Phản Diện

Chương 20: Tiếng Việt Phong Phú



Mắt khóa chặt vào nhân vật quyền quý đối diện, anh bình thản lên tiếng. Lời nói thoát ra nhẹ như gió thoảng.

“Tôi và Nguyễn Ái đã ngủ cùng nhau.”

“‘Sẽ có một ngày’?”

Tưởng rằng người sẽ cảm động trước lời tuyên thệ thật tâm, hồ ly nào ngờ hùm ta lại quay sang sừng sộ mặt mày với mình (~.~). Haizz… làm sao mà anh hiểu được, đối với một con bé cả đời gắn chặt với phương châm “Tất cả vì bản thân” như cô, nói ra được những chữ trên thật khó khăn biết nhường nào…

À, nhưng cái danh Hồ Ly đâu phải chỉ “trưng” ra cho đẹp, Nguyễn Ái bắt đầu lục lọi bộ óc, tìm cách “uốn vặn” từ ngữ vừa thốt ra, cốt làm dịu lòng “đấng chí tôn” của mình.

“Ý em là… sẽ yêu anh ngày càng nhiều ấy mà,” cô cười hòa hảo, “hôm nay nhiều hơn hôm qua, ngày mai nhiều hơn hôm nay, ngày mốt…”

Lời chưa dứt thì môi đã đan lấy môi mút mát nhè nhẹ, có hơi cưỡng ép nhưng cũng thật dịu dàng. Nụ hôn chưa đầy mười giây thì đã dứt ra khiến lòng cô có chút tiếc nuối, song lại nhanh chóng bị… “choáng” vì câu tiếp theo của Ác Ma.

“Nhiều ngày quá. Giờ thì đã rút ngắn bớt chưa?”

Cô gật đầu lia lịa, cũng chẳng biết mình đồng tình điều gì, chẳng qua cảm thấy tình thế đòi hỏi phản ứng này…

Khóe môi người ta bắt đầu cong lên, lúc này lại dùng đôi tay ôm trọn cô vào lòng, bồng bế kiểu nào mà cô không ngồi trên ghế nữa, lại… nằm dài ra trên sàn(>w

Lại là nụ hôn mười giây…

“Còn bây giờ?”

Lại gật đầu…

“Bây giờ?”

Lại hôn tiếp…

Đầu óc cô quay cuồng, mặt thảm dưới lưng dường như nghiêng ngã. Cứ… “rút ngày” kiểu này thì biết hôn đến bao giờ…? Dù cô thật sự không ngại chút nào… nhưng thế này thì chẳng phải tim sẽ sớm “mắc nạn nghẽn tắc” hay sao?

“Anh…” cô thở dốc, hai tay áp vào ngực anh chống cự yếu ớt “…đúng là nhỏ mọn quá đi… Người ta yêu bản thân thì chỉ có một mức ‘hữu hạn’ thế này thôi nè…”

Cô đưa một tay lên, khẽ gập ngón cái và trỏ ước lượng độ lớn. Sau đó lại đến lượt tay kia, lần này độ dài có vẻ ngắn hơn, song lại dần dần duỗi thẳng… Cuối cùng, ngoác một nụ cười thật chân thành, hồ ly thỏ thẻ.

“Nhưng yêu anh… là chỉ số ‘vô hạn’ đó.”

Sững ra một lúc…

Anh lại nở nụ cười hiếm hoi. Đúng ngay kiểu cười lười biếng pha chất lãng tử — nụ cười của Casanova.

Cô trân trối nhìn anh, lòng thầm rủa ông trời đã sinh ra phái đẹp, sao còn tạo ra những sinh vật… đẹp thế này? (~w~) Sẵn, nguyền rủa luôn tên nhà văn biến thái nào đã tạo ra Casanova! (Ngừi ta là nhân vật có thật viết hồi ký mà mợ…=.=)

Lúc sau đó, chẳng nhớ rõ anh đã hôn cô bao lâu nữa, bao sâu nữa… Chỉ biết rằng, khi giật mình tỉnh giấc thì đã quá nửa đêm, đồng thời lại cảm nhận được cánh tay ấm áp thay gối dưới đầu…

(Choáng anh chị này ghê ~”~ có ai đời hôn hít mà lại… lăn đùng ra ngủ cơ chứ >w Tác giả đúng biến thái =_=)

Mỉm cười, cô nép người vào anh và chìm vào mộng mị.

* * *

Sáng hôm sau, cũng giống như mọi buổi sáng bình thường khác. Nếu không có người vú nuôi đánh thức, thì y rằng Nguyễn Ái nhà ta sẽ “nướng” nguyên ngày. Khác ở đây là, vừa khi cô mở mắt sau vài tiếng “dậy đi” trầm khàn, có người nào đó lại cúi xuống đặt một cái hôn thật sâu…

Ấm ứ vài tiếng… rồi lại dịu xuống như một chú mèo sưởi nắng.

Một lúc sau…

“Bởi vì có người đã dặn,” với một khuôn mặt cực kỳ “tỉnh”, Chính Luận bình thản phát biểu khi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô, “phải đánh thức cô ta trước khi hôn.”

“…!” (O__o)

Còn biết nói gì nữa? Người ta lúc nào cũng khiến cô phải đơ cả lưỡi. Sau này đến cả lời phát ra cũng phải sàng lọc kỹ lưỡng, chứ đừng nói đến tin nhắn vốn có thể lưu lại…

Chưa hết ngượng ngùng thì cô cảm thấy có gì đó mềm mềm được ném lên đùi mình, giở lên xem thì thấy một bộ đồ nữ thuộc dạng kín cổng cao tường, kiểu dáng tuy không bắt mắt nhưng lại rất thanh nhã. Cô nhíu mày, lướt mắt nhìn anh rồi lại bộ váy. Không lẽ nhà anh có sẵn đồ nữ? Hay do… ai đó đã từng ở đây để lại? Lần mò một lúc thì ra bảng giá vẫn chưa cắt, ngó sang ghế thì thấy túi giấy vẫn còn mới; lúc này, đôi mày cô mới giãn ra. Chắc hẳn anh đã nhờ người mua lúc sớm.

“Thay vào đi,” anh vừa nói vừa nhìn cô với sự châm chọc kín đáo, cứ như vừa đọc được ghen tuông thầm kín của cô vậy. Cô nhăn nhăn mũi, uể oải chống tay toan đứng dậy.

“Làm gì?” bàn tay anh đặt lên tay cô, ngăn lại.

“Thì vào nhà tắm thay đồ.”

“Cứ thay ở đây.”

“!!?” miệng cô mở to, tạo thành một chữ ‘O’ hoàn hảo. “Làm sao được?”

“Sao không được?”

“Vì… vì… em là con gái mà! Sao… sao thay trước mặt anh được? Mặt dày đâu phải không biết ngượng đâu!”

Trời ạ! Sao lại có thể để cô phải nói ra những lời nhột nhạt này chứ?! Mặt Nguyễn Ái này có “bê tông” đến đâu cũng không đến nỗi… phóng túng như vầy…!

Anh không nói gì, chậm rãi đứng lên và ngã người vào ghế, mặt điềm nhiên, tay với lấy ly nước, dáng ngồi an nhàn như thể đang thưởng thức một vở kịch thú vị — duy có khóe môi khẽ nhếch lên đã phản bội lại lớp ngụy trang vô cảm.

“Có gì thì sáng nay cũng thấy hết rồi. Còn ngại gì nữa?”

“???”

Nguyễn Ái thẫn người ra đôi chút, lúc cúi xuống mới ngộ ra tai họa động trời!

Vốn là… áo choàng đó… không ai lại mặc để ngủ cả. Size thì quá cỡ, (của Chính Luận mà ^^) dây thắt lưng lại quá mỏng manh… Lúc ngủ thì phải xoay qua chuyển lại, kéo kéo giật giật thì dĩ nhiên sẽ trở nên… xốc xếch — nếu không muốn nói là nửa phần trên dường như tuột hẳn! >.

Cũng may… bên dưới còn có chăn…

Cơ mà… hôm qua làm gì có đắp chăn?! (Éc *o*)

Đúng là có gì thì sáng nay… thấy hết cả rồi! (“chín” toàn tập =w=)

Cô chắc rằng vẻ mặt mình lúc này phải rất ngố, nếu không thì người nào đó đâu thể nào không thể kiềm nén mà khịt cười, đoạn nắm tay lại ho khan vài cái ra chiều hối lỗi…

Rồi, lại cười tiếp! (>.

Xấu hổ thì không nói gì, cô đã quá quen với cảm giác đó từ khi bắt đầu yêu anh. Nhưng trong một buổi sáng mà bị anh “chơi” đến ba vố thì thật là… xấu mặt Hồ Ly Nguyễn Ái quá đi! >.

Đúng vậy! Cô dù gì cũng đường đường là một đấng yêu nữ mà…!

Nghĩ nghĩ sao đó, cô mỉm cười gian xảo rồi chậm rãi đứng dậy. Áo xộc xệch thì mặc áo, cô chỉ chú tâm vào việc gỡ gúc thắt ở eo mình, mắt vẫn hướng về anh với sự phục tùng ngụy tạo.

Tiếng cười ngưng hẳn khi anh phát hiện ra việc cô dự định. Tuy nhiên, thay vì đánh rơi ly nước trên tay hay ngượng ngùng quay đi như cô dự đoán, Võ Chính Luận lại — vì Chúa — tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt khẽ nheo lại, cường độ ánh nhìn chỉ có tăng mà không giảm, khóe môi cũng thôi không nhếch lên nữa. Toàn thân anh bất động.

Nguyễn Ái biết loại cảm xúc trong đôi mắt dần sẫm màu đó tên gì. Song cô lại hoàn toàn chưa sẵn sàng đón nhận nó! Cô nào có ngờ anh lại “bạo” đến thế, chẳng những không xấu hổ quay đi mà còn trơ trẽn nhìn cô với đôi mắt đó — đôi mắt của kẻ thống trị, cứ như cô vốn là vật sở hữu của anh vậy! Bị chính trò chơi của mình dồn vào ngõ cụt, cô cứ đứng sững ra đấy, không biết nên tiếp tục thách thức hay cụp đuôi bỏ chạy.

Xem ra… phương án sau có vẻ ít gây sát thương cho trái tim bé nhỏ hơn…

Tút—

À, tín hiệu của máy bảo an. Nửa giây sau, một giọng nói trầm, có chút rụt rè bắt đầu vang lên.

“Cậu Võ à, là tôi… Bảo an Đạt đây. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền nhưng có một người đòi gặp cậu. Tôi… à, tôi không có khả năng khiến ông ấy rời khỏi nên đành đích thân đưa người lên… hiện đang ở ngoài cửa…”

Tạ ơn Chúa! — cô thở phào, đoạn không tiêu phí chút thời gian nào nữa, ba chân bốn cẳng chạy tọt vào nhà tắm.

Lúc này đã thay đồ xong, cô xoay qua xoay lại ngắm bộ dạng mình trong gương chỉnh trang. Ừ thì mái tóc nhuộm đen có hơi rối mù thật, (toàn do ai kia vò đầu cô tối qua >

Có điều… quả là không quen với cảm giác xấu hổ chút nào… Mỗi lần ngượng ngịu thẹn thùng là cô thấy mình thật biến thái.(>.

Thở dài.

Cũng phải thôi, ai bảo tình yêu cô chọn thuộc dạng biến thái siêu cấp. Đã thế, lỡ “biến” rồi thì điên đến “thái quá” luôn!

Mở cửa hí hửng đi ra, tính là lén hôn anh một cái, (vì đó giờ đều anh chủ động cưỡng ép không mà *w*) ai ngờ gặp ngay cảnh tượng oái oăm nơi phòng khách.

Chính Luận của cô đang ngồi đó, thư thái, đệ vệ, nhàn nhã như ngồi trên đỉnh thế giới; hờ hững nhìn vào người đàn ông nghiêm nghị đối diện — vốn đang tọa bệ trên sofa một cách oai phong không kém.

Cô có thể nhận ra dáng vẻ uy nghi ấy ở bất cứ nơi đâu.

Vương Đăng Khoa.

Haizz…

Cô thở dài, biết ngay sớm muộn gì ông ta cũng tìm đến, chỉ là không ngờ sớm đến thế. Mà cũng đúng, đêm qua cô không về nhà; lại bỏ quên cả điện thoại, túi xách lẫn người tài xế riêng tội nghiệp trong xe.(mê trai quá mà ^^”)Việc Vương Đăng Khoa lại chờ đến tận sáng mới đến đây đòi người đã là lạ quá rồi. Chắc hẳn ông ta vừa công tác về, mới biết chuyện đã vội vã phóng đến đây.

Cả hai người đàn ông này cũng lạ, chẳng ai chú ý gì đến sự xuất hiện của cô. Cho dù có thì cũng vờ như không có. Chính bản thân cô cũng lạ đời nữa, khi ung dung tiến thẳng vào giữa phòng và ngồi xuống cạnh Chính Luận với vẻ mặt bình hòa. Sự yên lặng trải ra như than chì treo dưới tóc, cuối cùng đã bị cắt đứt bởi Vương Đăng Khoa.

“Tôi đã được thông báo chuyện của hai người, và cũng biết tường tận gia thế của cậu,” một cách điềm tĩnh, ông chậm rãi mở lời, đúng chất giọng của người làm chính trị. “Tuy cậu là xuất thân từ danh môn Võ Gia, nhưng phàm là người tinh ý đều hiểu được giữa con gái một công chức chính phủ và người thừa kế một tập đoàn thế giới ngầm, tuyệt nhiên không nên có chút quan hệ gì cả. Nguyễn Ái thuộc trách nhiệm của tôi. Và tôi muốn cậu từ nay không được qua lại với nó nữa.”

Nguyễn Ái lại thở dài, khẽ liếc sang Chính Luận, lo lắng không biết anh có giận không khi cô không hề lên tiếng phản đối Vương Đăng Khoa. Không phải cô nể sợ gì ông ta, nhưng quả thật cô thuộc trách nhiệm của ông ấy. Với hằng ấy tiền tài và thời gian ông đổ lên cô, cô cảm thấy mình ít nhất cũng nên cho ông cái quyền đó. Nhưng đấy là vì cô biết Chính Luận sẽ không đời nào thuận theo đề nghị này — ít nhất thì, Chính Luận mà cô biết sẽ không. Chưa kể đến họ Vương cơ bản khó lòng chọi lại hào môn Võ Gia, đưa ra điều kiện với kẻ kế thừa Võ Gia chẳng khác nào vào tiệm đồ ngọt mà đòi bán kẹo.

Nguyễn Ái đảo mắt đến gương mặt Võ Chính Luận. Vô cảm, điềm nhiên, lạnh lùng. Đúng phong thái khinh ngạo của con nhà Võ Gia. Mắt khóa chặt vào nhân vật quyền quý đối diện, anh bình thản lên tiếng. Lời nói thoát ra nhẹ như gió thoảng.

“Tôi và Nguyễn Ái đã ngủ cùng nhau.”

Sáu mắt nhìn nhau. Không một ai phản ứng.

Khuôn mặt Vương Đăng Khoa vốn thường ngày khoác lên lớp vỏ ngoại giao điềm đạm, nay lại bị bảy chữ của Võ Chính Luận làm cho đỏ lừ, rồi xanh, rồi tím.

Đừng nói là Vương Đăng Khoa, Nguyễn Ái — kẻ tự hào ít nhiều nắm được chút tính khí thất thường của ngài Ác Ma — giờ đây cũng đóng băng toàn thân.

Sao lại… >.

“Ái, có thật không?” Vương Đăng Khoa, bằng tất cả công phu kiềm nén được tôi luyện trên chốn quan trường bấy lâu, quay sang hỏi cô bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.

Ơ… cô biết nói gì đây?

Đúng là… họ đã ngủ cùng nhau thật, nhưng vốn chỉ là ngủ thôi mà! (>.

Mặt cô đỏ gấc. Gật đầu.

“Hắn không bịa đặt?” không tin nổi vào mắt mình, ông lại hỏi dồn.

Chính Luận làm thế… vốn đâu phải là dối trá gì. Chỉ là… vì ông hiểu sai thôi.

Lại gật đầu.

Vương Đăng Khoa vô cùng kinh ngạc. “Con yêu hắn?”

Lần này thì gật đầu không hề phân vân.

“…”

Cứ thế, giữa gian phòng chan hòa nắng sớm, sự tĩnh lặng giãn ra căng thẳng.

Vương Đăng Khoa vốn không tin nổi món bảo bối của mình lại có khả năng yêu thương một người, vì thế rất tự tin khi đề ra điều kiện ấy với Võ Chính Luận. Vậy mà giờ đây chính con bé thừa nhận đã yêu tên hoàng tử thế giới ngầm này, lại còn lên giường với hắn! Ông sống với Nguyễn Ái đủ lâu để hiểu rõ con người của cô. Nếu cô đã chịu trao ra tất cả, thì đừng nói Võ Gia dùng thế lực chèn ép ông, bản thân Nguyễn Ái cũng sẽ theo đuổi đến cùng. Tính khí con bé giống hệt cha mẹ quá cố của nó vậy mà… Ông tuy không muốn dính dáng đến hắc đạo Võ Gia, nhưng ông đủ già giặn trong tình yêu để hiểu rõ mọi can ngăn từ ông rồi sẽ trở nên vô ích. Ít nhất thì, ông biết chúng sẽ vô ích với Nguyễn Ái.

Song, vấn đề bây giờ không phải là ông, mà là kẻ đứng đầu Võ Gia. Võ Gia Hùng.

Cho là con trai hắn yêu con bé đi nữa, thì hắn dễ dầu gì chấp nhận một người con dâu xuất thân từ bạch đạo?

Ôi… ông cần thời gian để nghĩ thông suốt chuyện này.

Thở dài, Vương Đăng Khoa chậm rãi đứng lên. “Việc đã đến nỗi này, tôi cần vài ngày để suy ngẫm chuyện. Còn bây giờ thì, Nguyễn Ái,” ông quay sang, tay ra dấu cho cô. “Chào cậu Võ rồi về với chú.”

Nguyễn Ái không muốn đi, song nhận ra nếu không về thì Vương Đăng Khoa lại càng lằng nhằng. Ông ta có vẻ chấp nhận chuyện này nhanh chóng đến khó tin, và cô lại không muốn khiến ông đổi ý. Dù gì đi nữa, không có sự chống đối của ông, chuyện giữa cô và Chính Luận cũng dễ dàng hơn nhiều.

Do dự một lúc, cô quay sang anh và nhỏ nhẹ.

“Em về nha. Thứ hai lại gặp.”

Chính Luận gật đầu, nhưng rõ ràng không hài lòng chút nào.

“Đi thôi, Nguyễn Ái.” Vương Đăng Khoa từ ngưỡng cửa gọi với vào, đoạn hạ giọng, đôi mắt chuyển sang nghiêm nghị khi nhìn thẳng vào Võ Chính Luận. “Cậu Võ, tạm biệt. Nên nhớ, vẫn chưa kết thúc đâu. Sẽ còn dịp nói rõ chuyện này.”

Chính Luận nhìn ông, rồi lại khẽ gật.

Chân đã bước đến ngưỡng thang máy, Nguyễn Ái vẫn còn đưa mắt về phía cánh cửa trắng vẫn để mở.

Hừ, thấy ghét! Đến tiễn cũng không thèm!

Ấy, ghét thế mà cô đột nhiên lại quay đầu chạy vào, đến cả một lời giải thích cũng không để lại cho người cha kế đang đứng sững ra phía sau. Chính Luận thoáng vẻ bàng hoàng khi thấy cô trở lại, càng ngạc nhiên hơn khi cô nhoẻn cười, đoạn cúi xuống hôn nhẹ vào môi anh.

Nụ hôn đầu tiên do cô chủ động.

Rồi, trước khi chạy khỏi gian phòng, cô rỉ vào tai anh vài chữ, khiến khóe môi người này lại bất giác cong lên. Mãi đến khi tiếng “ding” của thang máy đã dần xa, nụ cười vẫn còn đọng trên đôi môi hoàn mỹ.

“Ý nghĩa từ ngữ Tiếng Việt nước ta… phong phú quá nhỉ?”

Nhưng rõ ràng là, đầu óc người dùng chúng phong phú hơn! ^o^V
Chương trước Chương tiếp
Loading...