Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 11



Đương nhiên là sẽ chọn Khương Thiên Tứ a, hắn chính là tâm can bảo bối, khối thịt trên người của Lâm Uyển Nương.

Lâm Uyển Nương trải qua một phen thương tâm rối rắm cùng giãy giụa, một bộ dáng thương tâm muốn chết đi sống lại của nàng đặc biệt làm cảm động lòng người.

Ở trong tận cùng thống khổ giãy giụa Lâm Uyển Nương bất đắc dĩ từ bỏ Khương Lai Đệ, trong thời gian đó nàng không quên để lại một lu nước mắt.

Giống như nguyên bản trong cốt truyện.

Khương Lai Đệ bệnh đến gần chết, nàng cũng không cầu xin Khương lão thái ra tiền, bởi vì nàng biết tiền đó là để Khương lão thái uống thuốc, Khương Thiên Tứ đi học, vô luận là cái nào cũng quan trọng hơn so với Khương Lai Đệ một cái mệnh tiện.

Nàng chỉ biết thống khổ thương tâm mà ôm Khương Lai Đệ đang bệnh gần chết quỳ gối trước cửa bệnh viện cầu xin sự thương hại của người khác, cũng không sợ mưa to sẽ khiến Khương Lai Đệ chết càng nhanh hơn.

Khương Thiên Tứ nợ một đóng tiền thua cờ bạc, nếu còn không trả sẽ bị người ta chặt tay chặt chân. Lâm Uyển Nương không nỡ để Khương Thiên Tứ mất tay mất chân, nàng cũng không nỡ để Khương Minh Châu bị kéo đi gán nợ, liền đưa ra Khương Lai Đệ.

Khương Lai Đệ quỳ xuống cầu xin nàng, Lâm Uyển Nương cũng quỳ xuống cầu xin Khương Lai Đệ cứu Khương Thiên Tứ. Hai mẹ con không ngừng dập đầu cầu xin nhau, cuối cùng Khương Lai Đệ bại trận, vì thế bị kéo đi gán nợ.

Hiện tại cũng là như thế. Lâm Uyển Nương căn bản không nghĩ tới đó là nếu nàng không đồng ý, Khương lão thái cũng sẽ chữa bệnh cho Khương Thiên Tứ. Nàng nghĩ vận mệnh của Khương Thiên Tứ đều đặt trên người nàng, nàng luyến tiếc Khương Thiên Tứ không có tiền chữa bệnh, cho nên nàng lại buông bỏ Khương Lai Đệ.

Kiếp trước với kiếp này, Khương Lai Đệ là người Lâm Uyển Nương dễ dàng vứt bỏ nhất, chẳng sợ Khương Lai Đệ là người đối với nàng tốt nhất.

Đưa ra quyết định Lâm Uyển Nương tinh thần không được tập trung đi ra dòng suối tìm Khương Quy.

>>>>>>>>>>

Khương Quy ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, bên chân còn một chậu quần áo dơ như cũ, Lâm Uyển Nương theo bản năng hỏi: “Sao không giặc quần áo?”.

Khương Quy rũ mắt, vươn bàn tay đầy vết nứt da: “Tay đau.”

Lâm Uyển Nương trong lòng càng cảm thấy áy náy, như là muốn bù đắp nói: “Ta tới giặc, ta giặc.”

Giữa mùa đông, phóng mắt có thể nhìn thấy trên mặt sông đã kết một tầng băng mỏng, Lâm Uyển Nương đập phá tầng băng, bắt đầu giặc quần áo, xoa xoa xoa xoa, Lâm Uyển Nương ngẩng đầu hỏi: “Thiên Tứ nói hắn kêu ngươi đổ thuốc ra chén, ngươi liền mắng hắn một câu, hắn mới muốn đá ngươi, là thật vậy chăng?”

Ở bệnh viện Tây y, Khương Thiên Tứ sau khi được xử lý vết thương thỏa đáng rốt cuộc cũng có thể nói chuyện, lập tức cáo trạng hoặc có thể nói là giận chó đánh mèo lên người Lâm Uyển Nương.

Lười diễn cùng nàng, Khương Quy cúi đầu, hỏi lại: “Người tin ta hay là tin hắn?”

Lâm Uyển Nương không biết nên tin người nào, Thiên Tứ đích xác là thường xuyên vô duyên vô cớ khi dễ Lai Đệ, mà Lai Đệ lại chưa bao giờ nói dối, nhưng mà Thiên Tứ thành ra bộ dáng kia, lại còn đưa ra lời thề sắt son kiên định như vậy.

Tâm loạn như ma Lâm Uyển Nương lại hỏi: “Minh Châu nói ngươi chỉ làm một phần cơm cho ngươi lại không làm cho nàng cùng nãi nãi, nàng mới sinh khí. Ngươi liền lấy dao phay hù dọa nàng, có phải hay không?”

Khương Quy lại trả lại một câu nói kia: “Người tin ta hay là tin nàng?”

Lâm Uyển Nương vẫn như cũ không biết tin người nào, cho nên lòng đau như cắt.

Trầm mặc thật lâu sau, Lâm Uyển Nương mới gian nan mở miệng: “Minh Châu rất tức giận, ngươi theo ta đi bệnh viện chiếu cố Thiên Tứ đi. Không quá mấy ngày rồi trở về, nàng liền hết giận.”

Khương Minh Châu tức giận, cho nên muốn nàng đi bệnh viện chiếu cố Khương Thiên Tứ, chẳng lẽ Khương Thiên Tứ không tức giận nàng? Nói dối ích nhất cũng phải có logic, những người này cũng thật xem Khương Lai Đệ là một cái đồ ngốc.

Khương Quy trong lòng cười lạnh, bên ngoài vẫn một mặt nhu thuận mà nói tốt.

Nghe vậy Lâm Uyển Nương cái mũi như lên men, nước mắt suýt nữa rơi xuống, nàng chớp đôi mắt, cúi đầu dùng sức đấm đánh quần áo. Giặc xong quần áo, nàng trầm mặc dắt Khương Quy về nhà.

Đứng ở cửa sổ nhìn, Khương Minh Châu lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý. Từ nay về sau, nàng có thể ngủ một đêm ngon giấc, không cần phải bất an lo sợ Khương Lai Đệ sẽ nửa đêm nổi điên tới gϊếŧ nàng.

“Ngươi về phòng thu thập một ít quần áo, ăn xong cơm trưa, chúng ta liền đi bệnh viện.” Lâm Uyển Nương trong thanh âm rõ ràng hàm chứa chua xót, ánh mắt nàng phức tạp.

Khương Quy làm bộ không hề có cảm giác, trầm mặc trở về phòng, nàng khóa trái cửa, bắt đầu thay quần áo. Nguyên chủ không có một bộ quần áo tốt, bất quá hôm qua nàng thuận tiện lấy được trong phòng Khương Thiên Tứ vài bộ quần áo tốt. Nàng đem một ít trang sức vàng bạc khâu xen kẽ vào trong quần áo. Chỉ trong chốc lát nàng đã đổi xong quần áo, bên ngoài tròng lên quần áo rách nát thường ngày của chính mình, lại đem quần áo và trang sức còn dư cất vào tay nải.

Khương Quy thở dài, hệ thống của người khác rất kinh người, trang bị các loại bàn tay vàng nghịch thiên, vô dụng cũng sẽ được một cái không gian. Nhưng hệ thống của nàng chỉ biết phát nội dung cốt truyện cùng với nguyện vọng của nguyên chủ, liền chức năng cùng trò chuyện với ký chủ cũng không có, phúc lợi duy nhất nhận được là dành cho tân ký chủ chỉ thế giới đầu tiên mới nhận được.

Thu thập xong, Khương Quy tiến vào phòng bếp hỗ trợ Lâm Uyển Nương nấu cơm, lấy nước ấm ngâm nấm đầu mùa thu mới hái xuống.

Một giờ sau, cơm nước đã sẵn sàng, trên bàn có thịt gà chưng nấm, trứng chưng, lạp xưởng chưng cải mai khô, một chén lớn tương cùng một nồi cơm tẻ.

Lâm Uyển Nương để lại hơn một nửa đồ ăn, còn lại nàng mang vào phòng cho Khương lão thái cùng Khương Minh Châu ăn, chính mình lại trở về phòng bếp cùng ăn với Khương Quy.

Khương Quy: Nga!!

Cư nhiên bỏ được cho nàng ăn đồ tốt như vậy, đây là nghĩ trước khi bán nàng cho nàng ăn đồ tốt một lần đi, rốt cuộc trước khi bị hành hình chém đầu đều có một cái đùi gà thật lớn ăn đâu.

“Ăn đi, ăn nhiều một chút.” Lâm Uyển Nương cố nén chua xót nói.

Khương Quy phối hợp cùng nàng biểu diễn: “Người cũng ăn nhiều một chút.”

Vừa nói xong nàng liền đem thịt gà chưng nấm ít ỏi còn lại không đủ cho hai miệng ăn bỏ hết vào chén cho Lâm Uyển Nương, chính mình thì ăn lạp xưởng chưng cải mai khô.

Lâm Uyển Nương cơ hồ không bưng nổi cái chén của chính mình. Muốn cầm chén đồ ăn của mình gắp qua cho Khương Quy. Khương Quy né tránh, ngoan ngoãn nói: “Ta có, ta thích ăn lạp xưởng. Người ăn nhiều một chút, người còn phải chiếu cố đệ đệ.”

Nghe vậy, Lâm Uyển Nương thiếu chút nữa không kìm được nước mắt, nàng không dám lại nhìn Khương Quy, cúi đầu máy móc mà lùa đồ ăn vào miệng.

Khương Quy cũng không nhìn nàng, chuyên tâm ăn cơm.

Một bữa cơm ăn trong yên lặng vừa xong, Lâm Uyển Nương đứng lên chuẩn bị đi rửa chén. Bỗng nhiên chấn động, vội vàng đỡ lấy mặt bàn, liền nghe thấy đối diện Khương Quy hỏi: “Ngươi có phải hay không muốn bán ta?”

Lâm Uyển Nương đồng tử run lên.

Khương Quy nhẹ nhàng cười: “Tính toán muốn đem ta bán đi đâu?”

Lâm Uyển Nương giật mình, khiếp sợ mà nói không ra lời.

Khương Quy hỏi: “Trên sông Tần Hoài?”

“Không!” Lâm Uyển Nương hoảng sợ thất sắc: “Như thế nào sẽ.” Nàng lại bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lại lần nữa cuồn cuộn chảy xuống, chột dạ cùng áy náy khiến nàng nói năng lộn xộn, “Tiền thuốc men của đệ đệ ngươi không đủ, nương thật sự không có biện pháp. Lai Đệ, nương cũng không nghĩ như vậy. Cô nương trong nhà rồi cũng sẽ phải gả đi, nương biết mấy năm nay luôn ủy khuất ngươi, gả chồng rồi sau này cuộc sống của ngươi sẽ tốt lên một chút.”

Nàng như thế nào sẽ đem nữ nhi bán vào loại địa phương kia được, chỉ tính toán sớm một chút đem nàng gả ra ngoài, một ít người cưới không được tức phụ sẽ nguyện ý tiêu tiền mua.

“Không có biện pháp.” Khương Quy cười nhạo, “Không bán trang sức của lão thái bà, không bán phòng ở, không bán Khương Minh Châu xinh đẹp, cũng không bán chính ngươi, cố tình muốn bán ta. Ở trong mắt ngươi, ta liền không quan trọng như vậy.”

Không lời nào để nói Lâm Uyển Nương chỉ có thể rơi lệ đầy mặt, lẩm bẩm: “Lai Đệ, nương thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi ngươi, ngươi đừng trách nương.”

Nguyên bản cốt truyện cũng chính là như thế, Lâm Uyển Nương một bên cắt thịt trên người Khương Lai Đệ một bên khóc lóc xin lỗi.

“Sao có thể trách ngươi, ta đời này người hận nhất chính là ngươi.” Khương Quy mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Lâm Uyển Nương, thay nguyên chủ đem lời trong lòng nói ra: “Ngươi sinh ta, cũng tự tay hủy hoại ta. Nếu có lựa chọn, ta tình nguyện không bị ngươi sinh ra, loại người như ngươi không xứng sinh được hài tử.”

Lâm Uyển Nương ruột gan như đứt thành từng khúc, trước mắt từng trận choáng váng, thế nhưng trong mắt xuất hiện hình ảnh nhân đôi, nàng ngạc nhiên lại hoảng loạn ngã xuống.

Khương Quy cong môi cười, cái nấm nhỏ mỹ vị, cho ngươi xem miễn phí tiểu tử này khiêu vũ. Thật cho rằng nàng sẽ như vậy phạm tiện còn xuống hỗ trợ nấu cơm, bất quá là đem nấm độc trộn vào thôi.

Nấm độc này là đầu mùa thu Khương Lai Đệ hái, nàng hái để đặt bẫy rập đi săn, nguyên chủ là một tiểu cô nương thập phần giỏi giang, kỹ năng sinh hoạt đạt mãn điểm. Đáng tiếc mệnh không tốt, sinh ra trong một đám sài lang hổ báo. Nếu mà gặp được một người hảo tâm dẫn dắt, nhân sinh của nàng chắc chắn sẽ khác.

Kiểm tra một phen, xác nhận Lâm Uyển Nương hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, Khương Quy lấy dây thừng trói nàng lại rồi lấp kín miệng. Tiếp theo, nàng lại đi lên phòng trên kiểm tra chiến tích.

Khương lão thái cùng với Khương Minh Châu đều đã hôn mê, ăn lại nhiều, bọn họ hôn mê càng sớm hơn. Khương Quy lại tiếp tục đem Khương Minh Châu trói lại cùng lấp kín miệng, Khương lão thái cũng không ngoại lệ, miễn cho bà tỉnh lại phá hư chuyện tốt.

Xử lý xong người cùng với hiện trường, Khương Quy ra ngoài đình viện đánh cái xe ngựa tới hậu viện. Xe ngựa này là của Khương gia, vì để có phương tiện cho Thiên Tứ đi học nên đặt mua, đón đưa hắn đi học tất nhiên sẽ là Khương Lai Đệ, cho nên Khương Lai Đệ sớm đã học được đánh xe ngựa. Hệ thống rác rưỡi còn không bằng nguyên chủ một tiểu cô nương giúp được nàng.

Lại lần nữa cảm tạ Khương gia được trời ưu ái vị trí địa lý tốt, thập phần thuận tiện cho ăn trộm, và các loại ý muốn trộm người. Khương Quy cố hết sức đem hai người đang bị trói Lâm Uyển Nương cùng Khương Minh Châu nhét vào thùng xe, giơ roi nàng rời đi Tam gia thôn.

Ra khỏi thôn, Khương Quy đội lên chiếc mũ quả dưa của Khương Thiên Tứ, đem chính mình giả trang như một gã sai vặt. Đánh xe một hơi tới đường Khê trấn.

Khê trấn là địa phương Khương gia định cư sau khi rời đi Tam gia thôn.

Dựa vào ký ức, Khương Quy tìm được một địa phương có một ma ma nổi danh, nổi danh không phải vì thanh danh tốt, năm đó Khương Lai Đệ cũng là từ tay ma ma này bị bán đi sông Tần Hoài.

“Nữ nhân này dám câu dẫn thiếu gia nhà ta, đem thiếu nãi nãi nhà ta tức muốn chết, thật vất vả thiếu gia nhà ta mới đi tỉnh thành nhập hàng, thiếu nãi nãi nhà ta sai ta chạy nhanh đem hai mẹ con này bán.”

Từ bà tử đôi mắt khôn khéo đánh giá Khương Quy cùng hai người đang sợ khiếp vía trong xe. “Khế ước bán mình đâu?”.

“Ở chỗ thiếu gia chứ đâu, nếu có khế ước bán mình, nói thật, ta cũng không tới tìm Từ bà ngươi, ta nói có phải hay không.” Khương Quy cười hì hì, một bộ dáng ta biết rõ ngươi.

Từ bà tử thật ra cười: “Này không có khế ước bán sẽ không được giá.”

“Ngươi xem mà làm, thiếu nãi nãi nhà ta không có hiếm lạ chút tiền này, chính là muốn bán ra một ngụm ác khí này. Ngươi nói một đứa nha hoàn, như thế nào không biết điều lại muốn làm một di thái thái đâu.” Khương Quy thở ngắn than dài, “Ngươi là không biết thiếu nãi nãi nhà ta bị nàng làm cho chịu bao nhiêu uất khí, cũng chính vì con đàn bà này mà thiếu gia đánh cho ta một trận.”

Khương Quy chỉ chỉ vết bầm trên mặt của mình, thổn thức nói.

Từ bà tử liền thích người bán như vậy, nàng chui vào thùng xe cẩn thận đánh giá, tuổi trẻ chính là một tiểu mỹ nhân muốn dáng người có dáng người muốn bộ dáng có bộ dáng, tuổi lớn hơn thì cũng tạm được, vẫn là có người muốn.

“30 khối đại dương, không thể nhiều hơn.” Từ bà tử báo giá.

Khương Quy sảng khoái đáp ứng: “Hảo”.

Sảng khoái đến Từ bà nghẹn, cảm thấy chính mình báo giá cao, mua thua lỗ!

Khương Quy: “Để cho ta dặn dò các nàng hai câu.”

Từ bà thức thời mà đi đến nơi xa, chừa ra không gian để Khương Quy nói chuyện.

Khương Quy chui vào thùng xe. Thấy nàng, Lâm Uyển Nương cùng với Khương Minh Châu kịch liệt giãy giụa, trong miệng ô ô cái gì không ngừng, liều mạng muốn nói chuyện nhưng cái gì đều không nói ra được, gấp đến độ đôi mắt trừng lớn.

“Kinh hỉ không? Bất ngờ không?” Khương Quy cười tủm tỉm.

Khương Minh Châu khóe mắt muốn nứt ra, vừa hận lại vừa sợ trừng mắt nhìn nàng. Như thế nào cũng không nghĩ đến Khương Lai Đệ lại to gan lớn mật như thế. Nàng thế nhưng muốn đem các nàng đi bán, trong đó còn bao gồm nương thân sinh của nàng ta Lâm Uyển Nương, Khương Lai Đệ điên rồi, nàng nhất định là điên rồi!

Lâm Uyển Nương đã khóc thành người nước, quả thực là thương tâm muốn chết tâm thần đều nứt ra. Lai Đệ như thế nào sẽ biến thành bộ dáng này, nàng sao lại có thể như vậy! Nếu muốn chính mình bán đi Khương Minh Châu, nàng sẽ làm đại gia thất vọng, như thế nào hướng bà bà nói lời công đạo.

Lâm Uyển Nương vô cùng đau đớn nhìn Khương Quy, không tiếng động mà lên án.

Khương Quy nhiễm lên ý cười, bình tĩnh nói: “Ta không nghĩ sẽ làm chuyện tuyệt tình đến như vậy, nhưng các ngươi muốn bán ta, ta cảm thấy nếu không dùng gậy ông đập lưng ông trả trở về, không phải là đạo đức của ta cao thượng mà là ta thật cổ hủ. Các ngươi có nghĩ nếu ta bị bán đi lúc sau sẽ gặp được những chuyện gì sao? Có một số việc nếu không tự mình trải qua một chút sẽ không hiểu được, rốt cuộc người với người buồn vui cũng không tương thông. Các ngươi tự mình trải qua một chút đi, đại khái có thể hiểu được ta làm sao lại tuyệt tình như vậy.”

Âm lãnh thẩm thấu vào khắp người thâm nhập tận sâu vào cốt tủy, Khương Minh Châu cùng Lâm Uyển Nương cả người đều bao phủ một tầng sợ hãi, hai người nhịn không được run bần bật.

“Người không hại ta, ta không hại người; người muốn hại ta, ta tất hại người.” Khương Quy cong môi cười, kia nụ cười nói không nên lời có bao nhiêu ác liệt cùng tà khí, “Chúc các ngươi may mắn!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...