy chúa thánh tôi hiền, ngọn rau tất đất cơm tiền dưỡng nuôiNam Mô: Mười lạy hồi hướng an vui, nguyện trên trời phật chứng con làm lành, cải tà quy chánh tu hành, liên đài tự tại tiến thành con tạ ơn".

Lúc này mở mắt ra đã đến giờ hợi tức 10 giờ đêm phía bên ngoài phòng có tiếng la hét nghe đâu có động tĩnh lớn.

Gian phòng ở của phàm trần phía sau xưởng rèn cách sảnh đường trần gia ba trăm mét.Phàm Trần không suy nghĩ nhiều khởi nhất niệm chân ngôn "Chí tâm phục mệnhTổ Sư Đại Đức Vương MinhHỗn Mang Khai Đạo Chân Linh Nhiệm Mầu".

Lập tức hắn từ phòng hiện ra đứng trong núi rừng cách Bình Chân năm mươi dặm.

Thấy hắn trư tinh cùng gấu tinh quỳ xuống hành lễ.

Gấu tinh nói tham kiến chủ nhân.

Phàm Trần không dài dòng kêu trư tinh hoá hình lập tức phóng lên lưng heo, một người một heo một gấu tiếp tục khởi hành về phía tây!Trải qua bảy năm rèn giũa thân thể phàm trần rắn rỏi sức khỏe bền bĩ, ngồi trên lưng heo thân tâm an tĩnh giống như cao nhân đắc đạo không nhiễm bụi trần.

Bảy năm rèn luyện thân thể và tâm cảnh đã vô tình làm nên một kỳ nhân trong tiên hiệp!.
Chương trước Chương tiếp
Loading...