Phất Y

Chương 14: Trong hai người cùng đi, ắt có thầy ta



Đông Phương Bất Bại xanh mặt ngồi dậy, trừng mắt nhìn nàng: “Từ trước đến giờ cô coi ta là nữ?” Hắn không biết lại nghĩ tới cái gì, liền cười rộ lên, tiến lại gần Tả An Chi: “Nếu không tin, cô có thể tự mình kiểm tra xem, ta rốt cuộc là nam hay là nữ?”

“Kiểm tra thế nào?” Tả An Chi vẫn còn đang khiếp sợ, vì vậy lời nói không thông qua đại não đã thốt ra. Sau đó, nàng lập tức hối hận.

Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhếch miệng cười đểu giả, nàng hận không thể tự đào hố chôn mình. Kiểm tra thế nào còn phải nói sao, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, khẳng định không phải là phương pháp tử tế gì. Liếc mắt xem thường một cái, nàng bực mình ngậm miệng không hé răng nửa chữ.

Đông Phương Bất Bại vẫn không chịu bỏ qua, cười nói: “Nếu không…”

“Huynh có im đi không hả?” Tả An Chi trợn mắt nhìn, xem nhẹ chênh lệch thực lực giữa hai người, một cước đá ra, thầm nghĩ để cho hắn lăn đi càng xa càng tốt. Bởi vì tới tận bây giờ cũng chưa coi hắn là nam nhân, cho nên giữa hai người bọn họ diễn ra không ít cử chỉ thân mật, hiện tại nhớ lại khiến nàng tức giận vô cùng. Có khổ mà không thể nói thành lời, chỉ có thể làm kẻ câm ăn hoàng liên. Hừ, còn dám nói tiếp chuyện này, nàng liền xé quần hắn luôn, xem hắn còn cười được nữa không?

Đông Phương Bất Bại nhanh nhẹn tránh né, ra vẻ vô tội nói: “Ta chỉ là muốn nói, cô còn chưa đi giày, có muốn ta cõng cô về thành hay không thôi mà?”

Hôm qua, lúc chạy trối chết thì giày của nàng đã bị dòng nước cuốn đi. Lại không thể nhảy xuống nước tìm, cho nên nàng không thể không nghiến răng nghiến lợi trèo lên lưng hắn.

“Xem ra mấy ngày nay cô sống rất tốt nha. Nặng như vậy, thắt lưng của ta cũng sắp gãy rồi.” Đông Phương Bất Bại cõng nàng, bước chân rõ ràng vô cùng nhẹ nhàng, lại cố ý rên rỉ ái muội, làm như thể nàng nặng như heo vậy.

Cho dù có phải đắc tội quân tử cũng tốt hơn là đắc tội với kẻ tiểu nhân, chẳng phải chỉ là nghi ngờ giới tính của hắn thôi sao? Đồ nhỏ nhen, như vậy mà cũng thù. Tả An Chi bấm bụng nuốt những lời này lại, chỉ sợ bản thân không cẩn thận nói ra sẽ đưa tới càng nhiều sự trả thù hơn. Nhưng tất nhiên nàng là người có thù phải báo, vì thế, Tả An Chi lẳng lặng đem mái tóc sũng nước của mình, dùng sức cọ vào quần áo ướt sũng của hắn.

Cũng may Đông Phương Bất Bại cũng không phải là kẻ dài dòng, nói vài câu không thấy nàng phản bác, liền biết điều mà dừng lại.

Tả An Chi nghĩ Nhạc Bất Quần không biết đã đi hay chưa, cho nên sau khi trừng phạt Đông Phương Bất Bại thì cũng hết giận. Bây giờ thì nàng không lo lắng Đông Phương Bất Bại sẽ khoanh tay đứng nhìn, bởi vì nàng thật sự vẫn còn mang lại lợi ích cho hắn, hắn nhất định sẽ luyến tiếc cái mạng nhỏ của nàng. Đáng tiếc, mãi cho đến khi ra khỏi thành, thay quần áo mới và mua giầy xong cũng không thấy bóng người.

Nàng thất vọng một lát rồi cũng quên chuyện này đi, dù sao đi đường với Đông Phương Bất Bại cũng không hề nhàm chán. Người này kinh nghiệm giang hồ phi thường phong phú, chuyện bát quái của các đại môn phái hắn phân tích rất rõ ràng, ngay cả chuyện bang chủ Hà bang Hoàng Bá Lưu có mấy lão bà hắn cũng nắm trong lòng bàn tay. Nàng vừa nghe chuyện vừa thấy buồn cười, nhưng có đôi khi chỉ mấy chuyện bé như con kiến này thôi, lại có thể thay đổi hoàn toàn cục diện giang hồ.

Tựa như lúc trước ngay cả Nhạc Bất Quần của Ngũ Nhạc kiếm phái cũng không biết nàng thì Đông Phương Bất Bại lại nhận ra.

Hắn chuẩn bị đầy đủ như vậy, hao phí nhiều tâm tư như vậy, chính là vì những bước đi kế tiếp của hắn. Chỉ bằng sự cố chấp này của Đông Phương Bất Bại, nàng tin, cho dù hiện tại chưa thể lập tức đạt được mục đích của hắn, nhưng nhất định sẽ có một ngày hắn đạt được.

Giống như con đường trước mặt nàng vậy, chỉ cần không ngừng đi, nhất định sẽ đến nơi…

Tả An Chi vô cùng không có hình tượng túm ống tay áo của Đông Phương Bất Bại, gập mình thở dốc: “Đông Phương đại nhân, còn chưa tới một canh giờ sao?”

Thủy chung vẫn không nhanh không chậm mà sánh vai cùng đi với nàng, Đông Phương Bất Bại một chút cũng không có dấu hiệu mềm lòng. Hắn chính là tên đại ác ma không biết thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ rút tay áo mình ra khỏi tay Tả An Chi, nói: “Vẫn còn sớm, tiếp tục luyện đi.”

Mặc dù hai chân đã mệt đến muốn nhũn ra, Tả An Chi vẫn phải hít sâu một hơi lên tinh thần, tiếp tục chạy theo sau con ngựa luyện tập khinh công. Đối với chuyện nàng không có võ công, Đông Phương Bất Bại đương nhiên quy tội cho Tả Lãnh Thiền cố ý phòng bị nàng, sợ rằng sau này nàng biết thân thế sẽ gây phiền toái cho hắn.

Không biết là quân địch quá yếu, hay là quân ta quá mạnh mà tất cả truy binh do Triệu trưởng lão và Tả Lãnh Thiền phái tới đều bị Đông Phương Bất Bại thoải mái giải quyết sạch. Tả An Chi không hỏi những người còn lại bên cạnh hắn giờ ở đâu, xem ra bọn họ vốn không phải là đi truy giết quân địch, mà chỉ là đệm chắn để ngăn cản. Nàng hiểu rất rõ một điều, nếu không đủ mạnh, thì vĩnh viễn cũng không thể sóng vai với Đông Phương Bất Bại. Không có ai sẽ bảo vệ ai cả đời, lúc này nàng còn hữu dụng thì Đông Phương Bất Bại sẽ che chở cho nàng, tương lai đến lúc hắn sử dụng nàng xong, liệu có còn tiếp tục đối tốt với nàng nữa không, điểm này rất khó nói.

Cho nên ở bất kì thời điểm nào, người có thể tin cậy nhất chỉ có thể là chính mình, mà không phải ai khác. Đó chính là lí do vì sao nàng yêu cầu Đông Phương Bất Bại dạy mình võ công để bảo vệ bản thân. Hắn như cười như không đáp ứng, sau đó lại không đứng đắn xoa loạn tóc trên đầu nàng: “Yên tâm đi, chỉ cần cô ngoan một chút, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô.”

So sánh với ngôn từ ôn tồn hòa ái kia của hắn, thì màn dạy dỗ này phải nói là phi thường khắc nghiệt.

Mỗi đêm đều phải luyện tâm pháp nội công, khiến nàng ngay cả lúc ngủ cũng phải ngồi khoanh chân.

Được rồi, đều là muốn tốt cho nàng, tuy rằng đôi mắt Tả An Chi bây giờ có thể nói là đen như gấu trúc, nhưng sự thực là nội lực của nàng tiến triển rất nhanh.

Thời điểm truy binh ít, hắn để cho nàng tự chống trả, đến lúc ngăn không được thì hắn mới ra tay.

Cái này cũng có thể lí giải. Thực hành là phương pháp huấn luyện tốt nhất. Tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng chẳng phải ở thời điểm mấu chốt hắn sẽ ra tay đánh bay kẻ địch sao, hơn nữa chuyện giết người diệt khẩu cũng do một tay hắn làm hết.

Nhưng vì sao sau khi nàng học xong khẩu quyết của khinh công lại bắt nàng chạy theo con ngựa a?

Việc này thật sự là…thật quá dọa người a.

Bạn nói đi, một nam một nữ có ngựa lại không cưỡi, mà cứ chạy theo nó, bạn có nghĩ bọn họ bị điên không?

Tả An Chi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt, tiện thể quạt chút gió. Lúc này, hè còn chưa vào độ nóng nhất, nhưng quần áo màu lục nhạt đã dính ướt sát vào người nàng rồi. May mắn là sáng nay nàng buộc tóc rất chặt, cũng không đeo trâm linh tinh trên tóc, bằng không, búi tóc rơi xuống, trăm phần trăm là bộ dạng một con điên xõa xượi.

Bởi vì sau lần bị lố, Đông Phương Bất Bại ngay cả một món trang sức cũng không chịu mang. Chẳng lẽ là hắn cố ý trả thù, bắt nàng cũng không thể mang sao? Người nói hắn không có gu thẩm mỹ cũng không phải là nàng a…

Tả An Chi hoài nghi dõi theo hắn, mà Đông Phương Bất Bại lại coi như không thấy. Hắn ngồi dưới một tán cây nghỉ ngơi, sau đó vẫy tay bảo nàng ngồi bên cạnh, cười nói: “Đồ đệ ngoan, con mấy ngày nay tiến triển rất tốt, vi sư rất vừa lòng. Quả không hổ là cháu gái của Phạm trưởng lão, tư chất hơn xa người thường.”

Lời hắn nói còn chưa dứt, mặt Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên trầm xuống. Hắn rút thanh kiếm bên hông ra, chậm rãi đứng lên: “Triệu trưởng lão, nếu đã đến rồi thì bước ra đi, che che giấu giấu làm gì.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...