Phản Diện

Chương 14: Người Trong



“Thế sau đó thế nào?!”

Giọng nói từ đầu dây kia hồ hởi, phấn khích, tưởng như có thể thông đường điện thoại mà chui qua tóm cổ Nguyễn Ái.

“Còn thế nào nữa, em chỉ biết gật đầu lia lịa,” Nguyễn Ái bình thản đáp, móng tay bất nhẫn gõ gõ xuống sàn gỗ.

Nhưng khuôn mặt cô lại đỏ bừng.

“Rồi—rồi sao?” Mai Loan dường như thét lên.

“Rồi anh ấy buông em ra. Lát sau giải tán, ai về nhà nấy.”

“Nghe không lãng mạn gì hết!” (=”=)

“Chứ còn làm sao nữa. Em gật đầu rồi. Nghĩa là đồng ý với kết luận của anh ấy,” Nguyễn Ái nói một cách rất lý trí, như thể đang bàn về luận án khoa học. “Bộ cần nói năng gì thêm sao?”

“…” (=.=)

“Xem ra phim ảnh không lừa người ta. Quả thật có loại yêu biến thái như vầy.”

“…biến thái…?” (o.o)

“Thì kiểu yêu gặp mặt là bị ngu đi ấy.”

(Hộc máu *o*)“…ờ…thế chứ định nghĩa yêu theo cách thông thường của em là gì…?” Mai Loan suy nghĩ khá lâu mới hỏi câu này. Cô sợ câu trả lời sẽ khiến mình té ghế…

“Yêu thường thì phải chiếm hữu, chiếm không được thì nổi giận giết đi!”

“!!!”

“Alo, chị Loan?”

Tút tút…

Xem ra, cô Mai Loan nhà ta té ghế thật rồi. (^o^)

Nguyễn Ái nhìn di động của mình một cách đầy thắc mắc, đoạn cô nhún vai rồi quay sang đống quần áo nằm la liệt trên giường. Cô mặc gì ngày mai đây nhỉ? Cô biết làn da trằng như sữa và mái tóc nâu nhạt của mình rất hợp với màu đỏ. Đó cũng là màu chủ đạo của cô bấy lâu nay. Váy đỏ, giày cao gót đỏ, túi xách hàng hiệu đỏ… và cả hoa hồng đỏ! Cô yêu hoa hồng đỏ vô cùng, vì cảm thấy nó giống như bản thân vậy: đẹp và gai góc. (Tự tin tràn trề ^^”)

Nhưng Võ Chính Luận lại ưa sắc xanh. (Thật ra toàn là Văn Thành tiểu tử nói, chứ cô cũng không rõ.)

Giờ thì Nguyễn Ái đã xác định – hay nói đúng hơn là bị ép xác định – rằng mình yêu Võ Chính Luận, cô bắt đầu hơi rối trí.

Làm cách nào đây nhỉ? Mình đâu ngờ lại có ngày yêu biến thái như vậy? Bây giờ làm gì mới đúng đây…?

Những ngày xưa cũ đó, để ‘cưa đổ’ bất kỳ một anh chàng nào, Nguyễn Ái chả cần phải làm gì ngoài việc xuất hiện, cười hỉ hả với họ và nói “Em thích anh”. Thế là tự động họ sẽ bu lại như ong gặp mật. Đối xử, đối thoại với họ cô cũng vô cùng thoải mái, luôn luôn có cảm giác làm chủ được tình hình. Thậm chí cô còn chưa bao giờ đỏ mặt cùng một ai.

Song, đó là vì cô không yêu họ.

Cô yêu Võ Chính Luận.

Quay đầu nhìn lại đống quần áo đỏ, trắng, hồng ngổn ngang; Nguyễn Ái khẽ lắc đầu. Đến giờ shopping lại rồi!

Nhưng hoa hồng, cô vẫn rất yêu hoa hồng. Duy thứ đó là không từ bỏ được.

Nguyễn Ái ngập ngừng mấy giây, sau đó cầm điện thoại lên bấm liền mấy câu rồi gửi đi, trước khi ‘con ma bệnh’ mang tên ‘mắc cỡ’ trong cô lại trỗi dậy ngăn cản.

.

* * *

Cách đó hai quận, tại một căn hộ trên tầng 13 (số Devil keke ^^) của khu nhà ở cao cấp Quang Hưng, có một kẻ đang nhíu mày suy nghĩ khi nhìn vào tin nhắn vừa nhận được.

Kẻ này liền quay qua anh bạn tóc đỏ đang vẫn còn mải mê dán mắt vào màn hình 49″ trước mặt, tay bấm nhấn liên tục cần điều khiển món game ưa thích.

“Cái gì là ‘Làm cách nào nhuộm xanh hoa hồng’?”

Anh bạn tóc đỏ hơi khựng lại, sau đó nhấn ‘pause’, quay qua cười hề hề đầy gian manh.

“Nguyễn Ái hỏi đúng không?

“…”

Ngã người ra giữa sàn, hai tay anh đan lại để sau đầu, giọng tràn đầy châm chọc.

“Đâu có gì, chẳng qua tôi bảo cô ấy cậu thích màu xanh, trong khi cô nàng lại yêu nhất hoa hồng đỏ.”

Trong đêm tối, có thể thấy được Ác Ma đang khẽ mỉm cười.

(*Chú thích: vì đây là 2005, nên trên đời này chưa có hoa hồng xanh~)

* * *

Sáng ra, Nguyễn Ái diện một bộ váy xanh lam bồng bềnh mới ‘tậu’ vào đêm qua, ngay cả mái tóc nâu nhạt của cô cũng choàng lên vải lụa chấm bi xanh nhí nhảnh. Trông hoa khôi Việt Duệ hôm nay lại càng rạng ngời với nụ cười sẵn-sàng trên làn môi đỏ mọng.

Đẹp như một thiên thần!

Thiên thần khiến mọi người xung quanh đều trầm trồ ca ngợi.

Thiên thần khiến sự tôn thờ bỗng có đỉnh cao mới.

Ấy vậy mà, ‘đấng chí tôn’ của thiên thần chỉ nhìn lướt từ đầu đến chân cô một lần, rồi mang bộ mặt đóng băng của mình ngã người ra… ngủ.

Thiên thần tiu ngỉu, lại quay về làm hồ ly. (Trớt quớt a~ =”=)

“Anh đừng nhăn nhó như vậy nữa được không?” Nguyễn Ái hằn học nói, mắt liếc sang Văn Thành. “Nhìn mặt anh như thế ‘hãm tài’ quá đi.”

“Ấy, sao lại giận lây sang anh chứ? Anh đang cố trả lời mấy vấn đề này gấp để nộp bài mà. Em xem chuông chuyển tiết đã rung rồi đấy…” đoạn quay sang kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đấy trề môi. “Chứ đâu có rảnh như thiếu gia Võ Gia nhà ta.”

Nguyễn Ái không nói gì, liếc trộm Chính Luận một cái, đoạn sửa lại vai và chìa tay ra.

“Đưa đây làm hộ cho.”

Văn Thành toan bật cười, song e sợ sẽ khiến cô nàng nổi lửa hơn. Thế là đành ngập ngừng đẩy laptop về phía Nguyễn Ái, lòng nhủ thầm phen này thì lại trao trứng vào tay ác rồi!

Nguyễn Ái chau mày khoảng 10 giây trước màn hình, sau đó đặt tay xuống gõ liền một mạch. Năm phút sau, cô đẩy trả lại laptop cho Văn Thành với nụ cười ngây ngô.

Văn Thành ban đầu có vẻ đọc qua loa, sau đó đôi mắt càng mở to, và cuối cùng là miệng há hốc.

Vấn đề tuy không phải được giải một cách hoàn hảo theo chuẩn mực của Văn Thành, nhưng đối với một cô bé năm đầu khoa thời trang, viết được những luận lý không có chút gì liên quan đến ngành học của mình trong vòng 5 phút, và chỉ sau 10 giây suy nghĩ thì thật là quá, quá…

“Làm sao em lại biết XYZ như vậy?” (VV cũng không biết gì về ngành KT nên nói đại, thông cảm) Văn Thành quay sang Nguyễn Ái, hỏi lớn.

“Em mất ba tuần ngồi đây không phải để ngắm trai đẹp không đâu,” cô nháy mắt.

Văn Thành chun mũi lại, lắc lắc đầu mình - Chậc, lại có thêm một điểm giống ‘cô ta’. Mình điên mất!

“Anh có điều thắc mắc, nếu em học được đến vậy, tại sao lại…”

“…lại chọn ngành thời trang phù phiếm, chơi bời?” Nguyễn Ái kết thúc câu hỏi của anh cùng một nụ cười ẩn ý. “Thật ra, chọn ngành đó là để cho có ngành vậy thôi. Chứ anh đã bao giờ thấy em đi học đâu.”

“???”

Cô tự hào tuyên bố. “Nghĩa là em không thích học hành. Cũng chẳng thích thiết kế vớ vẩn gì đó. Vào trường này thật ra chỉ là đốt tiền ‘giúp’ ông bộ trưởng thôi. Bởi mới chọn cái ngành đắt đỏ nhất.”

“Thế—thế em hoàn toàn không có mục đích sống?”

“Có chứ!”

Khuôn mặt rạng ngời cùng đôi mắt bừng sáng của Nguyễn Ái khiến Văn Thành hồi hộp. Sự tự tin đó, sự nhiệt huyết đó, không lẽ Nguyễn Ái có lý tưởng còn cao xa hơn cả kỹ sư, bác sĩ?

Không lẽ là nữ chủ tịch nước? (cậu bị man, Ái mà làm chủ tịch thì có mà chiến tranh xuyên lục địa ^o^)

“Em sẽ làm một thợ làm bánh!”

Cô gật gật đầu, hãnh diện tuyên bố, như thể vừa la lớn ước mơ của mình trên đỉnh thế giới vậy.

“… là… làm bánh?” Văn Thành cảm thấy dây thần kinh trong đầu đang có ai đó dùng làm dây đàn.

Nguyễn Ái ngang ngạnh, kiêu kỳ, phù phiếm; có người cha kế làm Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao, có sắc đẹp trời ban hiếm có, có chỉ số IQ cao ngất…

Một thợ làm bánh?!

Không, không – Văn Thành lắc đầu – Tất cả hợp lại không có chút logic gì hết.

“Hì hì, em biết là anh đang nghĩ em thiếu logic đây mà,” Nguyễn Ái nhoẻn miệng cười rồi phẩy phẩy tay. “Thật ra thì lý do khá đơn giản, nhưng lại khá riêng tư. Vốn là—”

Một bàn tay bỗng từ đâu vươn đến bịt miệng cô lại.

Nguyễn Ái ú ớ, nhưng rồi dịu lại như một chú cừu non khi nhận ra chủ nhân của bàn tay đó. Đôi mắt nâu ánh lên sắc vàng huy hoàng dõi vào cô chăm chú, khiến mặt cô lại đỏ bừng.

“Riêng tư thì không cần người ngoài nghe.”

Võ Chính Luận ung dung lên tiếng, đoạn quay sang Văn Thành và đám dân tò mò đang tụ tập xem kịch.

“Ra ngoài hết.”

Không một phút chần chừ, tất cả đều tuồn ra khỏi lớp như trốn tà, ngay cả những sinh viên giống như Văn Thành — tuy đang dở việc — cũng hấp tấp rút lui. Dĩ nhiên rồi! Ở lại có mà đi đời với tính khí thất thường của Ác Ma! Ai biết được lần này hắn lại đạp đổ cả dãy bàn, chứ không chỉ một cái?!

“Vậy ra anh là ‘người trong’ của em hà?” ai kia bất giác tò mò hỏi lại.

Lời nói vừa thoát khỏi miệng thì Nguyễn Ái đã muốn cắn lưỡi. Cái gì mà là ‘người trong’ chứ? Từ điển Việt Nam làm gì có thứ từ quái dị này?! Đúng là phải học cách kiểm soát ý nghĩ, trước khi nó rời khỏi đại não phóng bay ra ngoài — ít ra là trước mặt Võ Chính Luận! Công tình mới vài phút trước người ta còn ngỡ cô là thiên tài, nay lại hóa ra thiên tai rồi… (;_;)

Đúng là tình yêu biến thái mà… (>.

“Ừ.”

Nguyễn Ái quay ngoắt đầu lại.

“Anh ‘ừ’ gì cơ?” cô bàng hoàng hỏi.

“Người trong,” anh thản nhiên đáp.

Cô chớp chớp mắt.

Trời đất! Anh muốn ám chỉ gì đây…?

Người ta là ‘ông nói gà, bà nói vịt’. Còn anh và cô thì đều đang nói ‘tiếng hỏa tinh’. Mà lại là người trái đất nói tiếng hỏa tinh mới khổ! (Nghĩa nà không biết mình đang nói nhăng cụi gì luôn ^^)

“Giờ thì nói đi,” Chính Luận trầm giọng, khuôn mặt vẫn phủ một lớp băng, tuy ánh mắt dịu dàng hơn nước.

“Nói…nói gì?”

“Nói về làm bánh.”

Nguyễn Ái tần ngần ra vài giây, đoạn “à!” một cái rõ to. Nhanh như cắt, cô thu hồi lại sự lém lỉnh thường ngày, tươi cười huyên thuyên.

“Chẳng là, ba em là một thợ làm bánh. Ông ấy không nổi tiếng, chỉ là một nhân viên thường của một chi nhánh Pâtisserie bên Nhật. Hồi đó, sáng nào em cũng thức dậy cùng mùi men bánh, trứng gà và bơ sữa. Ngửi riết đâm ra nghiện, nghiện rồi đâm ra thích làm, làm hoài rồi trở thành lý tưởng.”

Ngón tay anh mơn nhẹ lên má cô. “Nói tiếp đi.” (dê quá >w

Cô bần thần, nhưng cũng tiếp tục, dù rằng chẳng biết mình đang nói gì nữa rồi. “Cho đến giờ em vẫn thích làm bánh. Nhưng Vương Đăng Khoa không đồng ý nghề nghiệp đó, và nếu em cố chống thì ông ấy sẽ ‘cúp lương’, thế nên đành tạm hoãn lý tưởng. Thế nhưng em vẫn thích nướng bánh lắm. Sáng nào 4h sáng em cũng thức để làm vài mẻ croissant (bánh sừng trâu), không hiểu sao cứ ngửi thấy mùi bột mì lên men — ngọt ngào, hơi chua và béo ngậy — thì em lại cảm thấy hạnh phúc…”

Không đợi cô kết thúc, những ngón tay thuôn dài nãy giờ vẫn mơn nhẹ trên má cô — bây giờ di chuyển đến sau cổ và ghì đầu cô về phía mình.

Một cách đột ngột.

Nguyễn Ái thẫn người ra, đờ đẫn kết thúc lời nói, “…vô cùng.”

Anh không hôn môi cô. Nhưng lại rúc mũi vào vùng nhạy cảm, nơi nối liền giữa má và cổ, ngay bên dưới tai cô…

…Và hít mạnh vào.

“Ừ, cũng ngọt và ngậy lắm.”

Giọng nói thật khẽ, thật khẽ…tưới lên làn da mỏng manh, nơi mạch đập yếu ớt ngày càng tăng nhịp.

Nguyễn Ái, lần đầu tiên trong ‘sự nghiệp chua ngoa’ của mình, líu lưỡi. Cảm thấy máu dường như đã xộc thẳng từ chân lên đến đỉnh đầu.

Bất giác, cô phóng người ra sau, đập lưng vào cả thành cửa sổ. Hoàng tử ác ma của cô nhìn lên, đôi mắt lại tối đi một sắc…

Nguyễn Ái lập tức đổ người sang ôm lấy chiếc bàn gỗ, mắt mở to lo lắng. “Anh không định đạp đổ nó nữa chứ? Lần này không còn ai ở đây. Và em thì không thích dọn dẹp chiến trường của người khác đâu!”

Có tiếng động nhỏ vang lên, nghe cứ như ai đó toan khịt cười.

Nguyễn Ái nheo mắt lại nhìn Võ Chính Luận.

Anh thình lình đứng dậy, khóe môi có phần cong lên. Đoạn đưa bàn tay nắm lại ra trước mặt cô. Theo quán tính, cô xòe tay hứng trọn; lòng nửa ngỡ ngàng, nửa tò mò khi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

Xâu chìa khóa điện tử, với vật trang trí lủng lẳng là…

Một hoa hồng pha lê màu xanh!

“Quang Hưng, lầu 13. Học xong thì lên làm bánh cho tôi.”

Nói rồi anh quay người đi mất, để lại cô sững ra đấy hết vài chục giây.

Hình như…Nguyễn Ái lại ‘bệnh’ nặng hơn rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...