Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 51: Long Tước rời đi



“Thực xin lỗi, Long Tước, Tát nhĩ của ta không nên nghi ngờ ngươi, khiến ngươi chịu ủy khuất.” Kim Hi thành khẩn cúi đầu xin lỗi Long Tước.

“Bọn họ là Tát nhĩ của ngươi, ta là ngoại nhân, đương nhiên sẽ hoài nghi ta.” Long Tước thần sắc lạnh nhạt, tràn ngập đề phòng, Kim Hi không ngờ trong thời gian ngắn ngủn như vậy, quan hệ giữa Long Tước và hắn lại trở lại mốc ban đầu.

“Ngươi rõ ràng sợ nước như vậy, vì sao lại quen thuộc Thánh Địa như thế?” Kim Hi do dự, nhịn không được hỏi.

“Trong lòng ngươi, nhất định muốn hỏi từ lâu rồi đi?” Long Tước ngồi xếp bằng ở đàng kia, tay nắm trường đao, ánh mắt có chút bi thương, “Kỳ thật, ta được sinh ra ở Thánh Địa, chính là chỗ này.”

“Cái gì?” Tin tức này quá kinh người, khiến nhóm Tát nhĩ của Kim Hi nhất thời không còn để ý tới Kim Hi nữa.

“Từ khi ta sinh ra, vẫn cùng Mẫu mụ sinh hoạt ở đây, Mẫu mụ mỗi ngày ra ngoài bắt cá nuôi ta, nhưng nơi này có rất nhiều mãnh thú, Mẫu mụ lo lắng an nguy của ta, liền mang ta rời đi, chúng ta một đường nghịch lưu đi lên, tốc độ thong thả, thường xuyên vì bắt cá mà tránh vào nhánh sông an toàn, cho nên ta rất thuộc thủy lộ ở Khuê hà. Sau đó…” Long Tước dừng lại một chút, “Mẫu mụ bị một con mãnh thú gây thương tích, hắn vì bảo hộ ta mà chặt đứt bè gỗ, bản thân chiến đấu với mãnh thú, ta tận mắt thấy Mẫu mụ và mãnh thú cùng chìm xuống.” Y hít vào một hơi, “Ta vốn không sợ nước, vì sống sót, Mẫu mụ đã dạy ta bơi lội từ sớm, thế nhưng sau đó, chỉ có mình ta, xung quanh đều là nước Khuê hà, bè gỗ bị phá hủy, ta quá nhỏ, không có biện pháp chống đỡ nó, nước Khuê sông thật lạnh, thật sâu, ta thiếu chút nữa chết trong đó.”

“Vậy ngươi làm thế nào sống sót?” Kim Hi ngẫm lại liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một tiểu Thú nhân, dựa nào bè gỗ vụn nát, lại có thể kiên trì sống sót.

“Ta được người Sóc Mông cứu, từ đó về sau, ta liền rất sợ nước.” Long Tước nhẹ giọng nở nụ cười, “Khuê hà mang Mẫu mụ ta đi, cũng thiếu chút mang ta đi.”

“Cho nên ngươi mới luôn bảo vệ Sóc Mông như vậy?” Kim Hi vừa mở miệng, Long Tước liền lạnh lùng ngẩng đầu lên, âm tàn nở nụ cười: “Không, ta vốn vẫn luôn đứng về phía Sóc Mông, bởi vì Tộc trưởng Sóc Mông, là phụ thân của ta.”

Nạp Lan muốn hỏi, nhưng Kim Hi lại kéo tay y lại. Vô luận tình huống nào, Na nhĩ để Tát nhĩ một mình rời đi, Tát nhĩ chôn thân trong bụng cá, nhi tử được người khác cứu, phát sinh tình huống như vậy, cũng không phải điều làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

“Ta thực yêu Mẫu mụ ta, ta thực nghe lời.” Long Tước thì thào, “Vô luận phát sinh cái gì, ta đều là Vương trướng Sóc Mông, ta sẽ thủ hộ Sóc Mông.”

“Ngươi đã về lại nơi bắt đầu, quá khứ của ngươi đã được rửa sạch, Long Tước, buông tha đi.” Kim Hi đi qua, ngồi xổm trước mặt Long Tước.

Long Tước ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt trôi nổi thủy quang mơ hồ: “Nếu ngươi là cha của ta thì thật tốt, ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Tát nhĩ của ngươi, đúng hay không?”

“Ta sẽ không.” Kim Hi trịnh trọng hứa hẹn.

Long Tước rũ lông mi xuống, nhẹ giọng nở nụ cười: “Đi vào Thánh Địa, đã rửa đi quá khứ của ta và ngươi. Ta nhất định phải thủ hộ Sóc Mông của Mẫu mụ, thực xin lỗi.”

Kim Hi vốn định sờ sờ tóc Long Tước, tay liền dừng giữa không trung. Long Tước ngẩng đầu, nhìn Kim Hi: “Nếu ta sinh ở Bỉ Mông thì tốt rồi.” Long Tước nhẹ nhàng hôn lên môi Kim Hi, làn môi ướt át ấm áp như chim non mới xổ lông khi xuân về, y đột nhiên đẩy Kim Hi ra, bước nhanh nhảy lên bè gỗ, hai tay chống vách động, bè gỗ theo dòng nước xiết nhanh chóng lao khỏi sơn động.

“Thực xin lỗi, ta không thể để ngươi hủy diệt Sóc Mông.” Long Tước trước khi biến mất khỏi cửa động, hướng về Kim Hi phất phất tay.

“Bè gỗ của chúng ta!” Hoa Lê nổi giận rống to, muốn nhảy vào Khuê hà. “Hoa Lê!” Kim Hi liền vội vàng kéo y, “Đừng nhảy xuống! Nơi này nước quá siết, nhảy xuống chính là chết!”

“Nhưng bè gỗ của chúng ta làm sao bây giờ?” Nạp Lan không rống lên, nhưng y cũng suýt nhảy xuống, cũng bị Kim Hi thuận tay kéo lại. “Đừng để ý đến bè gỗ.” Kim Hi giữ chặt bọn họ, hắn kỳ thật cũng vô kế khả thi, “Vừa rồi các nữ thần trong Thánh Địa cho ta biết, nơi này cất giấu kiến thức nữ thần lưu lại cho chúng ta, nếu chúng ta có thể cởi bỏ trạm, có lẽ còn có đường ra.”

Bọn hắn nắm nắm tay mấy cái, Kim Hi nhẹ nhàng đụng vào mặt trời, mặt trời từ từ vỡ ra, bên trong hiện ra một tượng thần thật lớn. “Phụ thần Áo Lạp Hách?” Kim Hi buồn bực mở miệng, không nghĩ tới từ ‘Áo Lạp Hách’ vừa ra khỏi miệng, mặt trời liền đột nhiên mở rộng, hút bọn họ vào. Không gian trong mặt trời hẳn cũng là điểm sâu nhất trong Thánh Địa, không gian nhỏ hơn chỗ ba vị nữ thần nhiều, khuê tinh lấp lánh, có năm tiểu trụ thạch anh. Kim Hi đi qua nhẹ nhàng đụng vào thạch trụ đầu tiên, mặt trên đột nhiên xuất hiện một bức họa, là một bóng dáng mơ hồ, gieo một hạt giống xuống đất, hạt giống nhanh chóng nẩy mầm, sinh trưởng ra loại cây trồng nào đó, Kim Hi liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây đúng là loại cây trồng gieo trồng chủ yếu ở Bộ lạc hiện tại. Trong tấm hình mọi người gieo nó xuống đất, xuân đi thu tới, đến mùa thu hoạch, hái xuống đặt trong chậu thạch anh, lúc này toàn bộ hình ảnh đều tiêu thất, thạch trụ bay lên một cái chậu thạch anh. Kim Hi lập tức hiểu được, chỉ cần dùng loại lương thực này đổ đầy chậu thạch anh, coi như giải khai thạch trụ này. Còn năm thạch trụ, phân biệt cần búa đá mài sắc, sữa của loài động vật thuần dưỡng nào đó, miếng da đã sơ chế qua, còn có lưới đánh cá. Mấy thứ này đã sớm xuất hiện trong Bộ lạc, nhưng bọn hắn không mang theo bên người, nếu cần hoàn thành trạm thứ nhất, bọn hắn vẫn cần phải quay lại.

Nhưng mà nơi này cũng không có phương pháp giúp bọn họ rời khỏi Thánh Địa, cho nên bọn họ đành phải thông qua con đường ở giữa, đi vòng vèo trở lại bình thai, lại tiến nhập Địa Cầu.

“Nơi này có một ít phương tiện giao thông có thể sử dụng, nhưng đều cần năng lượng rất lớn, trước mắt ngươi căn bản không thể sử dụng.” Ba nữ thần đồng thanh nói làm Kim Hi có chút sốt ruột, chẳng lẽ bọn hắn chịu bị vây ở đây như vậy, đói chết hắn cũng chẳng sao cả, các Tát nhĩ của hắn làm sao bây giờ, nhất là Tạp Tắc Nhĩ, đang mang thai nên sức ăn rất lớn, hắn sao có thể để hài tử của mình chịu đói?

Ba nữ thần hơi tạm dừng một chút: “Nếu nhất định phải rời khỏi Thánh Địa, còn có một phương pháp có thể thử xem.”

“Cái gì?” Kim Hi lo lắng hỏi.

“Lúc ấy băn khoăn đến nguồn năng lượng phòng thí nghiệm tiêu hao quá lớn, tiến sĩ Áo Lạp Hách nghiên cứu tạo ra một đống sinh vật tổ hợp gen làm thay phương tiện đi lại và chịu trọng lực, một trong đó số đó được nuôi thả trong này, thân thể nó rất lớn nhưng chỉ số thông minh không cao, nếu ngươi có thể thu phục nó, thì có thể cưỡi nó nghịch lưu mà lên.”

“Nó?” Kim Hi mẫn tuệ chú ý tới hình dung từ trong lời các nữ thần.

“Trong đa số các sinh vật, sống lâu nhất, thích ứng tốt nhất, chính là nó, kỳ thật nói nó chỉ số thông minh không cao, là bởi vì nó còn đang trong kỳ ấu sinh, lại không có hoàn cảnh học tập, nếu bồi dưỡng thêm, trí tuệ của nó có thể sánh ngang với nhân loại, có điều phỏng chừng ngươi phải dùng cả đời để đợi đến ngày ấy.” Ba vị nữ thần nói.

“Các ngươi đã sáng tạo thứ sinh vật gì vậy a.” Kim Hi có chút tò mò, thế giới này có rất nhiều sinh vật kết hợp của nhiều loại sinh vật Địa Cầu mà hắn biết, hay chúng đều được tạo ra?

“Rõ ràng sinh vật khác biệt với đặc trưng vốn có, hoặc là sinh vật rõ ràng không phù hợp quy luật tiến hóa tự nhiên, cơ bản đều là sinh vật hợp thành, còn sinh vật hồng nhạt bên cạnh ngươi, chúng ta gọi nó là Ca linh, dùng để nghiên cứu năng lực thần bí của nhân loại mới, Giống đực, có thể nhân năng lực Giống đực, chỉ có tinh thần lực đủ cường đại, tần suất chấn động vượt qua bảy trăm ngàn héc mới có thể khống chế nó, sau nhiều năm tiến hoá, trong nhân loại mới cũng chỉ xuất hiện mình ngươi.”

Thì ra loại sinh vật này không phải tự nhiên sở sinh, khó trách thần kỳ như thế. Kim Hi trong lòng âm thầm gật đầu: “Vậy ngươi bảo chúng ta thu phục là sinh vật gì?”

“Thế giới này phần lớn sinh vật hợp thành cũng đã bắt đầu sinh sản, thích ứng hoàn cảnh tự nhiên, mà nó nguyên sinh thể duy nhất, tên nó là một từ Trung Quốc, Thần Long.”

Kim Hi sắc mặt căng thẳng, Thần Long, bọn họ thật sự tạo ra một con rồng sao?

“Ta phải làm thế nào để khống chế nó?” Kim Hi có chút không yên hỏi.

Trên vách tường lấp lánh khuê tinh đột nhiên phóng ra hào quang, một khối tinh thể màu cam hạ xuống đất. “Dùng tinh thần lực kích thích khối tinh thể này, có thể gọi Thần Long đến, mang các ngươi ra ngoài. Nhưng, ngươi hãy chú ý, Thần Long là thành quả đỉnh cao của tiến sĩ Áo Lạp Hách, thân thể nó khổng lồ, móng vảy cứng rắn, vũ khí lạnh hay nóng đều không thể tổn thương nó, nếu không khống chế tốt, nó sẽ trở thành tai hoạ ngầm nguy hại thế giới này, ta hi vọng ngươi có thể bảo quản tinh thạch khống chế, không cần lợi dụng nó thương tổn nhân loại mới.”

“Ta đáp ứng ngươi, nếu ta chết đi, sẽ phân tách tinh thạch khống chế, như vậy sẽ không ai có thể khống chế nó.” Kim Hi cũng biết sinh vật thần thoại nghe danh thì thực khốc, nhưng một khi mất khống chế thì sẽ thập phần đáng sợ.

“Vì không cho nó mất khống chế, tinh thạch dù phân tách, chỉ cần tụ lại, vẫn sẽ có tác dụng. Ngươi trước khi chết một mặt nhất định phải phân tách tinh thạch, giao cho những người khác nhau, phòng ngừa bọn hắn khống chế Thần Long, một mặt cũng phải mau chóng dạy tri thức cho Thần Long, để nó có năng lực phán đoán của mình, không phải trở thành vũ khí bị người lợi dụng.” Ba nữ thần toát ra nhân tính, có chút bi thương nói, “Làm trí năng nhân tạo, tuổi thọ của chúng ta gần như vô cùng, tuổi thọ của nó cũng dài đến vạn năm, mà làm nhân loại mới, tuổi thọ của ngươi cũng không cao hơn bao nhiêu, có lẽ số lần chúng ta gặp mặt khi ngươi sinh thời sẽ ngày càng ít. Tuy rằng không biết nguyên nhân gì khiến ngươi đến nơi này, nhưng chỉ có ngươi có thể lý giải một ít tai họa cổ nhân, bảo hộ thế giới này sinh sản, tiến hoá, hi vọng ngươi có thể thoát khỏi lợi ích cá nhân hạn hẹp, vì toàn cục của nhân loại mới, mà phụ trách.”

Tuy rằng ba nữ thần chỉ là trí năng nhân tạo, nhưng Kim Hi lại rõ ràng cảm thấy các nàng quả thật rất xứng với danh hiệu nữ thần, các nàng đang dùng tất cả năng lực của mình bảo hộ nhân loại mới.

“Ta sẽ.” Kim Hi nắm chặt tinh thạch màu cam trong tay, trịnh trọng trả lời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...