Phản Nghịch

Chương 5



*

Tám năm sau

Cho dù chuyện có lớn đến đâu thì cũng theo thời gian trôi qua mà phai nhạt đi.

Nơi này xuân hạ thu đông vẫn là thoang thoảng mùi hoa nhẹ bay trong gió; hoa cúc như ngọn đèn, ban đêm chiếu sáng hơn nửa bầu trời. Chính là sự việc trên trấn trải qua thời gian vài năm đều có chút thay đổi.

Danh tiếng Hướng gia như cũ không mất đi.

Thị trường hoa lan chuyển hướng, đứa con cả Hướng Vinh thay đổi phương châm, chuyển hướng kinh doanh cung cấp hoa số lượng lớn. Tầm nhìn của hắn thật tốt, kinh doanh vài năm Hướng gia đã sinh lời, ở Đài Loan có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy.

Con thứ Hướng Cương vừa tốt nghiệp đại học liền cùng bạn hùn vốn mở một công ty bán đồ gia dụng, cung cấp cho thị trường châu Âu. Mấy năm nay công ty tiêu thụ tốt, phát triển ở nước ngoài đến thị trường nội địa lại được đưa lên truyền thông

Hướng Nhu ưu tú vẫn ưu tú như vậy.

Nàng sau khi tốt nghiệp trung học, thi đại học đứng đầu phía bắc, bốn năm sau trở lại trấn làm việc tại xí nghiệp của gia đình, trở thành trở thủ đắc lực của đại ca, tuy rằng nàng xinh đẹp nhưng bên cạnh lại không có bóng dáng của bất cứ người đàn ông nào.

Đối với đàn ông nàng đã hoàn toàn không có hứng thú.

Chính là nàng ôm ý định độc thân trong đầu lại làm cho người trong nhà rất khẩn trương, chỉ cần có cơ hội gặp nàng thì dùng hết lời lẽ để nói, phát huy thần công phiền toái ─

Ví dụ như buổi tối hôm nay.

Sự nghiệp Hướng Cương thành công, cùng em gái của bạn tốt kết hôn, tuy rằng lúc trước ở khách sạn năm sao của Đài Bắc đã tổ chức tiệc cưới nhưng bố mẹ Hướng gia kiên trì bắt trở về tổ chức lại, làm cho tất cả người quen, bạn bè có thể đến uống rượu mừng cũng thuận tiện náo nhiệt một lần.

Buổi tối hôm nay Hướng gia mở tiệc hơn trăm bàn, đặc biệt mời võ sư đem toàn bộ võ sinh đến dự.

Cha mẹ hai bên đều có mặt, hiện trường có thể nói là không còn chỗ ngồi, trừ bỏ hàng xóm thân thiết còn có không ít nghị sị, chính khách đều có mặt.

Nghe nói người mới nhậm chức tiểu đội trưởng phòng cháy chữa cháy cùng tướng và đội viên đến chúc mừng.

Khách đến ngồi đầy một bàn lại một bàn, Hướng Nhu kiên trì ngồi trong góc, không đi ngồi ở bàn chính, cùng người thân cách một khoảng cách rất xa, vì muốn yên tĩnh cũng vì tránh đi sự oanh tạc giục kết hôn.

Ngồi ở bàn của khách có một bạn học hồi cấp hai mang gia đình đến dự tiệc, đang vội vàng dỗ hai đứa con đang không ngừng khóc. Mặt khác hai người tới cùng đại ca trong đó có một người đã kết hôn, một người chưa lập gia đình. Nhưng bất luận là đã kết hôn hay còn độc thân thì không chịu được vẻ lạnh như băng của nàng.

Tiệc cưới náo nhiệt, món ăn vừa đặt lên bàn, tôm hùm cùng cá ngừ thái mỏng làm sashimi, đều trong suốt làm cho người ta không khỏi thèm nhỏ nước dãi.

Bàn bên cạnh của ba cô sáu bà nổi lên một trân xôn xao.

“Oa, trần tẩu, ở cửa một đoàn người mặc đồ màu cam là ai?”

“À, kia là đội phòng cháy chữa cháy, có tiểu đội trưởng vừa nhậm chức, bảo người đến gọi đi!”

Đối với xôn xao bên cạnh Hướng Nhu hứng thú cũng không có. Nàng rót một ly nước trái cây, dù bận vẫn ung dung cầm đôi đũa chuẩn bị ăn tiệc, đồ ăn là tốt nhất.

Ai ngờ nàng vừa gắp được miếng tôm hùm, chấm một chút mù tạc thì phía sau đột nhiên có người vỗ vai trái của nàng.

“Này!”

Tiếng nói nam tính trầm ấm phía sau nàng vang lên.

Nàng theo bản năng quay đầu lại, phát hiện trên vai mình có một bàn tay to ngăm đen.

Hơi thở ẩm áp bao phủ quanh người nàng, người nọ nắm vai của nàng, thân hình sát vào lưng của nàng. Thừa dịp nàng phân tâm nắm chắc cơ hội liền ăn đồ ăn ở đũa của nàng.

Thấy hành động vô cùng thân thiết này, toàn bộ mọi người đều sợ tới mức hai mắt mở to, miếng há hốc. Cử chỉ như vậy như tuyên bố với bốn phía rằng nàng thuộc quyền sở hữu của hắn.

“Không thể nghĩ được ngươi lại ăn nhạt như vậy.” Người nọ ăn đồ ăn của nàng cư nhiên còn thản nhiên chê bai, bàn tay to lại tham lam lấy đi ly nước hoa quả của nàng, đưa đến môi, một hơi hết sạch, tẩy sạch mùi mù tạt.

Hướng Nhu toàn thân cứng ngắc, chậm rãi quay đầu, dùng đôi mắt to nhìn lại một lần nữa.

Đó là một người đàn ông cao lớn, lông mày cùng đôi mắt sâu, thân hình to lớn toả ra áp lực vô hình làm cho bất luận kẻ nào thấy khí thế đấy đều sợ hãi.

Bởi vì hình thể như thế này đội trưởng đội bóng rổ mới tìm hắn để mời hắn chơi bóng. Đáng tiếc lại châm lửa giận của hắn, thà rằng dùng thân hình cường tráng đi đánh nhau ─

“Thật có lỗi, đây là chỗ của ta.” Hắn nghiêng đầu nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh chậu hoa, tuy rằng biểu tình đang cười nhưng ánh mắt lợi hại cứng rắn làm cho người ta không dám đến gần, rõ ràng đến gần như vậy thì hắn đối với vị trí này có bao nhiêu yêu thương.

Ngồi bên cạnh chậu hoa, Hướng Nhu quả thực muốn chạy trối chết, lập tức lui ra.

Thành công chạy ra khỏi chỗ, khách không mời mà đến còn ngồi xuống, vươn bàn tay to vẫy vẫy nhân viên phục vụ đưa đến cho hắn bộ chén đũa mới.

Nàng nhìn hắn, con ngươi trong suốt nhìn một lúc lâu mới mở miệng.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi ta quen ngươi sao?”

Người đàn ông mày rậm nhăn lại, đến gần một chút.

“Em không nhớ rõ anh?” Hắn đối với nàng nhếch miệng cười, bộ dáng như đang hiểu rõ tâm nàng.

Nàng xem ánh mắt hắn như không tồn tại, lạnh lùng như là với người qua đường.

“Không nhớ rõ”

“Anh chính là đối với em hằng đêm nhớ không nguôi, chưa từng quên em.” Hắn tươi cười, như cũ mang theo vài phần tà khí, con ngươi lộ ra vẻ chắc chắn, căn bản không tin nàng đã quên hắn. “Em có nghĩ đến anh?” Hắn được một tấc lại tiến thêm một thước, hỏi càng trực tiếp.

Nghĩ muôn

Ta nghĩ muốn giết ngươi!

Hướng Nhu ở trong lòng gào thét.

Nàng từng bị nhục nhã hoàn toàn như vậy, đối với người con gái mà nói thì đó là truyện khắc cốt ghi tâm. Lần đầu tiên thấy mắt của Thành Đại Nghiệp thì nàng đã nhận ra hắn. Chính là nàng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được hắn lại vô liêm sỉ như thế này, còn xuất hiện trước mặt nàng.

Hắn đối với nàng đã làm sự việc như thế ─

Bình tĩnh lại, như là băng gặp nước sôi, nàng siết chặt bàn tay, nhẫn nại cầm lấy chiếc đũa, cố kiềm chế để không đâm thật mạnh vào mặt hắn.

Tám năm, năm tháng trôi qua làm cho hắn càng phóng khoáng, chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần dài làm lộ ra thân hình hoàn mỹ kia. Làn da rám nắng, tóc cắt đầu cua cùng thân hình rắn chắc, mặc dù hắn đang cười nhưng vẫn có tia nguy hiểm.

Dựa vào mị lực này thì trong tám năm qua không biết có bao nhiêu nữ nhân bị trêu đùa trên tay hắn ─

Ngực của nàng khẽ nhói, như bị ai châm kim vào.

Năm đó nàng phẫn nộ tới cực điểm nhưng đã dân tỉnh táo lại.

Đồ ăn thứ hai được mang lên, là phật nhảy tường[1], bát súp nóng toả ra hương thơm nhẹ. Quan khách ngồi cùng bàn miệng ăn nhưng mắt cũng không nhàn rỗi, nhìn chằm chằm vào hai người làm cho không khí trở nên kỳ lạ.

“Anh thay em múc một chén nhé!” Thành Đại Nghiệp chủ động mở miệng, thìa màu hông bị hắn nắm ở tay nhìn có chút buồn cười. Đến khi trong bát đã được múc đầy thì hắn mới dừng tay, ân cần đem bát đến trước mặt nàng.

Hướng Nhu lại làm như không thấy, lại ngờ người khác lấy hộ một cái bát, một đôi đũa, đối với đồ vật mà hắn ăn thì như đồ có độc, không bao giờ….muốn chạm vào một chút.

“Nhu, gặp bạn học cùng sao ngươi lạnh lùng như thế?” Hắn thích thú dạt dào hỏi, một chút cũng không bị sự lạnh lùng của nàng doạ rút lui.

Nàng tiếp tục không để ý tới, múc cho mình một bát phật chạy tường, lấy một viên hạt dẻ mềm hương vị ngọt ngào chậm rãi ăn, coi như không nhìn thấy hắn cũng căn bản là không để ý vẻ mặt của hắn.

Thành Đại Nghiệp bĩu môi, chưa từng bỏ qua ý định tới gần, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hồng hào mịn màng của nàng, con ngươi đen hiện ra một tia nguy hiểm.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ em thật sự đã quên anh?” Hắn vuốt cằm dưới, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự tự tin, xác định rằng mình vẫn ở trong trí nhớ của nàng, khẳng định là có.

Bữa tiệc hơn trăm bàn, hắn chính là muốn tìm một bàn, tốn không ít thời gian, vất vả mới tìm được nàng.

Khách khứa phần lớn là mặc trang phục màu đỏ, xanh, trang điểm lộng lẫy chỉ duy nhất một mình nàng là màu trắng thuần khiết, áo trắng chỉnh tề cùng váy màu nâu kẻ ô vuông, vẫn đoan trang thanh tú như năm đó, chính là sợi tóc mềm mại đã được búi lên làm cho nàng trở nên nghiêm túc hơn trông như giáo viên ngữ văn.

Đối mặt với câu hỏi của hắn, Hướng Nhu vẫn không hề phản ứng, chuyên tâm nhấm nháp từng món đồ ăn một.

Mấy bàn khác đều xôn xao, đôi vợ chồng mới cưới dùng trà Ô Long[2] đến từng bàn tiếp rượu, đảo mắt đã tới bàn của bọn họ.

Cô dâu mới mặc lễ phục mặt đã trắng bệch, hai tay không ngừng đưa chén trà Ô Long, nếu không có chủ rễ dìu thì đảm bảo hai chân sẽ vô lực mà ngã xuống.

“Cám ơn các vị, hân hạnh được đón tiếp, đêm nay ─” Hướng Cương vừa mới cười, đưa chén rượu lên nhìn thấy Thành Đại Nghiệp thì sắc mặt hơi đổi.

“Đã lâu không gặp, chúc mừng chúc mừng!” Hắn cướp lời, tươi cười trực tiếp chúc mừng, còn quan tâm tới cô dâu. “Cô dâu sắc mặt không tốt lắm, xem ra không thoải mái, muốn hay không đi nghỉ ngơi một chút?” Hắn không cố ý hướng về phía Hướng Cương.

Vì thân phận chú rể nên Hướng Cương mới làm bộ mặt bàn bè thân thiết, cho dù nếu không hoan nghênh người này thì cũng phải tươi cười. Đi tiếp mẫy chục bàn tiệc thì đã sợ hãi như là tuỳ lúc sẽ té xỉu, thật là cần nghỉ ngơi.

Hướng Cương mới nhanh chóng quyết định, không hé răng chính là đang cảnh cáo liếc nhìn Thành Đại Nghiệp một cái sau đó liền đỡ bảo bối vào nhà nghỉ ngơi.

Xác nhận chướng ngại vật đã bị loại bỏ, hắn lại quay đầu, mặt dày mày dạn tiếp tục quấn quit lấy Hướng Nhu.

“Em đã không nhớ rõ anh, như vậy anh chỉ có thể tốn chút thời gian một lần nữa tự giới thiệu.” Hắn dù bận nhưng vẫn ung dung nói, thân hình cao lớn xê dịch cái ghế nhựa, điều chỉnh một góc thật thoải mái, tiếp cận nàng.

Nàng thẳng tắp nhìn hắn, không cố ý kéo ghế ra.

Hắn vẫn mỉm cười, dựa vào ghế giống như một khối da trâu dán chặt vào đó.

Cầm chặt hai tay, thoáng căng thẳng. Lần thứ hai hắn tiến tới gần, dùng khuỷu tay chống lên bàn, đối với nàng nhíu mày.

Người ngồi quanh bàn tròn, vẫn giữ nguyên sự hoài nghi, Hướng Nhu mặt tái lại, chỉ cách mấy cm nữa sẽ chạm vào tay người kia. Người kia thật chờ mong, trong mắt tràn ngập ý “Tiếp tục tiếp tuc, a, van cầu ngươi tiếp tuc.”, thoải mái nhìn nàng, chờ biểu tình tiêp theo của nàng.

Tầm mắt lợi hại phóng tới làm mất đi vẻ xinh đẹp, cảm giác áp bức đâm vào da đầu hắn. Bản năng sinh tồn làm cho mông hắn nóng lên dường như nhảy dựng lên.

“A, ta còn có việc. . . . .cái kia. . . .a. . . .” Ấp a ấp úng một lúc lâu, tầm mắt sắc bén lại đảo trên khuôn mặt tuấn tú, nháy mắt hung ác như lưu manh ác. Người xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, vội vàng bỏ lại một câu “Tạm biệt!” Nói xong mọi người chạy trối chết thoát khỏi yến tiệc.

“Tốt lắm, sao nào?” Thành Đại Nghiệp khôi phục vẻ bình tĩnh, khuôn mặt tươi cười, dường như không có việc gì xảy ra, nhìn thấy Hướng Nhu còn làm bộ dạng đang nghĩ ngợi. “A, đúng rồi, tự giới thiệu. Ta họ Thành, tên Đại Nghiệp, ta ở trấn trên. Năm nay hai mươi  tám tuổi, thân thể khoẻ mạnh, không có sở thích gì, không hút thuốc, không uống rượu, trước mắt không có bạn gái ─”.

“Thực xin lỗi tiên sinh, ta phải ăn cơm, xin ngươi im lặng.” Nàng lạnh lùng đánh gục hắn, nếu không phải ở đây còn có nhiều người thì nàng đã dùng tay bóp yết hầu của hắn!

Trấn trên tin tức dù nhỏ nhưng tốc độ lan truyền lại kinh người, ở quê nhà hình tượng của nàng rất tốt, không muốn bị người ta chế giễu. Hơn nữa nàng lại là con gái Hướng gia, lại là viên chức của Hướng gia, hiện nay thị trường hoa cạnh tranh như vậy, nếu thấy nàng như vậy đảm bảo ảnh hướng tới lợi nhuận trong nhà.

Nhưng. . . . . .Nhưng.. . . . .

“Em đã gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút.”

Mắt Hướng Nhu híp lại, đem chiếc đũa lắc càng mạnh, môi dưới xinh đẹp bởi vì bị cắn chặt mà đỏ lên.

Chết tiệt! Thành Đại Nghiệp nếu cứ tiếp tục bậy bạ thì nàng thật sự không thể cam đoan chính mình có phải hay không sẽ động thủ giết chết hắn!

Nhìn thần sắc của nàng Thành Đại Nghiệp nhấc mi, thức thời mở miệng: “Được rồi, dù sao còn nhiều thời gian, về sau khi có thời gian thì có thể chúng ta làm quen lần thứ hai.” Hắn nhún nhường, tươi cười nhưng vẫn có phần tà khí. “Anh bị gọi về rồi.”

Hướng Nhu trầm mặc chống đỡ, căn bản là không quan tâm người này bị gọi đi đâu, toàn tâm toàn ý chỉ hy vọng hắn mau cút ngay.

Hắn lại tươi cười bổ sung. “Đúng rồi, quên không nói cho em, anh là tiểu đội trưởng phòng cháy chữa cháy mới được bổ nhiệm, về sao nhờ em giúp đỡ thêm.”

Tiểu đội trưởng phòng cháy chữa cháy? Thành Đại Nghiệp? Cái người vạn năm lưu ban học sinh? Cái người lưu manh?

Tin tức đáng sợ này làm cho nàng bị hạ gục!

“Ngươi!”

Nàng mắt mở to, cố hết sức nguỵ trang bằng biểu tình lạnh lùng rốt cuộc cũng tan ra vỡ vụn, toát ra tình huống hoảng sợ.

“Đúng vậy” Nàng bộ dạng bị doạ hoảng sợ làm cho hắn mỉm cười, cười thật tươi, hắn đồng ý với câu hỏi. “Anh rời khỏi trấn rồi lên Đài Bắc học bổ túc một năm, thi vào trường cảnh sát.”

Sự tình quan trọng như vậy, Hướng Nhu cố nén sự chán ghét, không thể không mở miệng đặt câu hỏi.

“Ngươi nói là ─ trường trung cấp cảnh sát?” nàng chứng thực, mãnh liệt cho rằng hắn chỉ thích hợp với trường địa phương.

Thành Đại Nghiệp lắc đầu, nhe răng cười.

“Không, đại học cảnh sát.” Hắn khoái trá trả lời, nhìn thấy gương mặt mỹ lệ kia dần dấn tái nhợt. “Ta ở Đài Bắc làm vài năm ở cục phòng cháy chữa cháy, năm nay mới được phép trở về quê phục vụ.”

Biểu tình của nàng như bị đánh một cái!

“Đừng đùa như vậy!” Nàng thốt ra.

“Không, không phái nói đùa. “Hắn nhẹ nhàng trả lời, nhìn chăm chú vào cặo mắt xinh đẹp kia, khẳng khái đưa ra lời mới. “Có rảnh thì hoanh nghênh em tới đội phòng cháy chữa cháy uống trà cùng anh a!”

. . . . . .

. . . .

. .

Uống trà?

Nhục nhã tám năm liền làm cho tâm nàng chết đi hoàn toàn, quyết định cùng Thành Đại Nghiệp phân rõ giới hạn, đối với hắn nàng căn bản không quan tâm lại càng không đến để hỏi.

Nghĩ rằng thấy tính của hắn không tốt sẽ không kiềm chế được bản thân mà gia nhập xã hội đen, dùng vũ khí đánh nhau bị người ta chém thành mười tám mảnh hoặc là bị cảnh sát bỏ tù hoặc ngồi chổm hổm ở chỗ nào đó.

Nào biết rằng hắn lại sớm “hoàn lương” từ đen thành trắng.

ở nông thôn, tài nguyên để phòng cháy chữa cháy so ra kém xa với thành phố nhiều tài nguyên, quy mô nhất là đội phòng cháy chữa cháy, trùng hợp ở trấn trên này an nguy mấy vùng lân cận hiện tại tất cả đều được nắm giữ trên tay hắn.

Nhớ tới người xấu xa kia làm Hướng Nhu sẽ không tự giác đứng lên, khuôn mặt thanh tú cũng lộ ra vẻ tức giận khó giữ.

Ngồi trước mặt nàng là bé trai, nao núng mở miệng.

“Cô giáo Hướng, thực xin lỗi. . .. .” hắn đáng thương nói, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, còn tưởng rằng cô giáo Hướng đang tức giận. “Em, em không phải cố ý không ngoan.” Hắn ngồi ở trên ghế, bàn tay vừa băng bó, thật tâm xin lỗi làm cho người ta không đành lòng trách cứ.

“Cô không có tức giận.” Hướng Nhu phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng tươi cười, trấn an đứa nhỏ. “Miệng vết thương còn đau không?” Đối với trẻ nhỏ nàng thật sự sẽ không giữ vẻ lạnh lùng.

“Không đâu!” đứa nhỏ dùng sức lắc đầu, đem ngón cái giấu sau lưng, nhìn nàng tràn ngập vẻ sùng bái cùng cung kính.

Trên trấn có vài đứa trẻ trong nhà không dạy được, thầy cô giáo cũng không dạy nổi nên chuyển sang học bổ túc. Hiệu trưởng đến tìm học trò gương mẫu, nhờ bọn họ bỏ chút thời gian đến lớp học dạy bổ túc cho mấy đứa trẻ, Hướng Nhu đương nhiên là người được lựa chọn tốt nhất.

Hôm nay đến phiên nàng lên lớp, mới dạy hơn nửa kì nhưng bé trai này bởi vì bướng bỉnh, chơi đùa kéo mới bị đứt tay. Nàng bảo mấy đứa trẻ khác làm bài tập, nắm tay bé trai bị thương liền tới phòng y tế.

Xử lý xong vết thương nhỏ nàng sớm đã quen với đứa bé nhỏ bướng bỉnh này. Huống hồ nàng ngay cả vết thương nghiêm trọng đều đã xử lý qua ─

“Em về làm bài tập đi!” Nàng đột nhiên mở miệng, cố gắng làm mất đi kí ức, cúi đầu thu dọn đồ cấp cứu.

“Vâng!” Bé trai lớn tiếng trả lời, nhảy xuống ghê dựa, sôi nổi chạy ra bên ngoài nhưng  mới chạy đến cửa liền đụng phải một toà nhà lớn.

Bịch!

Bị đụng phải, bé trai liền choáng váng, quát to một tiếng, đột nhiên ─

“Nhóc, đứng được không!” Bàn tay to liền nhấc bé trai lên. “Không có việc gì chứ?” Thành Đại Nghiệp giơ giơ trước mặt, hiền lành cười hỏi.

Bé trai trong nháy mắt có chút khiếp đản, thật cẩn thận quan sát vài giây, xác định người bị mình đụng phải không có chút tức giận cũng không có ý muốn cắn thì lúc này mới bình tĩnh lại.

“A, không có việc gì. . . . .”

“Không có việc gì là tốt rồi.” Hắn buông bé trai xuống, mở cửa phòng ý tế. “Mau đi đi!”

Bé trai thấy được tự do liền nói lời cám ơn, lao nhanh ra ngoài đảo mắt đã không thấy bóng người.

Sau buổi chiều, trong phòng y tế chỉ còn lại hai người. Ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu vào trong, ánh sáng như vậy vừa lúc làm cho hắn có thể nhìn kĩ nàng.

“Anh ở phòng giáo vụ kiểm tra phòng cháy, biết em vừa vặn ở đây nên cứ tới đây.” Hắn đi thẳng vào vấn đề nói, ánh mắt lướt qua bộ quần áo cùng đường cong của nàng, đã tám năm không gặp nhưng nàng vẫn không thay đổi quá nhiều.

Hướng Nhu ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả một câu cũng không trả lời, tiếp tục thu dọn đồ cứu thương.

Trong khoảng thời gian này nàng bảo trì thái độ, đối với Thành Đại Nghiệp không quan tâm nhưng là ở quê nhà trong lúc đó lại tán dương hắn “sự nghiệp lớn”, câu nói như vậy tựa như nước vỡ đê, nhanh chóng lan ra.

Khởi điểm là trận hoả hoạn tại nhà dân ở trấn trên, hắn chỉ huy khống chế còn anh dũng  nhảy vào đám lửa cứu hai đứa trẻ đang gặp nguy hiểm làm cho cha mẹ cảm kích mà khóc rống lên.

Tiếp theo là bà nội La gia bệnh tim tái phát, ngất xỉu trên đường, đúng lúc hắn đi qua kịp thời đưa bà vào bệnh viện.

Tiếp đến còn phá tổ ong vò vẽ ở mái hiên nhà nông, bắt rắn độc ở vườn trường, tìm chìa khoá hộ người dân làm rơi xuống nước. . .  những yêu cầu không tưởng chỉ cần gọi điện thoại đến trung tâm thì hắn sẽ tới.

Lang thang vô lại ngày xưa trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền trở thành “đều nói tốt”, người tốt.

Hiệu trưởng trường trung học trấn trên còn mời hắn về diễn thuyết đối với các học sinh lớp dưới.

Diễn thuyết?

Mời người này về diễn thuyết? Hắn có thể nói cái gì? Đánh nhau như thế nào? Trốn học như thế nào? Làm thế nào để dụ dỗ học sinh gương mẫu có phải không?

Trong phút chốc tất cả hận cũ ầm ầm quay cuồng trong đầu, Hướng Nhu cắn chặt môi đỏ mọng, hướng cửa đi tới, ngay cả nhìn hắn cũng không.

Động tác của Thành Đại Nghiệp lại nhanh hơn, chân dài loáng cái đã đến trước mặt nàng, thân hình cao lớn ngăn chặn cửa, chặn đường đi của nàng. Nếu nàng kiên trì đi thì sẽ “chui đầu vào lưới”, trực tiếp tiến vào ngực của hắn.

Nàng không thể không dừng lại, nhịn xuống sự xúc động, hai hàm răng cắn chặt nói ra hai chữ.

“Tránh ra.” Trên thực tế nàng muốn trực tiếp bảo hắn có thể đi xa một tí, tốt nhất là vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nàng!

“Chờ một chút.”

Hắn sảng khoái cự tuyệt, bàn tay to đụng vào phía sau lưng, ấn ổ khoá khoá lại, chẳng những không cho nàng rời đi thậm chí còn không cho người khác bước vào, kiên trì cùng nàng một chỗ.

“Ta không muốn lặp lại lần nữa.” Hướng Nhu lạnh lùng cảnh cáo, rốt cục ngẩng đầu lên, hai tròng mắt trong suốt theo dõi hắn, trên mặt không che dấu sự chán ghét.

“Em đừng vội, anh tuyệt đối không ngăn cản em.” Hắn sớm tìm lí do tốt, gọn gàng xắn tay áo lên, để lộ cánh tay ngăm đen bị thương có vài vết sẹo thật dài. “Anh vừa bị một con mèo nhỏ cào bị thương.”

Hàng mi cúi xuống.

Nàng thật hoài nghi có phải nàng đã gặp qua “con mèo nhỏ”! Nói không chừng “con mèo nhỏ” trong miệng hắn gọi thật ra là cô gái tóc hồng trước kia ─

“Chỉ là bôi thuốc, không tốn nhiều thời gian đâu.” Thành Đại Nghiệp cố ý bảo nàng phải giúp, lại không cố ý bổ sung một câu. “Anh vẫn nhớ rõ kĩ thuật bôi thuốc của em không tồi.”

Lửa giận càng bùng phát, con ngươi lạnh như băng trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu sau mới xoay người, đi lấy băng gạc cùng dung dịch ô-xy già.

Hắn cũng với tay đến ngăn tủ, sớm giữ cánh tay chờ nàng phục vụ.

“cảm ơn”

“Không cần khách khí” Nàng lễ phép trả lờn, thấm ướt gạc, dùng sức hướng miệng vết thương nhấn xuống ─

Miệng vết thương màu hồng gặp dung dịch ô-xy già lập tức hoá thành màu trắng bệch, rất nhanh xùi bọt mép trào ra, máu hỗn loạn như dòng song nhỏ chảy xuống cánh tay ngăm đen của hắn, đau đớn nhanh chóng mất đi.

“Em với anh có thù hận sao?” Hắn chịu khổ nhìn miệng vết thương, khoé mắt co rúm lại, cố ý không né tránh cũng không kêu lên đau đớn, chính là mày rậm nhăn lại đặt câu hỏi.

Nàng không có trả lời, sát trùng vết thương vài lần rồi dùng urgo thoáng khí dán lại. Đem miệng vết thương xử lí xong như đã báo cáo xong công việc, xoay người đi ra ngoài.

Mơi đi chưa được hai bước đôi tay mảnh khảnh đột nhiên căng thắng, nhiệt độ thân hình nam tính tới gần, kề sát tới nỗi giam nàng trong ngực.

Thành Đại Nghiệp nhìn thấy nàng, con ngươi đen lộ ra vẻ hoang mang.

Đúng vậy, cách xa tám năm hắn tưởng Hướng Nhu sẽ mở rộng cánh tay, nhiệt tình hoan nghênh hắn nhưng là không thể tưởng tượng được thái độ nàng đối với hắn lại như thế này, rất giống nàng có thù hận với hắn.

“Này, em rốt cuộc làm sao vậy?” hắn truy hỏi, khuôn mặt ngăm đen lần thứ hai ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng. “Xem ra năm đó tình cảm của chúng ta đã phai nhạt, anh luôn nghĩ đến em ─”

Tình cảm năm đó?

Ầm!

Tựa như một ngòi lửa làm đầu óc nàng choáng váng, tất cả lý trí đều vỡ tung.

Hắn cư nhiên dám nói! Vương bát đản chết tiệt này còn dám nhắc lại chuyện năm đó?

Hướng Nhu tức giận đều nỗi mặt đã biến thành màu đen, rốt cuộc không thể bình tĩnh, toàn thân run rẩy, trong mắt đã hừng hực ngọn lửa. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Thành Đaih Nghiệp đã bị giết tám trăm lần!

“Tình cảm tới địa ngục đi!” Nàng mắng, bàn tay bé nhỏ cầm lọ ô-xy già không chút nghĩ ngợi liền đổ lên đầu hắn.

Đáng tiếc, Thành Đại Nghiệp phản ứng nhanh chóng, lập tức cúi đầu, bình thuỷ tinh nâu bỏ qua mục tiêu sượt qua tóc mai hắn, hướng đến bức tường nhanh chóng vỡ vụn.

Hắn kinh ngạc nhanh chóng nhìn vẻ giận dữ của nàng, giống như lốc xoáy, dùng hành động cụ thể cự tuyệt cùng hắn ở chung một chỗ.

Ầm một tiếng, cửa phòng y tế bị phá ra, trước mặt hắn cửa nhanh chóng bị đóng lại, sổ ghi chép trên tường nhẹ nhàng rơi xuống dưới.

Chú thích:

[1]: phật nhảy tường: là món ngon danh tiếng trong ẩm thực của người Phúc Kiến (Trung Quốc), được chế biến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị tạo ra hương vị thơm nồng. Chỉ riêng cái tên gọi bắt nguồn từ một truyền thuyết xa xưa cũng đã gây sự hiếu kỳ của thực khách.

Chuyện kể rằng hơn 1.300 năm trước, vào thời nhà Đường, có một vị cao tăng không rõ lai lịch đến vùng đất Phúc Kiến truyền giảng Phật pháp. Bên cạnh ngôi chùa vị cao tăng trú ngụ có một quán ăn, thường phảng phất một mùi thơm rất lạ, làm cho vị cao tăng dậy lên nỗi nhớ phàm trần. Đến một ngày kia, vị cao tăng nọ thật sự không chịu nổi sự cám dỗ bèn nhảy qua bức tường để thưởng thức món ăn và đã vi phạm giới luật. Từ đó, người ta gọi tên món ăn này là Phật nhảy tường.

Câu chuyện không được ghi chép trong sách sử chính thống nào cả nhưng được truyền khẩu rộng rãi trong dân gian. Và dù đó chỉ là câu chuyện bịa đặt chăng nữa cũng cho thấy sự đề cao của dân gian về sự hấp dẫn của món ăn này trong ẩm thực của người Phúc Kiến từ xa xưa.

Cách nấu món ăn này khá cầu kỳ, cần tối thiểu hai ngày mới xong. Món Phật nhảy tường phải có ít nhất 7 loại nguyên liệu chính thuộc vào hàng sơn hào hải vị danh giá như vi cá, bào ngư, sò điệp, gân nai, bong bóng cá, hải sâm, nhân sâm. Nguyên liệu phụ có thêm trên 20 thứ khác nữa như nấm đông cô, măng… Ngoài ra, một phụ liệu không thể thiếu chính là rượu Thiệu Hưng, một loại rượu gạo của Trung Quốc, được dùng để ướp nguyên liệu cho dậy hương.

Chương trước Chương tiếp
Loading...