Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 32: Anh Và Hắn



Ánh nắng vừa đẹp, gió nhẹ lướt qua, ánh sáng len qua tán cây ngô đồng chiếu xuống đất tạo thành những vệt vàng loang lổ.

Mắt Khương Nam Thư cong cong, ánh đứng trên lề đường, sau lưng là hàng cây ngô đồng dài tít tắp.

Khương Nam Thư không đi xe. Không biết bắt đầu từ ngày nào năm lớp 11, hai người họ đã hình thành sự ăn ý, luân phiên đạp xe.

Kỷ Phong Miên từng tò mò hỏi tại sao lại làm vậy.

Khương Nam Thư nói với vẻ nghiêm túc, để kéo dài tuổi thọ cho xe đạp, đi một ngày nghỉ một ngày là cách tốt nhất.

Kỷ Phong Miên thấy chỗ nào đó sai sai, nhưng cũng gật đầu lia lịa nói có lý.

Thế là hai người trải qua cuộc sống hơn 1 năm cấp ba với sự ăn ý như vậy, thay nhau đèo đối phương đi học.

Hôm tới lượt Kỷ Phong Miên đạp xe.

Sau khi ra đến cổng, Khương Nam Thư muốn đi bộ một lát nên họ dắt xe đi một đoạn đường quen thuộc.

Khương Nam Thư khiến người khác không thể rời mắt, nhưng khi anh cất lời lại khiến Kỷ Phong Miên tỉnh táo lại tức khắc.

"..., cậu ác quá."

Kết quả thi thử của hắn không được ổn định, luôn lên xuống trong mức điểm đỗ vào khoa luật đại học B.

Khương Nam Thư thu lại ánh mắt, quay người đi về phía trước, "Cậu có thể coi đây là một cách cổ vũ kiểu mới, nếu không muốn thì thôi vậy, nhưng cười nhiều hơn không được tính là phần thưởng gì đáng tiền."

"Lại nữa rồi." Kỷ Phong Miên thầm cằn nhằn rồi nhanh chân đuổi theo.

Một năm qua, hắn và Khương Nam Thư đã ở cạnh nhau như vậy.

Đối phương luôn bỗng nhiên trở nên dịu dàng, nhưng khi trái tim Kỷ Phong Miên bắt đầu ngứa ngáy anh lại tạt ngay cho gáo nước lạnh.

Kỷ Phong Miên không thấy ghét chút nào, ngược lại còn thấy rất kích thích.

Hắn nhanh chân chạy tới bên cạnh Khương Nam Thư, "Sao có thể chứ, nụ cười của Khương Khương nhà ta ngàn vàng khó đổi, đại học B có là gì, Harvard cũng được."

Đây cũng là một thói quen, hắn bắt đầu gọi đối phương là Khương Khương.

Tên gọi có hơi trẻ con nhưng Khương Nam Thư không hề phản đối.

Khương Nam Thư lườm hắn, "Chuyện thi thố thì không thể nói chuẩn được."

Kỷ Phong Miên không phục: "Lần này mà không đỗ thì tôi về An Bình học lại thi lại cũng phải thi cho đỗ."

"Được." Khương Nam Thư nhoẻn miệng, lại cười thêm một cái.

Không quan tâm dùng cách gì, có tác dụng là được. Qua một năm học phụ đạo và giám sát hắn học hành, Khương Nam Thư đã hiểu rõ con người Kỷ Phong Miên, hắn là kiểu người đơn giản phát huy.

Thành tích mỗi lần thi thử đều có liên quan tới mức cảm xúc của hắn.

Kỷ Phong Miên thông minh, sau khi phẫu thuật thì trí nhớ cũng trở lại mức bình thường.

Chỉ là hắn không có nhiều nhiệt tình với việc học hành.

Phép khích tướng chính là cách tốt nhất.

Ngày mai là cuối tuần, ngày cuối tuần hiếm có trong năm lớp 12 học tập áp lực.

Khương Nam Thư không đi chơi hay buông thả, thi đại học chẳng qua chỉ là 1 giai đoạn trong cuộc đời. Sau kì thi đại học còn có rất nhiều thử thách..

Chẳng cần vì kì thi đại học mà lãng phí thời gian mấy ngày.

Cuộc sống của anh trước sau như một.

Thức dậy, vệ sinh cá nhân, rồi đi chạy bộ.

Chỉ là hôm nay lại có một ngoài ý muốn nho nhỏ.

Khương Nam Thư đứng ở cửa sổ gọi, "Kỷ Phong Miên, dậy đi."

Đây cũng là chuyện bọn họ đã giao hẹn, buổi sáng gọi Kỷ Phong Miên dậy rồi cả hai cùng đi chạy bộ. Những ngày sống ở Lễ Châu đều như vậy.

"Ưm—" Tiếng ngái ngủ vang lên.

"Chuẩn bị đi chạy bộ thôi."

Khương Nam Thư nói xong, đang tính quay người đi thì nghe thấy Kỷ Phong Miên nói, "Hôm nay tôi không chạy đâu."

"Cậu bị ốm à?" Khương Nam Thư thấy lạ.

"Không phải, hôm nay tôi có chút việc."

Khương Nam Thư thuận miệng hỏi, "Việc gì thế?"

"Bí mật."

"Ừ, vậy tôi đi chạy đây." Khương Nam Thư xoay người xuống lầu.

Anh không gặng hỏi, dù sao chẳng lâu sau cũng có thể biết được bí mật này.

Quả nhiên, khi anh chạy hết một vòng về đến nhà đã thấy Kỷ Phong Miên đứng trước cổng.

Tay hắn cầm cái túi, "Nhanh nhanh nhanh, lên lầu tắm rửa thay quần áo đi, tôi dẫn cậu đi chỗ này."

Khương Nam Thư gật đầu, anh lên lầu tắm rửa thay quần áo, không hề có ý hỏi thêm.

Đây là một sở thích của Kỷ Phong Miên, tạo bất ngờ.

Tuy hắn nói chuyện thường không qua não, nhưng lại vô cùng cố chấp với việc tạo bất ngờ, hơn nữa hàm ý cũng rất chặt chẽ.

Kỷ Phong Miên nói rằng đây là cách để giữ tình bạn dài lâu.

Ra khỏi đại viện, xe đã dừng ở bên ngoài.

Nửa tiếng sau, bọn họ đến khu thương mại sầm uất nhất Lễ Châu.

Kỷ Phong Miên dẫn Khương Nam Thư vào cửa hàng hiệu đắt tiền.

Chị nhân viên chào hỏi, "Là anh Kỷ phải không ạ?"

"Ừ."

Sau đó hai người được dẫn vào phòng VIP trên lầu 2.

Ngồi xuống rồi Khương Nam Thư mới hỏi, "Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?"

Kỷ Phong Miên chống cằm, chớp mắt nói, "Đợi thêm chút là cậu sẽ biết."

Một lúc sau cửa phòng mở ra, mấy chàng thanh niên nối đuôi bước vào, trên người mỗi người đều mặc một bộ vest.

Kỷ Phong Miên nhìn một lượt rồi hỏi, "Cậu thấy bộ nào đẹp?"

Khái niệm về quần áo của Khương Nam Thư chỉ có che kín người và giữ ấm, thiết kế hay chất liệu chỉ túm lại thành một câu.

"Bộ nào cũng đẹp, cậu thích là được."

Kỷ Phong Miên nghe vậy thì mắt sáng lên.

Hắn đứng dậy, đi ra ngoài với chị nhân viên, "Lấy hết mấy bộ này cho tôi."

"Vâng, có cần lấy lại số đo không ạ?"

Kỷ Phong Miên lại lắc đầu nói, "Không vội, tôi sẽ mang bộ lễ phục đặt may mấy năm trước tới, sửa gấp giúp tôi bộ đấy."

Nói chuyện xong Kỷ Phong Miên quay lại phòng.

"Này, một lúc tôi mua liền mấy bộ âu phục, mấy năm trước tôi cũng mua bộ lễ phục nhưng chưa mặc, giờ không muốn mặc nữa, tôi tặng cậu nhé? Đúng lúc tôi mang theo, thuận tiện sửa luôn."

Khương Nam Thư: "..."'

Kỷ Phong Miên diễn quá giả, anh nhìn cái là biết ý của đối phương.

Bí mật và ngạc nhiên của hắn chính là bộ lễ phục cho lễ trưởng thành hai ngày sau.

Theo lệ thường của Ngũ trung, phần lớn các học sinh đều mặc âu phục hoặc lễ phục để tham gia lễ trưởng thành.

Đương nhiên mặc đồng phục cũng được.

Khương Nam Thư đang tính mặc đồng phục, trưởng thành không chỉ phán đoán nhờ vẻ ngoài, người có kế hoạch có thể nắm giữ cuộc đời mình, có trách nhiệm với cuộc đời mình ấy mới là tiêu chuẩn của người trưởng thành.

Có điều...

Kỷ Phong Miên có hơi nôn nóng, "Tôi cho cậu mượn mặc, mặc xong thì phải trả lại tôi."

Khương Nam Thư khẽ cười, "Được."

Anh sẽ không từ chối ý tốt của Kỷ Phong Miên, bạn bè với nhau mà vạch quá rõ ranh giới chỉ tạo thành hiệu quả ngược. Bọn họ xưa nay cũng không cần lòng tự tôn thừa thãi.

Chỉ là bộ quần áo thôi, tình bạn chân thành thì không lấy việc sòng bằng chuyện tiền bạc làm chuẩn. Chỉ cần không phải một bên cho là được.

Kỷ Phong Miên càng vui vẻ, thực ra khi hắn nói phải trả lại ngoài việc lo lắng Khương Nam Thư từ chối ra thì còn có một tâm tư nho nhỏ.

Đồ Khương Nam Thư đã mặc hắn sẽ cất giữ thật tốt.

Mà bộ lễ phục hắn mang tới đây không phải chưa từng mặc. Kỷ Phong Miên đã mặc một lần, đây là bộ lễ phục mà hắn thích nhất.

Nếu Khương Nam Thư mặc nó thì...hắn lại càng thích hơn.

***

Cuối tuần, trường Ngũ trung Lễ Châu.

Hôm nay không đi học nhưng Ngũ trung lại náo nhiệt khác mọi ngày. Ngoài học sinh lớp 12 tới tham gia lễ trưởng thành thì còn có không ít học sinh lớp 10, 11 tới góp vui.

Hội trường mới được sửa sang của Ngũ trung, nghe nói có người giấu tên đầu tư cho không ít tiền, làm cho hội trường đẹp hơn trong dự tính không ít lần.

Không những thế mà những chỗ quanh hội trường cũng được tu sửa thành những bồn hoa và hành lang.

Lễ trưởng thành lần này dùng tới cả hành lang dài bên ngoài để trải thảm đỏ, tạo thành một con đường đỏ có mái vòm, bên trên còn treo dòng chữ với nét bút mạnh mẽ "Bảng vàng đề tên".

Bên ngoài sân vận động có không ít học sinh đã bắt đầu tìm người ghép cặp để đi thảm đỏ.

Tuy trong trường mọi người đều tự chơi tự vui nhưng khi sắp tốt nghiệp, phải rời xa mái trường thì trong lòng ai cũng thấy rất phức tạp.

Mặc kệ tương lai sau này thế nào, vào giờ khắc này đều muốn ở cùng với một người nào đó, trải qua cảm giác nghi thức này.

Lãnh đạo nhà trường và giáo viên vào lúc này cũng thấu hiểu hơn.

Bình thường chủ nhiệm giáo dục chuyên đi bắt các đôi tình nhân hẹn hò cũng đang đứng cười híp mắt nhìn đám học sinh đi mời bạn cặp.

Vào lúc này có rất nhiều mạnh dạn tới mời người mình thích.

Khi Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý.

Dáng dấp cao ráo, vẻ ngoài lại đẹp trai.

Hơn nữa, họ lại mặc lễ phục rất trang trọng. Áo vest với áo gi-lê màu đen, chất vải hơi bóng, đường may ôm sát người càng hiện rõ đôi chân dài và vòng eo thon chắc, hai người như bước ra từ trong tranh.

Kỷ Phong Miên cao và to con hơn Khương Nam Thư, lễ phục màu đen trên người hắn mang tới khí chất khác, hơn nữa mày mắt hắn vốn sâu, khi nhìn người khác mang theo chút hung dữ.

Nhất là khi tâm trạng hắn không tốt lại càng dọa người hơn.

Đúng lúc này tâm trạng Kỷ Phong Miên lại không tốt, mặt hắn đầy sát khí khiến bạn học xung quanh không dám tới gần.

Hắn đi cạnh Khương Nam Thư, cánh tay hơi nhấc lên rồi lại hạ xuống.

Khi vừa xuống xe, Kỷ Phong Miên theo quán tính muốn bá vai Khương Nam Thư nhưng lại bị anh vô tình đẩy ra.

Lý do của Khương Nam Thư rất đơn giản, hôm nay ăn mặc trang trọng như vậy không hợp kề vai bá cổ.

Chuyện anh đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Kỷ Phong Miên có không vui cũng chỉ đành đi bên cạnh.

Khoảng cách giữa họ rất gần, vai gần như sát vào nhau.

Nhưng Kỷ Phong Miên vẫn thấy chưa đủ, quá nhiều người đang nhìn Khương Nam Thư càng khiến hắn thấy khó chịu.

Hắn chỉ đành nhíu mày lườm, dùng ánh mắt cảnh cáo từng người đang muốn tiến tới.

Thế nhưng vẫn có người dám tới.

Khương Nam Thư chẳng hề nghĩ nhiều, anh chỉ đang nghĩ bài phát biểu có cần phải sửa chỗ nào nữa không.

"Khương Nam Thư."

Có người chắn trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hà San San.

Hôm nay Hà San San mặc lễ phục màu trắng trông rất yêu kiều, khuôn mặt trang điểm trông càng xinh đẹp đáng yêu.

"Có chuyện gì?"

Hà San San do dự một hồi, mặt có hơi đỏ, "Lát nữa cậu có thể đi thảm đỏ cùng với tớ được không?"

"Ồ—"

"Quào—"

Các bạn học xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ.

"Chẳng trách nãy có mấy người tới mời mà cậu ấy không đồng ý, hóa ra là đang đợi Khương Nam Thư."

"Xì, cũng đâu phải cậu không biết, Hà San San đã để ý Khương Nam Thư từ hồi lớp 10 rồi."

"Cũng phải, 3 năm qua không ít người theo đuổi mà cậu ấy chưa từng rung động, cũng gọi là si tình."

"Khó nói, tính Khương Nam Thư như vậy..."

Khương Nam Thư nhẫn nại nghe hết mới nói, "Xin lỗi, tôi đã có bạn cặp rồi."

Sắc mặt Hà San San ảm đạm đi, "Có thể...nói cho tớ biết là ai không?"

"Tôi đó." Kỷ Phong Miên không nhịn nổi nữa, hắn mở miệng nói thẳng.

Hắn đứng nghe hết lời mời của Hà San San là đã dùng hết sự nhẫn nại rồi. Hắn lo lắng Khương Nam Thư không vui, cho dù bàn tay sau lưng đã nắm chặt nhưng hắn cũng không nói ra chữ nào.

Khương Nam Thư gật đầu, "Xin lỗi cậu, là như vậy đấy, vậy chúng tôi đi trước."

Nói xong anh cũng không ở lại thêm mà sóng vai cùng Kỷ Phong Miên bước vào hội trường.

Lời mời của Hà San San chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Nửa tiếng sau.

Khương Nam Thư đang đứng trên bục phát biểu, lễ phục màu đen trên người ôm người làm tôn lên dáng người cao gầy của anh. Kiểu tóc của anh chỉ là kiểu thường thấy của học sinh cấp ba nhưng cần cổ thon dài lại khiến anh tao nhã như công tử nhà quyền quý.

Từ khoảnh khắc anh xuất hiện trên sân khấu thì mọi âm thanh dưới khán đài đều biến mất.

Chàng trai như vậy chắc chắn là thanh xuân của bao người.

Trong dòng sông kí ức sẽ luôn có chàng trai tỏa sáng đó.

Chỗ ngồi của Kỷ Phong Miên là chính giữa hàng đầu tiên, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Khương Nam Thư.

Khương Nam Thư mặc đồ của hắn, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác khác lạ, hắn luôn cảm thấy muốn giấu người này thật kĩ.

Hắn hối hận, hắn...hắn không nên để một Khương Nam Thư bắt mắt như vật xuất hiện trước toàn trường.

Đám con gái chắc chắn sẽ nhớ anh rất lâu rất lâu, ghi nhớ một Khương Nam Thư tốt đẹp như vậy.

Mấy phút này hắn nghe được bình thảo luận liên quan tới Khương Nam Thư.

Họ nói về chuyện Hà San San chặn trước mặt Khương Nam Thư, nói ba năm qua Hà San San đã cố gắng theo đuổi và không từ bỏ.

Kỷ Phong Miên nhíu mày, lòng hắn nhen nhóm cảm giác nguy cơ.

Rõ ràng hắn đã là bạn thân nhất của Khương Nam Thư rồi, nhưng lại không thể để lại dấu ấn của hắn trên người anh.

Khương Nam Thư nói anh không tính tới chuyện kết hôn sinh con, vậy anh em chính là mối quan hệ gần gũi nhất. Nhưng Kỷ Phong Miên vẫn thấy chưa đủ.

Nếu chỉ là anh em thì hắn không thể đường đường chính chính ngăn những người có ý đồ tới tiếp cận Khương Nam Thư, phải làm thế nào đây?

Giọng Khương Nam Thư cất lên, ngữ điệu không nhanh không chậm. Anh không cầm giấy nhưng vẫn rất logic và rõ ràng.

Không nói lời kích thích hay giảng đạo, anh chỉ nhẹ nhàng nói về kế hoạch tương lai của mình và cái nhìn về kì thi đại học.

Toàn bộ người trong hội trường đều chìm đắm trong giọng nói của Khương Nam Thư, họ nhìn thấy ẩn giấu dưới vẻ ngoài hoàn hảo là ánh sáng lộng lẫy như viên ngọc quý hiếm có.

"Cuộc đời tôi không phải một con đường bằng phẳng, có lẽ, cuộc đời của tất cả mọi người trên đời này đều như vậy. Thi đại học là cánh cửa đầu tiên thay đổi cuộc đời, bây giờ trong tay mỗi người chúng ta đều đang cầm chiếc chìa khóa có thể mở ra cánh cửa này. Chìa khóa không chỉ có một, nhưng ở tuổi của chúng ta hiện tại thì đây là chiếc chìa khóa mà chúng ta có thể nắm bắt được nhất."

Anh ngẩng đầu và mỉm cười.

"Chúc mọi người có thể mở ra cánh cửa này, không phụ lại 10 năm khổ cực đèn sách."

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều đứng dậy ra sức vỗ tay, vì Khương Nam Thư và vì cả bản thân.

Ánh mắt Khương Nam Thư lướt qua từng khuôn mặt mơ hồ, anh dừng lại trên người sống động nhất trong kí ức của anh. Anh đối diện với mắt Kỷ Phong Miên, trong mắt mang theo ý cười.

Cảm ơn cậu, người bạn của tôi.

Một câu chỉ có khẩu hình không có tiếng.

Nhưng Khương Nam Thư biết, Kỷ Phong Miên có thể hiểu.

Cuộc sống cấp ba của anh, thời thiếu niên của anh vì có Kỷ Phong Miên mới trở nên thú vị và nhiều màu sắc hơn.

Anh thích và cũng biết ơn sự thay đổi này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...