Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 23: Truy sát (3)



Cảm nhận được nguy cơ ở phía trên, Trữ Thanh Hà muốn tránh, nhưng tốc độ của nàng không có nhanh bằng thanh chủy thủ kia, mắt thấy thanh chủy thủ ngân sắc sẽ xuyên thủng tim nàng, Quân Mặc Sơ liền ôm lấy nàng lăn vài vòng, nhảy lên.

"Đi!" Quân Mặc Sơ quát một tiếng chói tai.

Hai cao thủ đạt đến ngũ giai vũ lực, nàng căn bản không có năng lực phản kích, huống chi còn thêm Trữ Thanh Hà tay trói gà không chặt. (Tiểu Ni: Không hiểu sao tiểu Ni lại không thích Trữ Thanh Hà này.-.)

Một tiếng quát này của nàng quá mức kiên định cùng nghiêm túc, làm cho Trữ Thanh Hà vốn nghĩ muốn tiếp tục lưu lại ngẩn người.

Nàng không biết từ khi nào Sơ nhi trở nên quyết đoán như vậy, thấy nguy hiểm mà không có kinh hoảng.

Tựa hồ.... Nếu nàng tiếp tục lưu lại, cũng chỉ liên lụy Sơ nhi, còn không bằng đi tìm cứu binh.

Đúng! Tìm cứu binh! Sơ nhi là hài tử Quân gia, gặp phải nguy hiểm, Quân gia sẽ không thể mặc kệ đi?

Nghĩ vậy, Trữ Thanh Hà không hề chần chờ, giống như có một cỗ lực lượng thúc đẩy nàng chạy ra ngoài.

Thấy Trữ Thanh Hà chạy đi, hắc y nhân rút kiếm đuổi theo.

Lúc này đây, Quân Mặc Sơ không để cho đối phương cơ hội, trường tiên giắt bên hông vung ra, hung hăng quét tới tới chỗ yếu hại của đối phương!

Hắc y nhân khinh thường cười lạnh một tiếng, giống như đang cười nhạo Quân Mặc Sơ không biết tự lượng sức mình.

Quả nhiên là phế vật đần độn, người không có chút vũ lực như nàng còn vọng tưởng động thủ với ngũ giai cao thủ?

Hôm nay hắn nhất định phải để cho phế vật này nhìn, cái gì mới gọi là cao thủ chân chính! (Tiểu Ni: *liếc mắt khinh bỉ*)

Kiếm quang lóe ra, từng đạo kiếm khí hóa thành thiên la địa võng ùn ùn kéo đến hướng Quân Mặc Sơ đi tới.

Trong nháy mắt, bên môi Quân Mặc Sơ lộ ra một loại tươi cười như đạt được mục đích, nàng vứt bỏ trường tiên trong tay, thả người nhảy, trực tiếp nhào tới người hắc y nhân.

Hắc y nhân hoàn toàn không có dự kiến nàng cư nhiên dám trực tiếp bỏ lại vũ khí phòng thân trong tay, ngược lại hướng hắn đánh tới, chờ hắn phản ứng lại, một thanh chủy thủ sắc bén đã trực tiếp đâm vào yết hầu của hắn.

"A --"

Hắn kêu thảm một tiếng, động mạch cổ hung hăng bị cắt đứt, máu tươi phun ra, hắn thậm chí còn không kịp triệu hồi ra vũ lực phòng thân.

Điều này sao có thể?

Trước khi mất đi ý thức, ý niệm suy nhất trong đầu hắn đó là, phế vật kia làm sao có thể..... Làm sao có thể giết hắn........

Bất quá, hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội chứng thực.

Quân Mặc Sơ nhất kích đắc thủ, nhanh chóng thối lui, chính là công kích của một hắc y nhân khác sẽ không có cơ hội né tránh tốt như vậy, vô số kiếm quang bắn về phía sau lưng nàng, nhất thời tạo ra mấy đạo thương tích, huyết nhục mơ hồ!

"Đại ca!" Một hắc y nhân khác nhìn hắc y nhân không nhúc nhích nằm im trên mặt đất, khóe mắt muốn nổ tung, giận dữ hét: "Tiện nhân chết tiệt, cho dù điện hạ lệnh phải lưu ngươi một mạng, ta cũng phải đem ngươi toái thi vạn đoạn!"

Điện hạ?

Quân Mặc Sơ bắt được hai chữ này, điện hạ nào? Chẳng lẽ là Thần vương điện hạ?

Nghĩ như vậy, Quân Mặc Sơ lập tức hiểu được người phái hai hắc y nhân này tới, Quân Thiến Thiến có thể hoài nghi chính mình là người lẻn vào Thần vương phủ, như vậy, Nam Cung Thần hiển nhiên cũng có thể đoán được là nàng, cho nên mới phái hai hắc y nhân đuổi giết mình.

Quân Mặc Sơ cắn răng, vết thương trên lưng đau đến đầu đầy mồ hôi.

Nam Cung Thần, ngày sau ta nhất định bắt ngươi hoàn trả gấp mười lần!

"Ngươi đi tìm chết đi!" Hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm ngưng tụ vũ lực hung hăng đâm tới Quân Mặc Sơ!

Một kích của ngũ giai cao thủ trong cơn thịnh nộ, vũ lực cường đại chặt chẽ đem nàng bao vây.

Quân Mặc Sơ có loại cảm giác không thể thoát khỏi, miệng vết thương trên lưng lần nữa bị nứt ra, một cỗ nguy cơ tử vong nảy lên trong lòng!
Chương trước Chương tiếp
Loading...