Pháp Y Dị Bản

Chương 30: Lý Hạo (2)



Điện thoại của Tiểu Kiều vang lên, chỉ nghe vài giây, cô liền cúp điện thoại. Nhìn vào khuôn mặt của tôi, tôi biết nó không phải là tin tốt.

"Vết máu ở hiện trường xác nhận, là của Lâm Hiểu Mạn!"- Tiểu Kiều nói.

Lông mày của tôi nhíu lại, hung thủ làm sao có thể lựa chọn Lâm Hiểu Mạn, tôi trăm lần không giải thích được. Lâm Hiểu Mạn cùng Điền Tiểu Khả chênh lệch cũng không phải là một điểm, nửa điểm, không phải so sánh mà nói, đó là chuối cùng kiwi khác nhau. Còn có một vấn đề quan trọng hơn, tôi thế nào cũng không nghĩ rõ, hung thủ động thủ như thế nào nhanh như vậy.

Tiểu Kiều tát một cái vào đầu tôi: "Buồn bực không lên tiếng, nghĩ cái gì đây? "

" Vừa vặn giúp tôi ngẫm lại, Lâm Hiểu Mạn vừa bị cảnh sát điều tra qua, hung thủ liền tìm tới cô ta, đây có phải là trùng hợp sao?" - Tôi đã nói ra những nghi ngờ trong lòng.

"Có lẽ chính là trùng hợp."

"Lời giải thích này của ngươi quá gượng ép, nói không được."

Tiểu Kiều trợn trắng mắt trừng mắt nhìn tôi một cái: "Vậy anh nói một lời giải thích. "

Tôi cảm thấy hung thủ nhất định là biết chúng ta đã điều tra Lâm Hiểu Mạn, về phần vì sao tìm được Lâm Hiểu Mạn, có lẽ là khiêu khích cảnh sát, có lẽ là có mục đích khác: " Tôi cảm thấy hành động này của hung thủ và trước đây hoàn toàn không phải là một phong cách, có một chút vội vàng."

"Ý anh là có đồng nghiệp tiết lộ tin tức?" - Tiểu Kiều đã có chút không vui.

Nhưng tôi không chú ý, tiếp tục: "Không loại trừ khả năng này, cũng có thể hung thủ chính là..."

"Không cho phép anh nói như vậy!" - Tiểu Kiều nổi giận, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi ngay lập tức nhận ra rằng nói sai, tôi là một người mới báo cáo không lâu, dám nói đồng nghiệp họ là tiền bối của tôi. "Ách... Tôi đã sai, cô không cần phải bận tâm. "

" Hừ! Nếu anh dám nói lung tung, hãy xem tôi xử lý anh như thế nào."- Niệm lúc ta là phạm tội lần đầu, Tiểu Kiều buông tha cho tôi.

Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng cũng không thể xua tan nghi ngờ trong lòng. Trừ khi có một lời giải thích hợp lý hơn.

"Tiếp theo chúng ta làm gì?" - Tiểu Kiều đảo mắt đã quên mất sự không vui vừa rồi, hỏi tôi về bước tiếp theo.

Tôi là pháp y, Tiểu Kiều là dân chức, tìm người cũng không phải sở trường của chúng tôi. Hơn nữa lúc này trong đầu tôi cảm thấy rất rối loạn, có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ rõ ràng, vụ án thật sự là quá phức tạp, so với bất kỳ vụ án nào tôi từng xem đều phức tạp hơn. Tôi đề nghị: "Chúng ta hãy trở lại đồn cảnh sát, tôi cần phải bình tĩnh."

"Được rồi! " - Mặc dù Tiểu Kiều rất thất vọng, nhưng vẫn đồng ý.

Chúng tôi vừa ra khỏi ký túc xá, Lý Hạo liền nghênh đón, hắn thế nhưng còn chưa đi, vẫn ở dưới lầu chờ chúng tôi.

"Thật ngại quá, vừa rồi làm cho các ngươi chê cười. Y Y có chút phản nghịch, nhưng tuyệt đối là một cô nương tốt. "- Lý Hạo hoàn toàn không có hoảng loạn khi bị đánh ra, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Dưới loại tình huống này, dĩ nhiên còn đang vì muội muội giải thích.

Tiểu Kiều nói: "Anh yên tâm đi, chúng tôi thật sự không coi cô ấy là nghi phạm, chỉ cảm thấy cô ấy có thể biết một số thông tin hữu ích cho cảnh sát chúng tôi điều tra vụ án. "

Tôi không nói gì, đánh giá Lý Hạo. Làm ca ca, quan tâm muội muội không có gì đáng trách, nhưng quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.

"Ách, tôi không biết Y Y gặp phải chuyện gì, hiện tại cô ấy đang giận tôi, nhưng nói như thế nào cũng là em gái tôi, nếu cần tôi thì..."

Tôi trực tiếp ngắt lời Lý Hạo: "Yên tâm, nếu có nhu cầu chúng tôi sẽ tìm anh, chúng tôi còn có việc. "

" Tôi hiểu, cám ơn các ngươi thông cảm, các ngươi muốn đi đâu, ta đưa các ngươi qua." - Lý Hạo chỉ xe của hắn.

Tiểu Kiều nói: "Chúng tôi trở về khu vực đồn cảnh sát phía nam. anh có thuận đường không? "

" Thuận, đương nhiên thuận đường." - Lý Hạo cười giống như đóa hoa, tôi cảm thấy anh ta cười rất gian trá.

Tiểu Kiều nhảy lên xe, tôi cũng không tìm được lý do cự tuyệt, đành phải lên xe theo.

Trong xe Lý Hạo thu dọn rất sạch sẽ, cơ hồ là không tì vết, rất ít xe của nam nhân có thể thu dọn sạch sẽ như vậy. Người kỹ tính mới có thể làm như vậy, nhưng Lý Hạo thế nào cũng nhìn không ra.

Sau khi lên xe, tôi không nói gì, xe chạy ra khỏi cổng trường, Tiểu Kiều tùy ý hỏi một câu: "Đại học hẳn là không cho xe bên ngoài lái vào, sao anh có thể đi vào?"

Lý Hạo cười: "Tôi là quản lý kinh doanh, giao tiếp với mọi người là năng lực của tôi. Bởi vì thường xuyên đến thăm Y Y, liền cùng bảo vệ cửa lăn lộn rất quen thuộc, bọn họ liền cho tôi lái xe vào. Ngoài ra, ông già của tôi là một nhân viên cũ ở đây. "

"Ngươi làm công ty nào? " - Tiểu Kiều không tiếp lời, vì không muốn không khí quá xấu hổ, tôi hỏi theo một câu.

Lý Hạo nói ra tên của một công ty, Thương mại Hằng Đạt, tôi và Tiểu Kiều cảnh giác một chút, Lý Hạo cư nhiên cùng Điền Tiểu Khả chính là cùng một công ty!

Chúng tôi không nói lời nào, Lý Hạo thoáng cái liền cảm thấy không đúng, hỏi: "Làm sao vậy, sao đột nhiên không nói lời nào?"

" Ngươi có biết Điền Tiểu Khả không? "- Tôi hỏi.

Lý Hạo nghe ra không đúng, thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nói: "Điền Tiểu Khả? Cái tên này nghe có vẻ quen thuộc, một thực tập sinh của công ty tôi cũng tên đó, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? "

Tôi không nhìn ra biểu hiện của Lý Hạo có vấn đề gì, sau khi thương lượng với Tiểu Kiều, tôi quyết định nói với anh ta :"Tôi có thể nói với anh, nhưng anh phải giữ bí mật, nếu anh rò rỉ, anh phải chịu trách nhiệm."

"Ta thề, ta tuyệt đối không nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Y Y ở bên trong!" - Lý Hạo rất nghiêm túc nói.

"Được rồi, vậy ta nói cho ngươi biết, Điền Tiểu Khả chính là nạn nhân của vụ án bầm thây."

Lý Hạo hung mãnh đạp phanh, rất kinh ngạc lớn tiếng quát: "Làm sao có thể, trước khi tôi đi công tác cô ấy còn khỏe mạnh, sao lại bị hại, Tiểu Khả chính là một cô gái rất tốt rất thiện lương."

Tôi chính là muốn xem phản ứng của Lý Hạo, so với tưởng tượng của tôi vẫn là kịch liệt hơn, hoàn toàn không chê vào đâu được, không có điểm đáng ngờ.

Tiểu Kiều nói: "Chúng tôi hiểu tâm tình của anh, anh muốn kêu oan cho đồng nghiệp của anh, sớm bắt được hung thủ, để em gái anh phối hợp với chúng tôi nói ra chuyện cô ấy biết. "

" Phối hợp,tất nhiên phối hợp!" - Lý Hạo rất kiên quyết nói.

" Muội muội ngươi quen biết Điền Tiểu Khả sao?"- Tôi hỏi.

"Cái này ta không rõ lắm, Y Y đến công ty của ta tìm qua ta, các nàng có thể đã gặp mặt."- Lý Hạo cũng không xác định.

"Vậy trong thành đại học có một tòa nhà cũ, anh biết không?"

"Nghe nói qua, bỏ hoang nhiều năm rồi."

Lý Hạo rất chân thành trả lời câu hỏi, xe cũng lái đến cục cảnh sát khu nam.
Chương trước
Loading...