Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 22



"Cà vạt này trông rất hợp với Nhị gia." Ngón tay thon dài của Khương Minh Châu, linh hoạt thay Hoắc Đàm Giang thắt cà vạt.

Hoắc Đàm Giang ôm cái eo thon nhỏ của nàng, cười nhẹ: "Ngươi chọn cái nào cũng đều đẹp." Hắn xoa xoa cái cằm nhọn của Khương Minh Châu nói tiếp, "Ta thấy tâm tình của ngươi hôm nay đặc biệt tốt?"

Khương Minh Châu ngượng ngùng mỉm cười, phong tình vô hạn nói: "Ta là thay Nhị gia cao hứng đâu, chờ Nhị gia người đả thông được con đường làm ăn cùng với Tạ gia, đến lúc đó liền không phải là sinh ý càng thêm thịnh vượng." Nàng là cao hứng Khương Lai Đệ lập tức sẽ bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Nàng bị Khương Lai Đệ đẩy vào hố phân mà lăn lộn sinh hoạt, dựa vào cái gì Khương Lai Đệ lại được làm đại phu, thể thể diện diện mà làm người. Những năm qua nàng phải trải qua những chuyện gì, nàng đều muốn Khương Lai Đệ cũng phải trải qua, cả quãng đời còn lại của Khương Lai Đệ đều không được giải thoát.

"Cái miệng nhỏ này của ngươi thật ngọt." Hoắc Đàm Giang ngả ngớn điểm điểm trên đôi môi đỏ hồng của nàng, "Nếu có thể thuận lợi bước lên thuyền của Tạ gia, nhận được cộc mua bán *quân nhu như miếng thịt béo này, gia về sau còn sầu cái gì."

(*Quân nhu= đồ cần dùng cho đời sống của quân đội)

Hoắc Đàm Giang đang tưởng tượng đến tương lai kim quang lấp lánh của chính mình, thì một đội tuần tra thô lỗ đến cửa, thái độ đối với hắn không chút nào khách khí.

Hoắc Đàm Giang đại kinh thất sắc, đè nén kinh sợ trong lòng hắn ôn tồn hỏi, cuối cùng lại phải lấy tiền đưa qua mới được đội trưởng dẫn đầu tiểu đội báo cho: "Ta nói ngươi sinh thần lão bản lại dám đi ăn thạch tín, ngại mệnh của mình quá dài có phải hay không? Cư nhiên ngươi lại dám đắc tội Thẩm đại tiểu thư."

Hoắc Đàm Giang mờ mịt: "Thẩm đại tiểu thư? Thẩm tiểu thư là vị nào?"

Tiểu đội trưởng: "Còn có thể là vị nào, muội muội của Thẩm tướng quân, Thẩm đại tiểu thư."

Hoắc Đàm Giang vừa kinh sợ vừa khủng hoảng nói: "Ta làm sao dám đắc tội Thẩm đại tiểu thư, ta còn chưa có nhìn thấy mặt mũi của Thẩm đại tiểu thư trông như thế nào, đâu ra lại đắc tội nàng, chuyện này khẳng định là có hiểu lầm." Tạ gia dựa vào Thẩm tướng quân mới có ngày hôm nay, liền một cái Tạ gia hắn còn phải đi nịnh bợ, cho hắn tám hay mười cái lá gan hắn cũng không dám đi đắc tội Thẩm gia, sao lại có thể trêu chọc Thẩm gia đại tiểu thư.

Tiểu đội trưởng: "Hiểu lầm cái rắm, cảnh vệ bên cạnh Thẩm tiểu thư tự mình bắt lấy kẻ bắt cóc đưa tới phòng tuần bộ để báo án, đám bắt cóc kia đều là được chọn tới làm việc, chính là nữ nhân bên cạnh ngươi sai sử bọn họ đến tập kích Thẩm đại tiểu thư cùng với bằng hữu của nàng, nữ nhân của ngươi làm việc, ngươi nói việc này cùng ngươi không có quan hệ, những lời này ngươi nên đi tìm Thẩm tướng quân mà giải thích đi."

Hoắc Đàm Giang tức giận trừng mắt nhìn Khương Minh Châu: "Ngươi làm?"

Khương Minh Châu trên mặt không còn một chút máu, cả người cứng đờ như cục đá, nàng không nói nên lời cũng không còn một chút sức lực.

Bằng hữu của Thẩm đại tiểu thư? Khương Lai Đệ như thế nào liền thành bằng hữu của Thẩm đại tiểu thư.

Thấy Khương Minh Châu phản ứng như thế, Hoắc Đàm Giang nơi nào còn không hiểu được, thật là nàng, lập tức giận không thể át, giơ tay lên chính là một cái tát: "Tiện nhân, ngươi ở sau lưng của ta đã gây ra chuyện gì?"

Khương Minh Châu bị đánh cho quỳ rạp xuống mặt đất, lúc này nàng mới phục hồi tinh thần, liền hô lớn: "Ta chỉ muốn đối phó Khương Lai Đệ, ta không muốn thương tổn đến Thẩm tiểu thư, hiểu lầm, nơi này khẳng định có hiểu lầm!"

"Lời này ngươi nên nói với Thẩm đại tiểu thư cùng Thẩm tướng quân đi. Người tới, mang đi."

Toàn thân Hoắc Đàm Giang đều chảy ra mồ hôi lạnh: "Chuyện này cùng ta không có quan hệ, ta cái gì cũng không biết, nàng chính là được ta bao dưỡng, ta thật sự không biết nàng đang làm chuyện gì, ta làm sao dám động Thẩm đại tiểu thư."

Tiểu đội trưởng tỏ vẻ hắn tin tưởng, ở Thượng Hải này ai dám đắc tội Thẩm đại tiểu thư, Thẩm tướng quân người nắm giữ mười vạn quân lại không phải ăn chay. Nhưng việc là vẫn phải làm.

Khương Minh Châu bị đội tuần bộ áp giải đi ra bên ngoài, Lâm Uyển Nương vừa lúc ở trước cửa khách sạn, nàng đang đứng đợi Khương Kế Tổ.

Sau ngày đó, Khương Kế Tổ lại mất tích, mất tích một thoát liền bảy ngày, Khương Thiên Tứ đều muốn phát điên rồi, Lâm Uyển Nương cách điên cũng không còn xa.

Đối với Lâm Uyển Nương, trượng phu là kính ngưỡng của nàng, nhân sinh của nàng đều được triển khai từ trên người Khương Kế Tổ, nàng muốn thay Khương Kế Tổ hiếu thuận lão nương cho nên nàng làm một tức phụ tốt, nàng phải vì Khương Kế Tổ mà nuôi nấng nữ nhi của hắn cho nên nàng làm một kế nương tốt, như thế nàng mới có thể làm một cái thê tử tốt. Hảo tức phụ, hảo nương, hảo thê tử, trở thành toàn bộ nhân sinh của nàng.

Nhưng Khương Kế Tổ chính miệng phủ nhận Lâm Uyển Nương, Khương Kế Tổ nhận định là Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ hợp mưu lại gϊếŧ Khương lão thái, không thừa nhận Khương Thiên Tứ là nhi tử, cũng không tán thành Lâm Uyển Nương là thê tử của hắn.

Bầu trời của Lâm Uyển Nương ầm vang sụp đổ.

Lâm Uyển Nương như một du hồn, bồi hồi đứng ở cửa khách sạn Cẩm Hoa chờ đợi một người không biết có còn quay lại hay không Khương Kế Tổ, liền Khương Thiên Tứ nàng cũng không rảnh lo.

Bất chợt thấy được Khương Minh Châu, Lâm Uyển Nương ngẩn ngơ, theo bản năng đi lên: "Minh Châu, ngươi bị làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Còn không phải là do cái nữ nhi tốt của ngươi ban tặng sao, Lâm Uyển Nương, ngươi cũng thật là thay Khương gia chúng ta sinh ra được một cái nữ nhi tốt như vậy, làm hại Khương gia chúng ta cửa nát nhà tan. Khương gia chúng ta đời trước có phải hay không đã đào phải mộ phần tổ tiên của Lâm gia các ngươi, cho nên đời này mới phái hai người các ngươi tới báo thù chúng ta."

Lâm Uyển Nương ngốc lăng lăng hỏi: "Lai Đệ?"

"Lâm Uyển Nương, ngươi nếu muốn vãn hồi lại tâm ý của phụ thân ta, vậy ngươi phải nhanh chạy đi tìm phụ thân tới cứu ta. Ngươi phải nghĩ kỹ, Khương Thiên Tứ là một đứa con hoang còn là một tên thái giám chết bầm, phụ thân của ta sao có thể nhận hắn. Nhưng ta là nữ nhi mà phụ thân thương nhất, phụ thân cho dù có sinh khí cũng sẽ không mặc kệ ta." Hoắc Đàm Giang rõ ràng là không đáng tin cậy, Khương Minh Châu đem hết hy vọng đặt lên trên người Khương Kế Tổ không biết đã đi đâu, tuy rằng Khương Kế Tổ cũng không đáng tin, nhưng hiện giờ nàng không còn lựa chọn nào khác.

Đôi mắt vô hồn của Lâm Uyển Nương đột nhiên có ánh sáng, sáng đến kinh người, nàng tựa như thuyền đi lạc nhưng nhìn thấy được ngọn đèn hải đăng.

Đại gia thương Minh Châu như vậy, khẳng định sẽ không mặc kệ Minh Châu, đại gia ngày đó chính là tức giận cho nên mới nói ra những lời đó, nhìn lại khẳng định sẽ mềm lòng, nàng không thể để Minh Châu xảy ra chuyện.

Lâm Uyển Nương liền muốn ngăn cản bọn họ mang đi Khương Minh Châu, mới vừa động thủ liền ăn một cây côn: "Bà điên, ngươi muốn phát điên cái gì."

Khương Minh Châu bị thô lỗ đẩy lên xe cảnh sát.

Lâm Uyển Nương nằm trên mặt đất, nhất thời không còn sức lực, một người tốt bụng đi ngang quan tâm hỏi: "Ngươi có sao không?"

Lâm Uyển Nương nghe vậy tức khắc rơi nước mắt: "Nữ nhi của ta bị phòng tuần bộ bắt đi."

Nếu là ở vài thập niên sau lời này nói ra khẳng định sẽ chỉ mang lại những ánh mắt xem thường. Nhưng hiện tại, phòng tuần bộ trong mắt người dân chính là côn đồ ăn mặc chế phục, bác gái lập tức lộ ra thần sắc đồng tình: "Vì cái gì a?"

Lâm Uyển Nương khóc lóc kể lể nói: "Chính là tiểu nữ nhi của ta, bốn năm trước nàng bán ta cùng tỷ tỷ của nàng, hiện tại không biết nàng lại dùng thủ đoạn gì làm tỷ tỷ của nàng bị bắt đi."

Người bên đường tụ lại vây xem Lâm Uyển Nương nghe vậy sợ ngây người, ngươi một câu ta một lời an ủi Lâm Uyển Nương, cũng không ngừng thóa mạ mắng chửi cái tiểu nữ nhi được nhắc tới trong miệng của nàng.

Lâm Uyển Nương nghe mọi người an ủi nàng, lại không ngừng oán giận cùng mắng chửi tiểu nữ nhi, nàng giống như là nhận được lực lượng, lại nghe theo lời bọn họ đi tìm Khương Lai Đệ.

Tuy rằng nàng muốn đi tìm Khương Kế Tổ đầu tiên, nhưng là nàng thật sự không biết Khương Kế Tổ ở đâu, bằng không cũng sẽ không đứng ở trước cửa khách sạn Cẩm Hoa chờ đợi, cho nên nàng chỉ có thể lui lại một chút đi Hồi Xuân Đường tới tìm Khương Lai Đệ.

Đến nỗi cảnh cáo lúc trước, giờ phút này Lâm Uyển Nương nơi nào còn nhớ.

Ở Hồi Xuân Đường tự nhiên là không có Khương Quy, Khương Quy đang ở phòng tuần bộ.

Quá trình Khương Quy báo án được tiến hành rất thuận lợi, nàng nhận được coi trọng trước nay chưa từng có, ở chỗ này nàng lại lần nữa cảm nhận được cảnh sát cùng gần gũi với người dân giống như ở thế kỷ 21. Tiền nàng chuẩn bị cũng chưa có có cơ hội lấy ra, càng đừng nói là tìm kiếm người quen.

Khương Quy đương nhiên là biết mọi việc được thuận lợi như vậy đều là bởi vì người cùng đi báo cảnh sát với nàng là Tiểu Vương, ngày đó bảo tiêu của Thẩm Lâm Lâm xuất hiện, trong lòng nàng đã ẩn ẩn nghi ngờ, đến hôm nay rốt cuộc cũng được xác định, Thẩm Lâm Lâm là muội muội của Thẩm tướng quân, mà không phải chỉ là một thiên kim tiểu thư nhà giàu như nàng nghĩ, cô nương này nhưng thật ra lại rất điệu thấp không làm ra vẻ, cũng rất thiện lương.

Rõ ràng đều sắp khóc, lại lựa chọn cười rời đi, còn không so đo hiềm khích trước đây, làm cảnh vệ đi giúp nàng, Khương Quy cảm thấy trong lòng có chút hơi khó chịu.

Lúc này, Khương Minh Châu đang bị áp giải cùng Khương Quy đang ở sảnh không hẹn mà cùng nhau gặp mặt.

Vừa thấy Khương Quy, Khương Minh Châu mặt đang trắng bệch trở nên xanh mét, nàng âm ngoan cùng oán độc trừng mắt nhìn Khương Quy, hận không thể dùng ánh mắt đâm Khương Quy thủng thành vạn lổ.

"Vận khí của ngươi còn thật tốt a!" Khương Minh Châu nghiến răng khiến lợi nói, trong thanh âm nàng đè nén tràn ngập hận ý.

Chính mình lưu lạc phong trần lấy sắc cung phụ người khác, người hại nàng lại vứt bỏ vận cứt chó, lắc mình một cái biến thành một đại phu được người khác tôn kính, còn trở thành bằng hữu của Thẩm tiểu thư.

Dựa vào cái gì nàng bị rơi vào hố phân không thể xoay người, Khương Lai Đệ lại từ hố phân bò ra tới lại có thể lần nữa được làm người. Rõ ràng nàng cái gì cũng không bằng chính mình, nàng không xinh đẹp bằng chính mình, không thông minh bằng chính mình, càng không có được sự sủng ái bằng chính mình.

Khương Quy bình tĩnh nhìn nàng: "Người thiện lương vận khí đều sẽ không quá kém."

"Thiện lương?" Khương Minh Châu phảng phất giống như vừa nghe được một chuyện cười, nàng cười ha ha, "Ngươi cũng xứng sao? Ngươi bán ta, ngươi còn bán luôn nương thân sinh của ngươi, ngươi là một nữ nhân ác độc!"

"Là các ngươi nghĩ muốn bán ta, ta chỉ là ăn miếng trả miếng." Khương Quy thanh âm không nhanh không chậm nói, "Nếu ta không *tiên hạ thủ vi cường, hiện tại người đang hận đến nghiến răng nghiến lợi là ta."

(*tiên hạ thủ vi cường = ra tay trước vẫn thu được nhiều lợi thế)

Nổi hận được kìm nén trong lòng đã lâu Khương Minh Châu bỗng nhiên bùng nổ, nàng rống giận: "Kia còn không phải chưa bán đi sao, ngươi lại không có tổn thất gì, ngươi dựa vào cái gì muốn bán ta, ngươi có biết hay không mấy năm qua ta phải trải qua những gì."

Khương Quy bị nàng mặt dày vô sỉ chọc tức, nàng cười nói: "Ta không bị bán đi không phải là do các ngươi nhân từ mà buông tay, là bởi vì các ngươi quá xuẩn, đấu không lại ta. Đã xuẩn đến như vậy còn muốn đi làm chuyện xấu, không cho ngươi trải nghiệm chuyện xấu ngươi làm, thì sao còn có thiên lý."

Khương Minh Châu nổi trận lôi đình, giãy giụa muốn nhào lên, tư thế kia như muốn sờ sờ cắn chết Khương Quy.

Khương Quy lạnh lùng nhìn nàng: "Trên đời này loại người ngu xuẩn nhất chính là giống như ngươi vậy, xuẩn mà không tự biết, còn tự cho là chính mình thông minh tuyệt đỉnh có thể tùy ý đùa bỡn người khác, cuối cùng tự vác đá đập chân mình."

Khương Minh Châu quả thực là tức đến muốn bóc khói, bị người mạnh mẽ áp chế tiếp tục đi vào, Khương Minh Châu hung tợn nguyền rủa: "Khương Lai Đệ, ngươi chờ, ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."

Khương Quy tiếp nhận ánh mắt cay nghiệt cùng oán độc của nàng, chậm rãi nói: "Tốt a, ta chờ ngươi biến thành quỷ tới tìm ta."

Khương Minh Châu bỗng nhiên trắng bệch mặt.

Hoắc Đàm Giang còn chưa bị mang đi, vẻ mặt hắn như đưa đám xem xét Khương Quy mặc trường bào, nhìn giống một nam nhân, nhưng căn cứ vào tình huống hắn biết đây là một cái nữ nhân giả nam trang.

Hắn đã không rảnh để kinh ngạc chỉ còn lại có khổ bức, hắn cảm thấy chính mình so với *Đậu Nga còn oan hơn. Hắn còn không phải chỉ bao dưỡng một cái nữ nhân, nào biết được nữ nhân này sẽ gây ra đại họa, liên lụy đến chính mình, hắn cảm thấy chính mình bị oan muốn chết.

"Khương tiểu thư, tại hạ là Hoắc Đàm Giang, là lão bản của Tân Long chuyên buôn bán vải." Hoắc Đàm Giang tự mình giới thiệu bản thân, "Minh Châu tuy rằng là nữ nhân ta bao dưỡng, nhưng đối với chuyện nàng làm ta hoàn toàn không hề biết, ta nếu là biết nhất định sẽ ngăn cản nàng, ta là một người làm ăn, chú ý nhất là *dĩ hòa vi quý, không muốn cùng người khác kết thù."

(*dĩ hòa vi quí = coi trọng sự yên ổn, sống hài hòa, hoàn thuận nhã nhặn khi giao tiếp, tránh gây rắc rối phiền hà cho bản thân và những người xung quanh.)

Khương Quy nhìn nam nhân trung niên đang gấp không chờ nổi mà phủi sạch quan hệ, Hoắc Đàm Giang, nguyên lai là hắn! Nàng không thể không cảm khái cốt truyện có quán tính quá cường đại, trong nguyên bản cốt truyện, Khương Minh Châu chính là làm di thái thái của Hoắc Đàm Giang.

Lại nói tiếp, năng lực sinh tồn của Khương Minh Châu quả thực là khiến người thán phục.

Rõ ràng chán ghét Khương Thiên Tứ như vậy, nhưng vì muốn lấy lòng người cầm quyền trong nhà là Khương lão thái, mà nàng có thể mấy năm như một đều sắm vai một hảo tỷ tỷ tốt.

Sau nàng lại thấy kết cục của Khương Lai Đệ, ý thức được chính mình đang trong tình cảnh nguy hiểm Khương Minh Châu không chút do dự mà đạp lên đám người Khương gia trói buộc nàng, ủy thân cho Hoắc Đàm Giang, một người có thể làm phụ thân của nàng, ngày xưa là một đại tiểu thư liền không do dự khom lưng làm một di thái thái.

Lâm Uyển Nương khóc lóc tới cửa vay tiền, Khương Minh Châu không có một tia mềm lòng. Sau nàng lại phát hiện phụ thân nàng là một người cực kỳ có tiền, nàng lập tức tới cửa nhận thân, đem chính mình miêu tả thành bị đích thê ức hiếp, thân bất do kỷ, một di thái thái đáng thương. Thành công lấy được cảm thông cùng tha thứ.

Dựa vào quyền thế của Khương Kế Tổ đánh rớt đích thê của Hoắc Đàm Giang, thành công thượng vị. Xoay người lại cùng Hoắc Đàm Giang hợp mưu lừa Khương Thiên Tứ ký xuống bản hợp đồng bẫy, giúp trượng phu đoạt đi tài sản của phụ thân mình.

Suốt ngày đánh nhạn cuối cùng cũng bị nhạn mổ cho mù con mắt, chân trước Khương Minh Châu vừa thành công giúp trượng phụ hố phụ thân của mình, sau lưng nhi tử của đích thê cũng hố phụ thân của mình, còn hố ác hơn, trực tiếp hố luôn mệnh của phụ thân mình.

Mất đi chỗ dựa, Khương Minh Châu cùng hài tử của mình bị đích thê đuổi ra khỏi nhà, không còn chỗ để đi Khương Minh Châu mặt dày mang theo nhi tử trở về Khương gia, Khương gia không một ai chịu tiếp nhận nàng trừ bỏ một người là Lâm Uyển Nương.

Lâm Uyển Nương than thở khóc lóc thay nàng van xin, Khương Minh Châu cuối cùng đương nhiên là được tiếp nhận, đồng thời Lâm Uyển Nương cũng thu hoạch được tình cảm của Khương Minh Châu thực lòng mà gọi nàng một tiếng nương.

Khương Minh Châu là người khôn khéo đâu, nàng là người hiểu chuyện nhất ở Khương gia, chỉ là nàng quá thích chơi trò tiểu thông minh, cuối cùng nàng bị sự thông minh của mình phản ngược.

Khương Quy: "Điều tra rõ ràng vụ án là do phòng tuần bộ phụ trách, ta chỉ là người tới để báo án mà thôi, có cái gì, Hoắc lão bản cứ cùng người phụ trách nói."

Hoắc Đàm Giang nghẹn, hắn đây là không phải sợ nàng lợi dụng Thẩm đại tiểu thư làm chuyện gì sao, nếu không có Thẩm đại tiểu thư, lấy tài lực của chính mình như thế nào hắn lại bị áp giải đến phòng tuần bộ. Tuy rằng lòng hắn có bao nhiêu khó chịu, nhưng là Hoắc Đàm Giang không hề hiện ra ngoài mặt, hắn cười khổ nói: "Khương tiểu thư nói chính là, thanh giả tự thanh đục giả tự đục, ta nói rõ liền tốt."

Khương Quy muốn cười nhưng không cười nàng cong lên khóe miệng.

Làm xong thủ tục, Khương Quy cùng mấy người cảnh vệ Tiểu Vương rời đi, Khương Quy trịnh trọng cảm tạ đối phương: "Phiền toái mấy vị quân gia cùng ta lăn lộn lâu như vậy, xem thời gian cũng thực mau liền sẽ dùng cơm chiều, nếu tiện ta sẽ đặt một bàn tiệc ở Túy Tiên Cư để cảm tạ?"

Tiểu Vương cộc lốc nói: "Cơm chiều liền không cần, chúng ta cũng nên trở về, đây đều thuộc bổn phận công việc của chúng ta."

Bảo hộ Thẩm Lâm Lâm là thuộc bổn phận, giúp nàng thì liền không phải, Khương Quy lấy ra mấy tờ tiền tệ: "Vậy các ngươi rảnh rỗi chính mình kêu một bàn tiệc. Làm ơn tất nhận lấy, bằng không lòng ta sẽ băn khoăn. Liền tính Thẩm tiểu thư biết, cũng sẽ không trách tội."

Mấy người nhìn nhau, cũng không phải số tiền lớn, liền không hề ngượng ngùng, Tiểu Vương tiếp nhận: "Ta đây thay huynh đệ cảm tạ Khương đại phụ đãi tiệc rượu."

Khương Quy mỉm cười: "Là ta nên cảm tạ các ngươi."

Xin miễn hảo ý đưa nàng về nhà, Khương Quy cùng đám người Tiểu Vương tách ra, nàng ngăn lại một chiếc xe kéo, lúc đang muốn ngồi lên xe, thì một người lao tới, còn không phải là Lâm Uyển Nương sao.

"Ngươi lại làm chuyện gì, Minh Châu như thế nào lại bị bắt đi?" Đổ ập vào chính là chất vấn, trong giống y như tâm địa từ mẫu.

Khương Quy hơi nhướng mày: "Khương Minh Châu đem tâm can bảo bối Khương Thiên Tứ của ngươi ra phế, ngươi không nên hận nàng tận xương sao? Nàng xui xẻo, ngươi như thế nào còn không cao hứng? Để ta tới đoán xem, bởi vì Khương Thiên Tứ bị thiến vô pháp thay ngươi nối dõi tông đường, kéo dài hương khói của Khương gia, cho nên hiện tại Khương Minh Châu mới là tâm can bảo bối của ngươi."

Lâm Uyển Nương tức giận: "Ngươi nói bậy gì đó, Thiên Tứ cùng Minh Châu đều là hài tử, Minh Châu chỉ là nhất thời xúc động mất đi chừng mực, người dẫn đầu gây ra câu chuyện là ngươi, cho nên này cũng không hẳn là do Minh Châu đều sai."

Khương Quy thở dài một tiếng: "Quả nhiên là ngươi đã từ bỏ đi phế vật Khương Thiên Tứ, ta không nghĩ tới ngươi còn rất là hiện thực, tốt xấu gì cũng coi hắn như mệnh căn tử mà yêu thương suốt mười sáu năm, một sớm không còn công dụng lập tức bị coi như rác rưởi quăng đi."

Lâm Uyển Nương bị nói cho vô cùng nhục nhã, mặt nàng đỏ lên: "Chính ngươi lòng lang dạ sói, liền cho rằng ai cũng đều máu lạnh giống như ngươi sao. Ngươi là cái nữ nhi bất hiếu, bán ta cùng với Minh Châu còn chưa đủ, hiện tại lại tới hại Minh Châu, ngươi có phải hay không muốn hại chết Minh Châu mới bỏ qua. Chúng ta đều đã bị ngươi hại thành như vậy, ngươi còn không hài lòng sao, có phải hay không ngươi muốn tất cả chúng ta đều chết, ngươi mới vừa lòng sao. Ta như thế nào lại sinh ra một cái nữ nhi như ngươi, năm đó ta liền không nên sinh ra ngươi."

Lâm Uyển Nương khóc đến ruột gan đều đứt thành từng khúc, nếu không phải cái nghiệp chướng này bán đi Minh Châu, mặt sau, những sự việc đó cũng sẽ không phát sinh, Minh Châu thiến Thiên Tứ, Thiên Tứ sẽ không gϊếŧ bà bà, đại gia càng sẽ không bởi vì bà bà chết mà đối với bọn họ thất vọng.

Khương Quy sắc mặt trầm xuống tới đáy: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý bị ngươi sinh ra tới, ngươi sinh không phải nữ nhi, ngươi sinh chính là nô ɭệ."

"Vậy ngươi đem mệnh trả lại cho ta!" Lâm Uyển Nương đáy mắt một mảnh đỏ bừng, một bộ dáng khóc lóc sướt mướt thập phần thê lương, thế nhưng lại có ý nghĩ nhào lên định đánh Khương Quy.

Đều là nói Lâm Uyển Nương gặp phải sỉ nhục nào cũng không chống lại, bất kể là ai, nhưng Lâm Uyển Nương luôn muốn động thủ giáo huấn Khương Quy, một lần là ở ngõ hẻm, hiện tại cũng là vậy. Nói trắng ra là, chẳng sợ ở trong tay Khương Quy chịu bao nhiêu lần giáo huấn, mười bốn năm sai sử nói gì nghe nấy của Khương Lai Đệ trước kia vẫn là ăn sâu vào tâm trí cùng thói quen của Lâm Uyển Nương, cho nên nàng mới không thể nhận rõ được hiện thực, nàng cảm thấy vẫn như cũ, vẫn có thể đối với Khương Lai Đệ muốn làm gì là làm nấy.

Bởi vì Khương Lai Đệ là do nàng sinh, mệnh của Khương Lai Đệ là nàng cấp, Khương Lai Đệ phải nghe lời nàng.

Đáng tiếc, Khương Quy không phải là Khương Lai Đệ. Khương Quy hung hăng gạt ngã Lâm Uyển Nương, Lâm Uyển Nương thân thể nhỏ gầy lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, Lâm Uyển Nương kêu rên một tiếng, nàng ngẩng đầu khó tin trừng mắt nhìn Khương Quy: "Ngươi dám đánh ta, ta là nương của ngươi!"

Khương Quy không còn lời gì để nói, xoay người từ trong xe của xa phu đang trợn mắt há hốc mồm lấy ra một thanh gậy gỗ không biết được dùng để làm gì, giơ tay chính là một côn, đáp ở trên mặt Lâm Uyển Nương, gương mặt của Lâm Uyển Nương lập tức sưng đỏ chảy máu.

Lâm Uyển Nương kêu đến càng thêm đau đớn, nàng há mồm muốn lại kêu, gậy gỗ đã tiếp tục đánh mạnh vào miệng, ngay lập tức miệng tràn đầy máu tươi.

Khương Quy không có dừng tay, lại thật mạnh thật mạnh liên tục đánh xuống.

Miệng của Lâm Uyển Nương nói ra toàn những lời liên ngôn liên ngữ khiến cho người nghe cực kỳ khó chịu, nàng không muốn nghe. Lâm Uyển Nương muốn nói, vậy đánh đến nàng không nói được nữa.

Kỳ thật, Khương Quy đã muốn đánh Lâm Uyển Nương thật lâu rồi. Nàng tự nhận thấy tính tình của mình thực tốt, rốt cuộc nàng là một đại phu nếu tính tình không tốt, thực dễ dàng đem sinh hoạt biến thành một bộ phim võ thuật, nàng là thật dễ tính đâu, bất quá Lâm Uyển Nương tổng luôn có thể dễ dàng làm nàng bộc phát ra tính xấu.

P/s:

(*Oan Đậu Nga: là một vở kịch nói về một nhân vật có tên gọi là Đậu Nga. Nàng Đậu Nga bị bán cho một góa phụ làm con dâu nuôi từ bé, tiền bán nàng được dùng để cho cha nàng làm lộ phí đi thi, nàng về nhà góa phụ làm vợ của con trai góa phụ, sau con trai góa phụ mất chỉ còn lại hai người nữ nhân, bị hai cha con kẻ xấu vào trong nhà ở, người cha bắt góa phụ phải cưới hắn, góa phụ chịu, người con cũng bắt Đậu Nga phải cưới hắn, Đậu Nga không chịu còn chửi hắn, làm hắn ghi hận trong lòng, một ngày góa phụ bệnh Đậu Nga nấu cháo cho góa phụ ăn, người con trai xấu xa lén bỏ độc vào tô cháo muốn vu oan cho Đậu Nga tội gϊếŧ góa phụ, nào ngờ Đậu Nga mang cháo vào đút cho góa phụ, góa phụ buồn nôn không muốn ăn, thế là người cha của tên con trai xấu xa ăn thay, ăn xong người cha lăn ra chết. Đậu Nga bị tội gϊếŧ người, giải đi quan, nào ngờ gặp phải ông quan tham lam nhận hối lộ của tên con trai xấu xa, Đậu Nga không nhận tội liền đánh đập tra tấn nàng, tra tấn đánh đập, nàng vẫn không chịu nhận tội nên liền tra tấn đánh đập góa phụ trước mặt nàng...Đậu Nga lo lắng thương xót góa phụ nên nhận tội, Đậu Nga bị phán mạng đền mạng phải bị chém đầu, trên đường áp giải đi ra pháp trường Đậu Nga còn xin phép được đi ngõ nhỏ ít người, Đậu Nga sợ góa phụ thấy sẽ đau buồn. Tới pháp trường trước khi hành hình, Đậu Nga đã lập ra ba lời thề:

1. Nếu nàng bị oan, thì khi chém đầu, máu của nàng sẽ không bắn ra ngoài một giọt nào hết, tất cả sẽ được bắn vào tấm vải trắng kia.

2. Nếu nàng bị oan, thì sau khi nàng chết tuyết sẽ rơi ba thước lấp đầy thi thể nàng.

3. Nếu nàng bị oan, thì sau khi nàng chết nơi này sẽ hạn hán trong vòng ba năm.

Cuối cùng Đậu Nga chết, tất cả đều ứng nghiệm........Về sau người cha đi thi được triều đình trọng dụng, phái hắn đi điều tra các vụ án trong vùng, lúc đi đến vùng của Đậu Nga, được Đậu Nga báo mộng kể lại, cha Đậu Nga rửa sạch nổi oan cho con gái, xử tội tên quan tham cùng người con trai xấu xa....
Chương trước Chương tiếp
Loading...