Phế Hậu (Hiện Đại Thiên)
Chương 39
Tuy rằng tâm tình thay đổi, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn không ngủ được, lúc trước không ngủ được là do buồn, sau lại không ngủ được, là bởi vì hưng phấn. Tiêu Cửu Thành không ngủ được, thường nhìn xem giờ trên di động, cô chờ mong cho mau sáng. Lúc trời còn chưa sáng hẳn, Tiêu Cửu Thành cả một đêm không ngủ thật sự không có ý định ngủ nữa, liền rời giường, đi rửa mặt, chờ sửa soạn xong rồi đi tới bệnh viện hôm nay anh rể cô phẫu thuật. "Sao lại tới sớm như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?" Thật ra Tiêu Cảnh Tịch ngủ cũng không ngon, nhìn thấy em gái trời còn chưa sáng đã đến, ôn nhu hỏi, gần đây nàng vẫn luôn chăm sóc lo lắng cho thân thể Lý Thao, khó tránh mệt mỏi. "Chị, chị nên cố gắng nghỉ ngơi đi, nếu không thân thể anh rể khỏe rồi, chị lại ngã xuống." Tiêu Cửu Thành quan tâm nói. "Chị không sao, chỉ cần anh rể em bình an là được, nhưng hình như trong lòng em có chuyện, nếu có việc quan trọng, em về xử lí trước đi, anh rể em có chị ở đây là được rồi." Tuy bây giờ lòng dạ của Tiêu Cảnh Tịch đều đặt hết trên người Lý Thao, nhưng vẫn rất tinh tế nhận thấy được em gái khác thường, luôn cảm thấy bộ dạng em ấy như có chuyện vội vã muốn đi giải quyết. "Không vội, chờ sau khi phẫu thuật thành công em sẽ trở về, bây giờ chị cần em, cho dù có vội, nhưng em vẫn muốn ở đây bên cạnh chị." Tiêu Cửu Thành cầm tay Tiêu Cảnh Tịch, vô cùng kiên định nói, tuy miệng nói không vội, thật ra trong lòng đã sốt ruột, nhưng bây giờ là lúc chị cô bất lực nhất, cô không muốn rời đi lúc này, ít nhất phải chắc chắn anh rể cô không sao, mới có thể rời đi. Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy, trong lòng cảm động, không nhịn được ôm lấy Tiêu Cửu Thành, lúc bất lực nhất, quả thực muốn có người thân bầu bạn. Một lúc sau hai ông bà Tiêu và Tiêu Nghệ Tuyền đều đã tới, bọn họ cũng lần lượt an ủi Tiêu Nghệ Tuyền và người của Lý gia, còn có Lý Tu hôm qua vẫn luôn trông coi ở bệnh viện. Một đám người trông coi ở bệnh viện, chờ hôm nay Lý Thao tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim. Tiêu Cửu Thành nhìn Lý Thao được đẩy vào phòng phẫu thuật, cảm giác sinh mệnh có đôi khi lại thất thường mỏng manh như vậy, lúc này cô lại càng muốn gặp Thiên Nhã hơn, muốn tự mình bày tỏ tình cảm nhiều năm qua của bản thân với Thiên Nhã, cô cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Thời gian chờ đợi rất lâu, đây là sự chờ đợi có liên quan đến sinh mệnh, nên lại càng thêm kéo dài đến mức giày vò, đối với những người quan tâm tới bệnh nhân trong phòng phẫu thuật mà nói, rất gian nan. Từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi màn đêm buông xuống, ca phẫu thuật vẫn đang tiếp tục. Rốt cục chờ rất lâu, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Bác sĩ và y tá bên trong đi ra, phẫu thuật rất thành công, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi xác nhận Lý Thao không sao nữa, Tiêu Cửu Thành nói vài câu với Tiêu Cảnh Tịch, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, cô mới vừa ra khỏi phòng bệnh, lập tức đặt một chuyến bay nhanh nhất có thể để trở về, nhưng lúc cô vừa định ngẩng đầu lên, đã phát hiện Lý Quân Hạo xuất hiện ở hành lang bệnh viện. "Hôm qua anh nghe Nghệ Tuyền nói hôm nay anh rể em làm phẫu thuật, hôm nay cố ý chạy tới, anh rể em phẫu thuật thế nào rồi?" Gần đây Lý Quân Hạo thường xuyên tìm Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành đều không bắt máy hoặc là đang bận. "Phẫu thuật rất thành công." Tiêu Cửu Thành không nóng không lạnh nói, cảm xúc không hề dao động vì sự xuất hiện đột ngột của Lý Quân Hạo. "Sao gần đây em đều tránh không gặp anh, khoảng thời gian này, anh rất nhớ em." Lý Quân Hạo vốn cho rằng Tiêu Cửu Thành hết bận sẽ tới tìm mình, nhưng bận lâu như vậy, Lý Quân Hạo đã không kìm chế nổi. "Sau này đừng tới tìm em nữa, em có người mình thích rồi." Giọng điệu Tiêu Cửu Thành lạnh nhạt nói. "Ai?" Giống như tiếng sét đánh giữa trời quang, Lý Quân Hạo không thể tin được chất vấn. "Có lẽ anh không biết tính hướng của em, em vẫn luôn thích phụ nữ, người bây giờ em thích là vợ cũ của anh." Tiêu Cửu Thành vẫn luôn sợ Lý Quân Hạo làm hỏng chuyện tốt của mình, cho nên vẫn chưa nói cho Lý Quân Hạo biết chuyện mình thích Thiên Nhã, nhưng hôm nay Tiêu Cửu Thành chọn ngả bài với Lý Quân Hạo. "Sao có thể, em đang nói đùa đúng không?" Lý Quân Hạo vốn không tin, bởi vì đây là chuyện hoang đường nhất hắn từng nghe, Tiêu Cửu Thành thích phụ nữ, lại còn thích Độc Cô Thiên Nhã, quả thực quá buồn cười. "Không phải đùa, đương nhiên tin hay không tùy anh, em còn có chuyện quan trọng khác, đi trước." Tiêu Cửu Thành nói xong, muốn lướt qua Lý Quân Hạo rời đi. Lúc này, Lý Quân Hạo dùng sức nắm lấy tay Tiêu Cửu Thành, không cho Tiêu Cửu Thành rời đi. "Cửu Thành, có phải anh làm gì sai, em giận anh nên mới cố ý nói như vậy không?" Lý Quân Hạo vẫn không muốn Tiêu Cửu Thành thích Độc Cô Thiên Nhã. "Xin anh buông tôi ra, tôi chưa từng thích anh, nếu đã từng gây hiểu lầm cho anh, tôi rất xin lỗi, lúc tiếp cận anh, tôi đã từng nỗ lực muốn thay đổi tính hướng của mình, thực tế, không được là không được." Tiêu Cửu Thành không muốn lãng phí thời gian với Lý Quân Hạo, không thể không nói như vậy, nhưng Lý Quân Hạo càng nắm càng chặt, nắm làm đau tay Tiêu Cửu Thành. Lúc này Lý Tu và Tiêu Nghệ Tuyền đều đi ra, hơn nữa cũng nghe được một lúc lâu. "Lý Quân Hạo, Cửu Thành không thích cậu, phiền cậu lập tức buông Cửu Thành ra." Lý Tu cao lớn cường tráng giống như Lý Quân Hạo đứng ở trước mặt Tiêu Cửu Thành, cảnh cáo Lý Quân Hạo, nếu thật sự động tay, Lý Quân Hạo không hề có lợi. Lý Quân Hạo nhìn Tiêu Cửu Thành và Lý Tu, hắn thà tin Tiêu Cửu Thành thay lòng đổi dạ sang Lý Tu, cũng không muốn tin Tiêu Cửu Thành thích Độc Cô Thiên Nhã, quả thực quá buồn cười. Lý Quân Hạo và Lý Tu giằng co hồi lâu, khí thế không phân biệt cao thấp, nhưng Lý Quân Hạo lại càng dùng sức nắm tay Tiêu Cửu Thành. "Lý Quân Hạo, phiền anh buông tôi ra!" Tiêu Cửu Thành nhịn đau, giọng điệu bất mãn ra lệnh cho Lý Quân Hạo, cảm thấy Lý Quân Hạo đột nhiên xuất hiện giống như tên khốn vậy. "Đều là người một nhà, có gì từ từ nói, anh đang làm đau Cửu Thành đấy." Tiêu Nghệ Tuyền cũng lập tức đi ra hoà giải. Lúc này Lý Quân Hạo mới buông tay Tiêu Cửu Thành ra. Tiêu Cửu Thành vừa được thả ra, liền đứng ở sau người Lý Tu. Hành động này làm Lý Quân Hạo đau lòng, hắn vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Thành đang ở bên Lý Tu. "Cảm ơn, tôi thật sự có việc, đi trước." Sau khi Tiêu Cửu Thành cảm ơn Lý Tu, lập tức rời khỏi bệnh viện. Lý Quân Hạo thấy Tiêu Cửu Thành muốn đi, không cam lòng muốn đuổi theo, lại bị Lý Tu ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Cửu Thành rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương