Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 17



Trong đại sảnh sang trọng và cổ điển của biệt thự, trong lò sưởi bằng đá cẩm thạch có một đống tro củi đã cháy, tia lửa nổ lách tách, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, bên trong khô ráo và ấm áp.

Sau khi bất tỉnh hai lần liên tiếp, Hoài Giảo bị chóng mặt khi tỉnh dậy. Cái đầu như không phải của mình vậy.

Đầu cậu rũ xuống một cách yếu ớt, đôi mắt khép hờ và cằm hếch lên trong khi đầu óc còn đang mê man.

"Còn chưa chịu tỉnh." Một giọng nam lạnh lùng không chút độ ấm vang lên.

Những ngón tay trên cằm từ ấn chuyển sang véo, giống như hơi dùng sức, Hoài Giảo nhíu mày, muốn dùng sức gạt ra nhưng không được, đỉnh chiếc cằm trắng nõn trong chốc lát hiện lên vết đỏ. Người đàn ông thấy vậy, dừng lại một chút, sau đó buông tay.

Hoài Giảo ý thức mơ hồ, phải mấy phút sau cậu mới chậm rãi mở mắt ra.

Trong tầm mắt cậu là một tấm thảm len màu đỏ sẫm rất quen thuộc trải trên sàn đại sảnh, cậu mở nhắm mắt muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể mình bị trói không thể động đậy.

"Tốt lắm..."

"Chờ cậu tỉnh lại thật không dễ dàng."

Hoài Giảo sững sờ ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một người mặc áo khoác đen, đang nhìn thẳng vào cậu. Còn phía sau người đàn là đám Trác Dật cũng đang trong hoàn cảnh giống hệt Hoài Giảo, tay chân bị dây thừng trói chặt vào ghế.

Bọn họ tựa hồ đã tỉnh lại từ lâu, nhưng lúc này hai tay bị trói ở sau lưng, miệng còn dán băng dính.

Hoài Giảo còn chưa kịp hoàn hồn vì sự thay đổi đột ngột, sững sờ trong giây lát.

——Chết tiệt, ngay đêm đầu tiên đã đoán ra bạn trai cũ có vấn đề rồi!!

—— Bỏ thuốc vô cơm rồi, bảo sao tôi thấy tên Hình cẩu này dễ gì chịu đi nấu ăn như vậy!

—— oe oe đừng làm hại Giảo Giảo nha, tui sợ á oe oe

——Đêm cuối mới mở ra tuyến chính sao, Hình cẩu đáng sợ quá muốn ôm Giảo Giảo huhu

"A ——"

Hoài Giảo, người đang bị thu hút bởi làn đạn giật mình bởi tiếng la thất thanh đột ngột.

Miếng băng dính trên miệng người Lâm Chi Chi bị xé ra, miếng băng dính bị dán chặt, hành động của Hình Việt rất thô bạo, ngay khi hắn xé băng dán ra, một mảng đỏ lớn xuất hiện trên mặt cô gái.

"Hình Việt, ngươi mẹ nó có bệnh!" Lâm Chi Chi hai mắt đỏ hoe chửi rủa.

Rõ ràng lúc này cô còn chưa ý thức được tình hình, mắng xong mới phát hiện tay chân bị trói, thân thể kịch liệt giãy giụa hai lần, chiếc ghế dưới thân phát ra tiếng cọ xát chói tai trên sàn nhà.

Lục Văn cùng Trác Dật cũng bị trói ở bên cạnh hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi gỡ băng dính trên mặt xuống, chỉ thấp giọng hỏi: "Hình Việt, cậu có ý tứ gì."

Đến phiên đứng trước mặt Hoài Giảo, Hình Việt nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người trước mặt liền ngừng giơ tay, chuyển sang véo má đối phương, nhẹ nhàng bóc băng dính trên miệng ra.

"Vừa rồi tôi còn khen mấy người không ngu."

Cuộn băng dính trong tay hắn bị vò thành một quả bóng, ném sang một bên.

" Không hỏi ai giở trò quỷ sao?"

Hình Việt ngồi xuống, trên thảm có một cái chai rượu rỗng, tối hôm qua chơi trò chơi hắn không có nhặt lên, hắn nghịch hai lần, cái chai lăn lộn trên thảm, sau đó đột nhiên dừng lại dưới những khớp xương ngón tay mảnh khảnh——

"Tôi đều đoán được, cho nên sẽ không đóng kịch nữa."

"Tôi không thích nói nhảm, cho các người hỏi một phút đồng hồ, làm xong thì bắt đầu."

Lục Văn không thể không hỏi ngay sau khi nghe những lời đó: "Cậu muốn làm gì? Cậu trói chúng tôi lại là có ý gì?"

"Đừng lãng phí thời gian hỏi ngu xuẩn như vậy." Hình Việt ngữ khí bình tĩnh, sắc bén nghiêng nghiêng về phía hắn, ánh mắt liếc nhìn đối phương một cái, nói: "Vừa rồi trên bàn cậu biểu hiện rất tốt."

"Cậu giết Tần Lệ? Cậu cùng Thẩm Thành Ngộ có quan hệ gì?"

Sau khi câu hỏi này được hỏi, xung quanh dường như yên tĩnh hơn.

Hoài Giảo vô thức nhìn Trác Dật đặt câu hỏi.

"Đêm đầu tiên, cậu là người đầu tiên nhắc đến Thẩm Thừa Ngộ." Trác Dật chỉ mặc một chiếc áo len bó sát không dày lắm, áo khoác của hắn đã đưa cho Hoài Giảo mặc, thân thể cao lớn bị trói có chút chật vật. Nhưng trên mặt hắn không có bao nhiêu hoảng sợ, thậm chí còn có chút bất thường kiềm chế.

"Còn bắt Hoài Giảo lên lầu ba, lúc đó cậu định làm gì?"

Hình Việt đang ngồi ở giữa thảm chơi với bình rượu rỗng dừng một chút, nhìn theo ánh mắt của Trác Dật, lại dời ánh mắt đến khuôn mặt Hoài Giảo đang nhìn mình.

Sau đó y nói với giọng điệu đều đều, "Chuyện này rất quan trọng à?"

"Rất quan trọng."

"Không." Hình Việt lạnh lùng nói, bỏ qua câu hỏi thứ hai của Trác Dật, quay sang trả lời câu hỏi thứ ba, "Người yêu cũ muốn gặp mặt cậu ta, tôi chỉ giúp thôi."

Hoài Giảo bị lời nói của người yêu cũ Hình Việt sửng sốt, vừa định hỏi gì đó, người đàn ông trước mặt đột nhiên nói: "Hết một phút."

Hình Việt vẫn ngồi, cũng không có đứng dậy, "Nói nhảm nhiều thật, cậu có thể câm miệng."

"Tôi thích đánh nhanh thắng nhanh."

" Thích chơi game phải không. Tôi sẽ chơi với mấy người."

...

"Thật hay thách."

Câu này đã nghe vô số lần trong ba ngày, nhưng lần này ý nghĩa hoàn toàn khác với trước đây. Trong biệt thự, bốn nam nữ thanh niên bị chia thành bốn góc và bị mắc kẹt đối mặt với nhau trên ghế.

Họ nhìn nhau với vẻ mặt ủ rũ, không ai trong số họ biết Hình Việt, người có vẻ bình thường trước mặt, muốn làm gì.

Người đàn ông ban đầu ngồi giữa bốn người họ đã đổi chỗ và ngồi cạnh Hoài Giảo. Khi y nói chơi với họ, y thực sự không đùa.

Vòng đầu tiên của trò chơi, chai rượu đã hướng vào chính Hình Việt

Hình Việt không đợi bọn họ nói chuyện, trực tiếp nói: "Tôi lựa chọn sự thật."

"Bốn năm trước, tôi trở lại Trung Quốc lần đầu tiên để dự đám tang của người anh họ".

Như kể chuyện, anh lạnh lùng thuật lại: "Anh đi họp lớp, bị tai nạn chết, khi về không còn xương cốt".

Hoài Giảo vốn đã mơ hồ đoán được điều gì đó từ lâu, nhưng khi nghe được thật sự vẫn không thể khống chế được toàn thân rùng mình.

Bốn năm trước, trong một lần họp lớp, đột ngột qua đời. Người anh họ mà Hình Việt đang nói đến, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, chính là Thẩm Thừa Ngộ, người đã được nhắc đi nhắc lại suốt cả ngày.

"Gia cảnh của anh họ tôi bình thường nên vụ án như vậy bị chìm là đương nhiên. Chỉ có tin tức địa phương lẻ tẻ đề cập đến vụ hỏa hoạn tại hiện trường, vụ án không bình thường."

"Năm người cùng đi đều bình an vô sự."

"Nhưng tầng ba nơi anh ấy ở đã bị thiêu rụi. Thật kỳ lạ phải không?"

"Tôi không phải là người tin vào tai nạn, cũng không tin vào cái gọi là sự thật bị suy đoán trong các báo cáo."

"Vì vậy, bốn năm trước, tôi từ nước ngoài chuyển đến học cùng lớp với anh họ của tôi."

Đại sảnh biệt thự lúc này yên tĩnh đến mức mọi thứ không hợp lý đều được giải thích.

"Vậy nên tôi cố ý tiến vào mối quan hệ của anh họ, cố ý quen biết bạn học của anh họ, thậm chí còn có cái gọi là người yêu cũ..." Hình Việt nói đến đây, thanh âm dừng lại, "Cũng đã quen rồi."

Ánh mắt của Lục Văn và Trác Dật lướt qua Hình Việt, cuối cùng rơi vào Hoài Giảo. Hoài Giảo kinh ngạc mở to hai mắt, tất cả nghi vấn đều trở nên rõ ràng như mây khói tan đi.

Ví dụ như Hình Việt hận hắn đến nắm tay cũng không muốn, tại sao còn ở bên cậu.

Bởi vì Hoài Giảo là người yêu cũ của Thẩm Thừa Ngộ, nếu muốn biết về chuyện của Thẩm Thừa Ngộ, cách dễ dàng nhất là tiếp cận cậu.

"Người gì không thông minh chút nào, đầu chỉ nghĩ đến yêu đương."

"Muốn có thứ gì cũng dám đem bản thân ra đổi, vậy mà riêng đêm xảy ra chuyện đó thì miệng kín như bưng, cạy miệng cũng không nói. "

"Ngu xuẩn lại còn nhàm chán, vậy mà cũng còn tí thông minh."

Biểu cảm của Hình Việt khi hắn nói những điều này là một câu nói bình tĩnh không có cảm xúc, nhưng đây đều là những câu nói gây tổn thương nhất.

Hoài Giảo biết người trong miệng Hình Việt không phải đích thực là mình nên cũng không quá khó chịu. Chỉ có những người bên cạnh là khác, họ là người thật trong cốt truyện, và họ có lẽ cũng là bạn Hoài Giảo trong cốt truyện thật.

Bởi vậy nên lúc Hình Việt mắng câu ngu xuẩn, Hoài Giảo nhìn thấy Trác Dật ở bên cạnh, không nhịn được nổi gân xanh trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hình Việt, mày liệu mà nói chuyện đàng hoàng, Hoài Giảo không làm sai cái gì, mày không được nói em ấy như vậy."

Hoài Giảo sửng sốt một chút, trong lòng thay Trác Dật đổ mồ hôi lạnh, cậu sợ Hình Việt nếu bị khiêu khích sẽ làm ra chuyện gì, cho nên sắc mặt tái nhợt.

Kết quả Hình Việt chỉ liếc hắn một cái, sắc mặt lạnh lùng, khóe môi mím chặt, sau đó ngậm miệng lại.

Phải nói rằng, trên thực tế, phần lớn cốt truyện chính đã xuất hiện, và mục đích chính của trò chơi này chẳng qua là một sự trả thù có chủ ý.

Và điều duy nhất còn đáng ngờ trong cốt truyện là bí ẩn về cái chết của Thẩm Thừa Ngộ bốn năm trước vẫn chưa rõ ràng.

Chuyện gì đã xảy ra đêm đó, và ai đã hại chết Thẩm Thừa Ngộ, không chỉ Hình Việt, mà ngay cả Hoài Giảo cũng không biết.

Vậy nên mới có chuyến đi này.

Cùng một nơi, cùng một nhóm người, tiếp tục chuyện năm xưa.

Sau khi Hình Việt nói xong, trò chơi tiếp tục.

Chai rượu vang đỏ có cổ mảnh mai xoay tròn trên thảm một lúc lâu, sau đó chuyển động chậm một vòng cuối cùng, cái chai dừng lại trước mặt Lâm Chi Chi, cô gái duy nhất có mặt.

"Thật hay thách."

"Không biết, không chơi, tôi muốn về nhà!"

"Tại sao tôi phải chơi trò này với cậu! Cậu đừng có mà ở đây giả thàn giả quỷ làm những trò khiến người khác ghê tởm!"

Vốn dĩ Lâm Chi Chi đang yên tĩnh, không biết bị cái gì kích thích. Có lẽ từ lời nói vừa rồi của Hình Việt, cô đột nhiên ý thức được ván cờ lần này không thể chơi tốt, nên cảm xúc mới kích động như vậy.

Hình Việt nhìn cô phát điên một lúc.

Hắn đã đợi.

Sau nửa phút không có kết quả, hắn đột nhiên ra tay, một con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo không biết từ đâu rút ra, hắn cầm trong tay, không đợi mọi người kịp phản ứng, ánh đao lóe lên, chém thẳng vào bắp chân uống cong của người bên cạnh.

Những giọt máu ấm nóng lăn trên lưỡi dao rơi xuống đất, hòa cùng tấm thảm đỏ sậm, theo lưỡi dao có chút chuyển động văng ra xa, bắn tung tóe lên hai người đang ở gần đó. Lục Văn kêu lên một tiếng, đôi môi anh ta trắng bệch ngay lập tức.

"A——" giọng nữ sắc bén kêu lên.

Về phần kẻ chủ mưu, Hình Việt, vẻ mặt y vô hồn, nhàn nhã lau lưỡi dao trên thảm.

Hắn bình tĩnh nói: "Tôi không thích ức hiếp con gái, càng không thích người không nghe lời."

"Con dao này là do anh họ đưa cho tôi. Nó có thể cắt đứt động mạch chỉ bằng một nhát kiếm."

"Nếu còn lãng phí thời gian của tôi một lần nữa, vị trí tiếp theo là cổ của hắn đó."

Chiếc quần dài màu xám nhạt trên chân Lục Văn bị cắt làm đôi, ống quần rũ xuống, từ khe hở giữa hai mép dao có thể nhìn thấy vết thương dữ tợn do con dao chém ra trên bắp chân săn chắc.

Trong lúc Hình Việt nói chuyện, người này đã chảy máu quá nhiều, môi trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra.

Hoài Giảo chưa bao giờ hiểu rõ ràng như hiện tại, khoảnh khắc này cậu đang ở trong một trò chơi sinh tồn, thứ cậu phải đối mặt không phải là một tên bạn trai cũ xấu tính nào đó, mà là người trong cốt truyện đã khiến không ai sống sót trong chuyến đi tốt nghiệp cuối cùng này – kẻ sau màn.

Hắn có lẽ không nói đạo lý, sẽ không thông cảm, tính cách cực đoan, hung hăng.

Một giây trước y đang kể một câu chuyện thờ ơ và bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo hắn có thể rút dao săn ra và cắt cổ bạn mình một cách vô cảm.

Hoài Giảo sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn.

Hình Việt ngồi ở bên cạnh chân phải cậu, cách đó không xa Lục Văn đã khuỵu xuống, quần dài màu sáng đã bị máu tươi nhuộm đen, hầu như đều ướt sũng, hoàn toàn trái ngược với nửa trên của ống quần.

Con dao săn đã được lau sạch vết máu, Hình Việt ghim chặt nó xuống thảm trải sàn.

"Lần cuối cùng, sự thật hay thử thách."

"Hic, tôi lựa chọn, tôi, nói ra sự thật." Tiếng khóc liên tiếp nghẹn ngào.

Hình Việt lúc này mới mỉm cười. Y nói:

"Sớm ngoan ngoãn vậy không phải tốt sao?"

"Một vấn đề. Thẩm Thừa Ngộ bị thiêu chết giữa lửa lớn, cửa lầu 3 bị khoá, anh tôi tinh thần bình thường, không có khuynh hướng tự sát. Tôi vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc ai có thể làm gì khiến một người sống sờ sờ bị vây chết ở gác mái."

"Cậu biết chứ?" Hình Việt hỏi.

Lâm Chi Chi mím môi một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Thuốc ngủ..."

"Cái gì?"

"Có người cho hắn uống thuốc ngủ, hắn không tỉnh!"

Hình Việt trầm mặc một lát, nói: "Thuốc người khác đưa cho hắn, hắn sẽ không uống."

"Người khác gì chứ, là bạn trai hắn đưa đó!"

Lâm Chi Chi nói với giọng mỏng manh dần dần bình tĩnh lại: "Trong trò chơi vừa bị mất mặt mũi, lại đi cầu hòa, còn khóc lóc thút thít, sau đó pha sữa bò đưa hắn."

"Cho dù hắn không thích người này, cho dù hắn có ghét cậu ta như thế nào, hắn vẫn không nỡ từ chối."

Hình Việt nói: "Nếu cô dám gạt tôi, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ."

Lâm Chi Chi hai mắt đỏ hoe, thanh âm khàn khàn: "Nếu lừa cậu thì cả nhà tôi đều chết, tôi sẽ không nói dối, tôi chỉ muốn cùng Lục Văn, a... Sống sót chạy ra ngoài."

" Đánh rắm! Lâm Chi Chi, cô điên rồi! Cô biết cái rắm gì mà dám nói bậy!" Biểu cảm tin tưởng rõ ràng của Hình Việt khiến Trác Dật vốn im lặng suốt trận, lồng ngực ưỡn lên. ngã xuống, và khuôn mặt anh ta thay đổi ngay lập tức.

Biểu tình tin tưởng của Hình Việt khiến Trác Dật không thể im lặng nữa, sắc mặt đại biến, lồng ngực phập phồng.

Hình Việt thần sắc bất định, dời ánh mắt khỏi Lâm Chi Chi, hơi quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn về phía Hoài Giảo.

Hoài Giảo đã sững sờ từ đoạn Lâm Chi Chi nhắc đến từ "bạn trai".

Sau khi Lâm Chi Chi miêu tả sơ qua nội tình, cậu bày ra vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, môi hé mở, nhưng lại không nói ra được lời nào để phản bác.

Hình Việt mặt không cảm xúc liếc nhìn cậu.

Hoài Giảo tự nhiên toát mồ hôi lạnh, lưng run lên.

"Sợ cái gì?" Dưới chân truyền đến một trận nhiệt khí.

Hình Nhạc thần sắc bất định, dời ánh mắt khỏi Lâm Chi Chi, hơi quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn về phía Hoài Giảo khuôn mặt.

Hoài Giảo đã sững sờ khi Lâm Chi Chi nói đến từ bạn trai.

Lâm Chi Chi miêu tả sơ qua nội tình sau, hoảng hốt bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, môi hé mở, lại không nói ra được lời phản bác.

Hình Việt chỉ liếc nhìn anh ta một cái không cảm xúc.

Hoài Giảo tự nhiên toát mồ hôi lạnh, lưng run lên.

"Sợ cái gì?" Dưới chân truyền đến một trận nhiệt khí

Hoài Giảo rũ mi, ánh mắt cụp xuống. Sáng dậy quá vội, chân còn chưa kịp đi tất, để chân trần đi dép, lúc này nhiều thêm một bàn tay.

Xương ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng và rắn chắc, cũng chính bàn tay này vừa cầm một con dao săn đã được mài sắc.

Bàn tay của Hình Việt chậm rãi di chuyển từ mu bàn chân trắng nõn đang run rẩy đến mắt cá chân mảnh khảnh bị dây thừng trói buộc.

Hắn ngồi trên thảm, cứ như vậy nắm cổ chân Hoài Kiều, nhìn cậu từ dưới lên.

Hỏi: "Làm chuyện gì trái với lương tâm hay sao mà chân run đến mức này?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...