Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 28: Ngốc tử (5)



Trạch Hâm cảm thấy ngày mình trôi qua không có chút thay đổi, trừ bỏ việc Thẩm Hạo càng ngày càng ân cần làm cậu khó có thể nắm lấy, còn lại quả thực chính là vô cùng tốt.

“Tinh tinh, hôm nay chúng ta đi nơi lần trước nói đến đi?” Đang làm bữa sáng Trạch Hâm chợt nghe một thanh âm truyền đến từ trên lầu, ngữ điệu còn mang theo chút vui vẻ.

“Nơi đó?” Hiện tại đối với chuyện cảm xúc muốn ra ngoài của Thẩm Hạo thập phần tăng vọt này, Trạch Hâm cảm thấy có chút không hiểu.

“Chính là Sanya, đã nói sẽ vào trong đó, ngươi còn có thể thử tự mình lặn xuống nước, đáy biển thập phần xinh đẹp, hơn nữa chân thật hơn so với công viên hải dương ngươi từng đi.” Thẩm Hạo nói thập phần vui vẻ, hiển nhiên nghĩ đến việc an bài lúc đó.

Nhìn Thẩm Hạo càng nói càng cao hứng, Trạch Hâm yên lặng hỏi một câu, “Ngươi chẳng lẽ không cần quản chuyện công ty ngươi sao?” Cậu cảm thấy việc đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại chính là trở về công ty đoạt lại quyền lực của chính mình, mà không phải cái dạng tiêu diêu tự tại bình thường giống như hiện tại, cái gì đều không quản không hỏi.

Nghe Trạch Hâm nói, Thẩm Hạo trầm mặc vài giây, nhàn nhạt nói, “Công ty là của Thẩm thị.” Không phải của mình. Cho nên cho dù hắn có làm tốt, sau khi hắn gặp rủi ro cũng rất nhanh có người đuổi mình từ vị trí thượng cấp ban đầu xuống dưới.

“Nga.” Nếu nam phụ không muốn quản, kia chính mình cũng không quản chuyện của hắn, dù sao hắn hẳn là có an bài của riêng mình, sau khi Trạch Hâm nghĩ như vậy liền an tâm đáp ứng.

“Ngươi ăn bữa sáng trước đi, chờ ăn xong bữa sáng chúng ta liền xuất phát.” Thẩm Hạo thấy Trạch Hâm đáp ứng liền hưng trí bừng bừng đề nghị.

“Ân.” Mang bữa sáng đã làm tốt sang, hai người liền đình chỉ đề tài, chuyên tâm ăn cơm sáng.

Đợi cho hai người ăn xong, Trạch Hâm mới phát hiện Thẩm Hạo đã sớm chuẩn bị tốt đò vật hai người cần dùng, chỉ cần cậu gật đầu một cái liền có thể đi.

Hai người không nghĩ tới là hai người chân trước vừa ra khỏi cửa, sau lưng đã có một vị khách không mời đến nhà, chỉ là bởi vì bọn họ không ở nhà cho nên đi không công.

Đi theo Thẩm Hạo cùng nhau ăn uống dọc theo đường đi, Trạch Hâm cảm thấy khó trách kẻ có tiền đều thích du lịch, hiện tại xem ra đây quả thực chính là một loại hưởng thụ.

“Đến, chúng ta nên đi xuống.” Hai người ra khỏi sân bay trực tiếp bắt taxi đến khách sạn, lúc này Trạch Hâm có chút buồn ngủ nên thoáng có chút mơ hồ.

Đỡ Trạch Hâm xuống xe, Thẩm Hạo lại đem cầm hành lý hai người xuống, kêu một nhân viên phục vụ trợ giúp mới đăng ký khách sạn thành công.

Chờ sau khi đi vào phòng, Trạch Hâm liền nằm xuống ngủ, đối với một trạch nam mà nói, đường dài cái gì là tiêu hao thể lực nhất. Thấy cậu vừa đặt lưng lên giường là ngủ, Thẩm Hạo liền đi thăm dò xem an bài gần đây của hai người có sai xót gì không, miễn cho đến lúc đó quên cái gì liền ngược lại chơi không vui. Chờ sau khi xác định tất cả chuyện tình đều giống như mình an bài liền an tâm trở về ôm Trạch Hâm cùng ngủ.

Thời điểm Thẩm Hạo tỉnh lại, Trạch Hâm trong lòng còn chưa có tỉnh ngủ, nhìn sắc trời bên ngoài đã khuya, hắn liền nằm ở nơi đó nhìn Trạch Hâm, tầm mắt không ngừng mà di động ở trên người cậu, cuối cùng dừng ở trên môi cậu. Như là bị mê hoặc, Thẩm Hạo hàm trụ môi dưới của Trạch Hâm, nhẹ nhàng mà cắn cắn, quả nhiên tựa như trong tưởng tượng của chính mình. Nghĩ như vậy, Thẩm Hạo kìm lòng không được làm sâu sắc thêm nụ hôn đơn phương này, thẳng đến Trạch Hâm hừ một tiếng mới buông cậu ra.

Nhìn Trạch Hâm sắp mở to mắt, Thẩm Hạo có chút cuống quýt xuống giường đi ra ngoài. Chờ sau khi hắn ra ngoài, Trạch Hâm vốn đang ngủ liền mở mắt, chỉ là trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc không hiểu.

Mấy ngày kế tiếp, hai người đều ăn ý không có nói tới chuyện ngày đó, chỉ lo ăn ngon, chơi vui, cái khác đều không trọng yếu.

“Tinh tinh, chúng ta cần phải trở về.” Sau khi đi hết cả nơi này, Thẩm Hạo cảm thấy chính mình nên trở về thu lưới.

“Ân.” Trạch Hâm đang kiểm kê chiến lợi phẩm mua được ở nơi này, còn có một ít vỏ sò nhỏ nhặt được, sau khi xác định mang đi sẽ không đem đến cái nguyền rủa gì liền yên tâm mang theo rời đi. (= = em nó nghĩ nhiều quá)

Về nhà, Trạch Hâm cảm thấy một chuyến này chơi đùa đến thập phần thống khoái, nhưng vẫn có một ít mệt mỏi.

“Ngươi ngồi, ta đi lấy đồ ăn giúp ngươi.”

“Ân.” Hiện tại nằm ở sofa, Trạch Hâm cũng không muốn nhúc nhích.

Đem hành vi của Trạch Hâm đều thu vào trong mắt, Thẩm Hạo cười cười, đi vào phòng bếp.

Trở về, ngày của bọn họ lại khôi phục bình tĩnh, chỉ là Thẩm Hạo càng thêm bận rộn, mà Trạch Hâm bắt đầu nổi lên chú ý đến một ít ái muội nhỏ giữa hai người.

Nhìn số liệu trên bàn, ánh mắt Thẩm Hạo có chút lạnh, nhiều năm như thế, cho dù chính mình có chút hoa tâm, nhưng là cái gì nên học được đều không thiếu, thậm chí có lẽ là vì nguyên nhân thiên phú nên lợi hại hơn rất nhiều so với người khác, hiện tại đã không có Thẩm Hạo tọa trấn tập đoàn Thẩm thị dưới sự liên hợp chèn ép của đối thủ sắp lung lay sụp đổ. Mà điều hắn phải làm, đó là đi theo phân một ly canh ở trong đó, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, khóe miệng Thẩm Hạo không tự giác lộ ra một cái cười lạnh.

Ngay tại thời điểm hắn nghĩ làm sao thực thi kế hoạch của chính mình cho nó càng thêm hoàn mỹ, liền nghe được cửa thư phòng truyền đến tiếng đập cửa, “Vào đi.”

Nhìn sắc mặt người kia có chút kỳ quái, Thẩm Hạo khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”

“Có người tới tìm ngươi.”

“Ta cùng ngươi đi xuống đi.” Nhìn thấy thần sắc khó xử của Trạch Hâm, Thẩm Hạo có chút kỳ quái, nhưng vẫn quyết định tự mình đi xuống nhìn xem.

“Ân.” Nhìn Thẩm Hạo đi ở phía trước, Trạch Hâm giống một tiểu tức phụ chậm rãi đi theo phía sau hắn, thật lòng không muốn gặp những người đó.

Đợi cho cửa mở, sau khi mời người vào mới phát hiện người đến là vợ chồng Thẩm thị.

“Ba, a di.” Sau khi Thẩm Hạo nhìn thấy hai người, trong mắt lạnh một chút, sau đó khách khách khí khí mở miệng kêu.

“Ngươi còn biết ta là ba ngươi a.” Nam tử trung niên sau khi ngồi xuống liền vênh váo tự đắc quát với Thẩm Hạo, “Hết bệnh rồi cũng không trở về hỗ trợ công ty, ngươi xem hiện tại công ty thành cái dạng gì.”

Không đợi Thẩm Hạo mở miệng, liền nghe được mẹ kế tiếp lời, “Đúng vậy, chúng ta vất vả duy trì lâu như vậy, vì chờ ngươi trở về. Kết quả ngươi xem, chờ ngươi hết bệnh rồi còn không vội vàng đến trợ giúp một chút, ngươi như thế này thật làm chúng ta thất vọng.”

“Thực xin lỗi ba, trạng huống thân thể hiện tại của ta hoàn toàn không thích ứng được với công tác, cho dù đi cũng chỉ thêm phiền toái.” Thẩm Hạo thập phần ủy khuất nói, trong khẩu khí mang theo một chút suy yếu.

Nghe hắn nói, Thẩm phụ nhíu nhíu mày, lần này hắn đến chính là muốn gọi Thẩm Hạo về chống đỡ công ty, cho dù nhìn thấy hắn như vậy cũng mở miệng, “Hiện tại công ty không có nhiều chuyện lắm, ta nghĩ ngươi hẳn là có thể ứng phó.”

Không có nhiều lắm, ngay cả loại người ngoài cuộc như cậu đều biết gần đây tập đoàn Thẩm thị mưa gió phiêu linh, nếu Thẩm Hạo trở về khởi tử hồi sinh công ty kia vậy cần tốn bao nhiêu khí lực, một câu ứng phó là đủ rồi? Trạch Hâm cảm thấy chính mình chưa từng gặp qua ai vô sỉ hơn so với bọn hắn, ở thời điểm nam phụ không có giá trị lợi dụng liền vứt bỏ, thời điểm có giá trị lợi dụng liền nhặt trở về, thật là một bàn tính đáng đánh.

Hiển nhiên Thẩm Hạo cũng nghĩ giống với Trạch Hâm, cũng không giả bộ, trong khẩu khí không khỏi có chút lạnh lại, “Mặc kệ như thế nào, ta sẽ không trở về.”

“Thẩm Hạo a, ngay cả chiếu cố ba ngươi ngươi đều không nguyện ý trợ giúp một chút sao.” Thẩm Hạo vừa nói xong, mẹ kế vội vàng mở miệng nói, nói trong nói ngoài đều là trách Thẩm Hạo ăn cây táo, rào cây sung.

Trạch Hâm nghe nghe cảm thấy thập phần buồn cười, không khỏi thốt ra nói một câu, “Thẩm thúc thúc, hiện tại thân thể Thẩm Hạo vừa mới vừa dưỡng tốt, không thích hợp làm chuyện gì.”

Vốn bởi vì Thẩm Hạo cự tuyệt mà nghẹn hỏa Thẩm phụ sau khi nghe Trạch Hâm nói chuyện, liền rống lên, “Chuyện nhà của ta không cần nam hồ ly tinh như ngươi đến quản, ngươi là tên gian xảo không biết xấu hổ.”

Nghe hắn nói, Trạch Hâm liền ngây dại, đầu óc vô hạn luân hồi, “Nam hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly…”

Nhìn Trạch Hâm ngơ ngác, Thẩm Hạo bắt đầu não bổ động thái tâm lý lúc này của cậu, cảm thấy có chút đau lòng, kéo cậu đến trong lòng mình, nhìn hai người ngồi đối diện, “Hắn là người ta yêu, không phải cái gì hồ ly tinh. Còn có, từ hôm nay về sau ta sẽ không trở về Thẩm thị, sở tác sở vi của các ngươi từ sau khi ta gặp tai nạn xe cộ ta đều nhớ kỹ.”

Thẩm phụ còn muốn muốn răn dạy cái gì, nhưng là sau khi tiếp xúc đến hàn quang lóe lên trong ánh mắt hắn thì tất cả lời nói đều nghẹn lại, ngay cả mẹ kế ngồi ở bên người hắn đều có chút chột dạ, nguyên bản nàng nghĩ đến hắn sẽ không nhớ rõ chuyện khi đó mới có thể tới cửa, không nghĩ tới hắn cư nhiên còn nhớ rõ.

Lạnh lùng nhìn hai người, Thẩm Hạo không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

“Ngươi tên bất hiếu này, ta là ba ngươi!”

“Nhưng là cho tới bây giờ ngươi đều không có xem ta là con trai ngươi.” Đều đến loại tình trạng này, Thẩm Hạo cũng lười đóng kịch, hắn không thể để cho Trạch Hâm chịu ủy khuất ở trước mặt chính mình. Nói xong, liền không khách khí đưa hai người ra ngoài cửa.”Hơn nữa cho tới bây giờ ta đều không muốn làm con trai ngươi.”

Không có chiếm được cái gì tốt, thậm chí bị đuổi đi ra, vừa ra khỏi cửa mặt Thẩm phụ liền biến đen, trầm mặc hai giây liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Thẩm Hạo trở lại trong phòng, nhìn thấy chính là Trạch Hâm đáng thương hề hề ngồi ở chỗ kia, chân tay luống cuống giống tiểu động vật bị người bắt nạt. Nghĩ như vậy, Thẩm Hạo đi qua ôm lấy người hôn hôn sau gáy cậu, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi.”

Thẳng đến ướt át truyền đến sau gáy làm cậu phục hồi tinh thần lại, nhìn Thẩm Hạo thập phần khó hiểu hỏi, “Vì cái gì phải xin lỗi?”

“Bởi vì ta không có bảo vệ ngươi cho tốt, làm cho ngươi khổ sở.” Thẩm Hạo nhìn Trạch Hâm, trong mắt là thâm tình khó nén. Sẽ không có một người không rời không bỏ như vậy với chính mình, cũng sẽ không có một người không có lúc nào là không làm cho chính mình nhớ thương giống Trạch Hâm.

“A?” Kỳ thật cậu chỉ là rung động một chút, dù sao nguyên thân chính mình chính là hồ ly, bị người một ngụm kêu ra khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Nhìn người vẫn ngơ ngác, Thẩm Hạo thân thủ vòng tay ôm, sau đó hôn lên.

Trạch Hâm cứ ngơ ngác như vậy nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, cảm giác được cường độ không ngừng nghiền áp trên môi, muốn đẩy ra, nhưng là hơi thở không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc, còn có hình ảnh mấy ngày nay sau khi Thẩm Hạo khôi phục trí nhớ đối tốt với chính mình lại không ngừng mà thoáng hiện trước mắt, vì thế cuối cùng đành thuận theo tự nhiên.

Đợi cho một khắc bị tiến vào kia, cho dù là lúc trước có hảo hảo mà chuẩn bị, Trạch Hâm cũng hiểu được rất đau, rất đau, nhưng là trong lòng trướng đến tràn đầy.

Đợi cho tỉnh lại, nhìn giường lớn quen thuộc, Trạch Hâm đỏ mặt trừng mắt nhìn trần nhà cảm thấy chính mình có phải điên mất rồi hay không, cư nhiên cứ như vậy làm một hồi 419 với Thẩm Hạo. Trời ạ!Cho tới bây giờ cậu đều không biết chính mình là người cởi mở như vậy.

Thời điểm Thẩm Hạo bưng cháo trở về liền nhìn thấy Trạch Hâm đỏ mặt nằm ở trên giường, lập tức liền đặt cháo ở một bên, ôm người lên, lấy tay sờ sờ cái trán cậu, “Có phải phát sốt hay không, thân thể khó chịu sao?” Tuy rằng hôm qua hắn đã hết sức khắc chế, nhưng là đối với là người mình thích, khó tránh khỏi có một chút không tiết chế.

“Không có.” Nhìn Thẩm Hạo đến đây, mặt Trạch Hâm càng đỏ hơn, chỉ ngơ ngác lắc lắc đầu.

Kiểm tra một chút, tuy rằng hôm qua có mãnh liệt một chút, nhưng là nhờ chuẩn bị trước đó cho nên Trạch Hâm không có bị thương. Nhìn dấu vết trên người Trạch Hâm, trong lòng Thẩm Hạo thỏa mãn một cách kỳ dị, nhìn bộ dáng cậu, hôm qua hẳn là lần đầu tiên, thật tốt, cho tới bây giờ cậu đều là thuộc về chính mình.

Nhìn người đang ngơ ngác, Thẩm Hạo hôn hôn khóe miệng của cậu, “Ngoan, ngươi hẳn là đói bụng rồi, uống cháo.”

“Ân.”

Chờ nhìn thấy Trạch Hâm ăn xong tất cả sau, Thẩm Hạo mới yên tâm lại, thả người vào trong chăn dặn dò cậu ngủ tiếp một chút, sau đó liền đi xuống.

Đợi cho sau khi Thẩm Hạo rời khỏi, Trạch Hâm trợn tròn mắt nhìn đỉnh đầu.

“Hệ thống, Thẩm Hạo có phải Tiêu Vân Đằng hay không.”

【 tích —— phải, chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ. Xin hỏi khôi phục trí nhớ này hay không. 】

“Không cần.” Kéo chăn đến khóa chính mình lại, Trạch Hâm co người thành một đoàn. Ngay từ đầu cậu liền cảm thấy Thẩm Hạo có chút quen thuộc, thẳng đến sau khi chính mình cư nhiên làm loại sự tình này mới dám xác định chính mình vì cái gì lại lớn mật như vậy. Nguyên lai, chính mình vẫn đều không có nhận sai người. o(*////▽////*)q

Từ sau sự kiện kia, mấy ngày kế tiếp Trạch Hâm chân chính cảm nhận được cái gì kêu là trẻ nhỏ thủy tinh dễ vỡ, Thẩm Hạo còn kém dán ở trên người cậu một cái nhãn nhìn nhẹ đụng nhẹ! o(╯□╰)o

“Đến, ăn chút này.” Ôm Trạch Hâm trong lòng chính mình, thuận tay đút cho cậu một miếng hoa quả, thuận tiện hôn hôn mặt cậu, hai người khoái trá nhìn TV.

“Ân.” Trạch Hâm nghĩ chính mình sẽ không thích loại phương thức ở chung buồn nôn hề hề này, ai biết ngược lại ở chung vô cùng tự nhiên, hơn nữa cảm giác còn thập phần tốt. Có lẽ là cố kỵ thân thể Trạch Hâm, tại sau cái kia Thẩm Hạo không tiếp tục làm ra chuyện gì vượt qua giới hạn, chỉ là quang minh chính đại ăn đậu hủ.

Tin tức hiện tại trên TV là giải trí, nhìn Bạch Liên bên trên, hiện tại giống như thập phần tố đẹp. Trạch Hâm đầy trời nghĩ không biết hiện tại nàng có trôi qua tốt không, dù sao một con bướm nhỏ là chính mình giống như đã thổi bay vài vị phối hợp diễn trọng yếu, còn ai đến giúp nàng.

Bên tai truyền đến một trận ướt át, truyền đến một cái thanh âm cúi đầu “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

Cảm giác được cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ lỗ tai, Trạch Hâm vội vàng che lỗ tai mình, cúi đầu lén lút nhìn lướt qua tia cười trong mắt người kia, nghĩa chính ngôn từ nói, “Đừng động lỗ tai của ta.”

“Được.” Nhìn bộ dáng đáng yêu của Trạch Hâm, Thẩm Hạo cảm thấy thập phần vui vẻ.”Nhưng ngươi còn không có nói cho ta ngươi suy nghĩ cái gì?”

“Ta suy nghĩ đến Bạch Liên.”

Nghe tên này, ánh mắt Thẩm Hạo lóe lóe, hắn không có quên đoạn thời gian chính mình mất trí nhớ kia thời điểm Trạch Hâm nhìn nữ nhân này thì sẽ khác thường. Trong khẩu khí khó tránh khỏi mang theo một ít chua xót không kiềm chế, “Ngươi thích nàng?”

Nghe được câu hỏi của Thẩm Hạo, Trạch Hâm vội vàng lắc lắc đầu, lui vào trong lòng Thẩm Hạo. Sau đó nghĩ tới quan hệ chính mình cùng Thẩm Hạo, đột nhiên nghĩ đến chỉ sợ cho tới nay người chính mình thích đều là Tiêu Vân Đằng đi, chỉ là chưa từng có đi chân chính nghĩ tới, vì thế cứ như vậy bỏ mặc hắn có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhìn người kia dựa vào trên người chính mình, Thẩm Hạo có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui sướng, thanh âm trầm thấp nói: “Nếu như vậy, chúng ta đi làm chút chuyện vui vẻ đi.”

“Ân.” Nếu đã biết, Trạch Hâm cũng sẽ không lại nhăn nhó, thích một người mà thôi, không có phiền toái như vậy.

Tác giả có chuyện muốn nói: _(:з” ∠)_

Cho dù là nói ta tô rớt, ta cũng muốn liều lĩnh như vậy viết.

Bởi vì hoàn toàn sửa không xong.
Chương trước Chương tiếp
Loading...