Phế Vật Hay Quái Vật

Quyển 1 - Chương 16: Đi Chết Đi!



Vân Lãng một đường hướng Vân gia. Đang chạy, Vân Lãng đột ngột dừng lại ngước lên trời. Tinh thần lực tỏa khắp nơi dò xét. Vân Lãng tự giễu. Khi nãy hình như có người theo dõi nhưng xem ra cô nghĩ nhiều rồi.

Cách đó khá xa, một người một thú vừa bay vừa trò chuyện. Lão giả nhìn ma thú nói:

- Tiểu tử đó không vừa, có thể cảm nhận được sự dò xét của ta.

Mắt lão giả ánh lên tia mưu tính, nham hiểm phút chốc biến mất.

Ngoại vực Tuyền Âm sâm lâm, Vân Lãng nghe thấy tiếng quát tháo, ma thú gầm rú. Vân Lãng dừng lại ở cây trên cao quan sát. Nhóm người 3 chiến sĩ tứ cấp cùng một ma pháp sư hỏa hệ tam cấp đang đối mặt con Hỏa Quyết Gấu tam cấp. Ma thú gầm gừ giơ nanh vuốt. Mấy người kia cũng chỉ khởi động chiến khí bao vây toàn thân chứ không dám chủ động tấn công. So về thực lực hai bên ngang sức chỉ cần một sai sót sẽ trả giá đắt.

Ma pháp sư song hệ quát tháo:

- Bổn đại gia muốn con Hỏa Thiết Gấu đó. Mau bắt nó.

3 tên chiến sĩ khinh sợ nhìn con ma thú. Bọn họ căng thẳng dàn trận, bao vây nó. Ai cũng nhanh chóng dồn chiến khí vào binh khí. Một tên trong số chúng phát động tấn công. Hỏa Thiết Gấu giơ vuốt. Một chảo suýt chụp được thì 2 tên kia cũng phát động tấn công. Hỏa Thiết Gấu nhảy lên, đuôi quét ngang. Nó thoát khỏi vòng vây, đứng gần cái cây Vân Lãng ẩn nấp. Lúc này cô mới thấy Hỏa Thiết Gấu đang ngậm thứ gì đó trong miệng. Để ý mới biết đó là con của nó. Vân Lãng sực tỉnh ngộ. Thứ bọn họ ngắm vào là con ma thú nhỏ kia. Một mình nó đấu với 4 người thắng đã khó, nay bị vướng bận như vậy nó có thể thắng sao. Thấy ma thú không tấn công chỉ biết chạy tên ma pháp sư kia ngông chuồng:

- Haha! Các ngươi thấy chưa, ma thú tam cấp cái gì chứ. Ma thú chẳng là cái gì! Mau cướp con Hỏa Thiết Gấu kia!

Hắn chỉ thẳng vào ma thú con. Hỏa Thiết Gấu mẹ trợn trừng mắt gầm gừ. Bỗng nó xông lên tấn công tên ma pháp sư. Tên ma pháp sư sợ hãi huy động hỏa nguyên tố trong tay ném ra phía ma thú. Ma thú nhanh nhẹn né đòn. Hắn vội lùi xuống, trơ mắt nhìn ma thú xông đến. Mấy tên kia vội bắn chiến kỹ về phía ma thú. Hỏa Thiết Gấu nhún chân nhảy lên không né đòn. *Ầm* tảng đá trúng đòn bị vỡ vụn. Tên ma pháp sư giờ đã ngồi yên vị dưới đất sợ hãi. Hắn cảm thấy mặt bị rát, đưa tay lên sờ thử. Hoảng hốt. Máu, mặt hắn bị Hỏa Thiết Gấu cào vẻn vẹn ba đường kéo dài từ mang tai đến gần họng. Nếu không có đòn tấn công kia thì tên ma pháp này đã bị nó một chảo bụp chết. Hắn quý gương mặt như mạng sống của mình. Tên đó căm phẫn nhìn ma thú gào thét:

- Gϊếŧ! Gϊếŧ hết cho bổn đại gia!

Ba tên chiến sĩ xông đến chỗ con ma thú. Ba tên áp sát chiến đấu, tên ma pháp sư kia đang dồn hỏa nguyên tố thành quả cầu lớn. Ba tên kia bủa vây ma thú quyết không cho nó né được đòn đánh này. Trong tay ba tên đó xuất hiện hai dây xích lớn. Mỗi tên cầm 1 đầu dây ném qua mình ma thú. Chân ma thú khụy xuống. Ma pháp sư hét lớn. Hỏa cầu bay nhanh đến chỗ ma thú. Nó cố vùng vẫy trốn thoát. Ba tên chiến sĩ vốn cách xa ma thú nên không sợ hỏa cầu. Bọn chúng vui sướng khi thấy hỏa cầu ngày càng bay nhanh đến ma thú. * BÙM * Tên ma pháp sư điên cuồng cười lớn mà không để ý sắc mặt ba tên chiến sĩ trắng bệch không còn tơ máu. Cả ba đồng loạt ngã xuống đất. Tên ma pháp sư hoảng hốt, run sợ, trơ mắt nhìn. Trước mắt hắn xuất hiện con ma thú khác che chắn cho con Hỏa Thiết Sói. Hắn kinh sợ hơn khi con ma thú nói tiếng người:

- Nhân loại! Đi chết đi!

Hắn toan xoay người bỏ chạy nhưng mới kịp động hắn đã thấy ma thú trước mặt mình. * Bụp * thịt nát xương tan. Ma thú nhìn Hỏa Thiết Gấu nói:

- Còn không mau đi.

Nói xong nó liền biến mất. Hỏa Thiết Gấu sớm không còn thân ảnh. Vân Lãng ra khỏi chỗ ẩn nấp nhìn viên ngọc trong tay mỉm cười rồi thu nó về nhẫn không gian. Phút chốc thân ảnh Vân Lãng cũng không còn.

Sau trận oanh động, Tuyền Âm sâm lâm trở lên tĩnh lặng dị thường.

Ra khỏi Tuyền Âm sâm lâm trời cũng đã tối. Cô không có ý định ở đây nghỉ ngơi vẫn duy trì tốc độ hướng về Vân gia.

Trở về lúc đã muộn, Vân Lãng không đi tìm Vân Vũ. Ngày mai cô sẽ đến gặp Vân Vũ. Vừa về tiểu viện của mình Vân Lãng đã thấy bên trong sáng đèn. Xem ra có người đang đợi cô. Vân Lãng thong thả bước vào. Cô nhận được cái ôm chặt đến nghẹt thở từ ca ca mình. Vân Lãng vỗ vai hắn mấy cái ý bảo bỏ ra. Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Vân Lãng, Vân Doãn sốt sắng hỏi han. Vân Lãng nhức đầu trước mấy câu hỏi, cô nói:

- Nghe huynh hỏi ta từ không sao cũng thành có sao. Huynh sẽ là người đầu tiên gϊếŧ người bằng lời nói đó.

Vân Doãn ý thức được liền dặn dò vài câu rồi rút lui. Giải quyết xong 1 người, còn 1 người nữa. Vân Lãng từ tốn bước đến chỗ Vân Vũ. Cô ngồi xuống bàn rót chén trà chậm rãi uống. Vân Lãng vừa uống xong Vân Vũ bắt đầu tra hỏi:

- Bộ dạng thê thảm như vậy. Mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?

Vân Lãng nhếch môi cười, dửng dưng nói:

- Suýt chết a!

Vân Vũ sửng sốt nhìn Vân Lãng. Cô vội dùng tinh thần lực xem tình trạng Vân Lãng. Thần sắc Vân Vũ đen lại, cô lạnh giọng:

- Suýt chết? Suýt chết mà tinh thần dồi dào? Khí mạch lưu thông?

Vân Lãng mỉm cười đứng dậy nói nhỏ:

- Ta có cái này muốn cho cô cô xem. Cô phong tỏa không gian ở tiểu viện ta đi.

Vân Vũ hừ một tiếng liền phong tỏa không gian và đi ra ngoài cùng Vân Lãng. Vân Lãng cười nói:

- Cô cô, ta cam đoan cô thấy cái này sẽ không giận ta nữa.

Dứt lời Vân Lãng cầm viên ngọc ma thú đưa Vân Vũ. Vân Vũ vẫn tỏ vẻ không quan tâm. Vân Lãng thở dài nói:

- Ra đây!

Luồng sáng xuất hiện. * GRÀO!* Xà Tử vừa ra ngoài đã gầm lên một tiếng. Vân Vũ hững hờ nói:

- Xong chưa!

Xà Tử câm nín. Nó cảm nhận được nhân loại trước mặt không đơn giản. Cường giả a. Ngoài chủ nhân đây là nhân loại thứ hai khiến nó có cảm giác run sợ. Cảm nhận được biến động của Xà Tử Vân Lãng như cún con đến xin lỗi Vân Vũ. Cô năn nỉ đến đứt lưỡi mới nhận được cái liếc mắt từ Vân Vũ. Lúc này Vân Vũ mới để mắt đến ma thú. Cô đi vòng quanh đánh giá. Trở về chỗ cũ cô cười lớn vỗ vai Vân Lãng:

- Haha! Tiểu tử thực có vận khí! Mau nói cho ta biết ngươi gặp nó như thế nào?

Vân Lãng kể từ đầu đến cuối cho Vân Vũ nghe. Vân Vũ gật gù rồi nói:

- Lai giữa sư tử và mãng xà sao?

Cô di chuyển cặp mắt dò xét. Xà Tử thấy ớn lạnh trước nụ cười của Vân Vũ. Nó cẩn trọng. Vân Vũ nhìn Vân Lãng cười:

- Ngươi xem. Ma thú của ngươi có điều đặc biệt.

Vân Lãng hồ nghi dò xét kỹ càng. Cô quay sang nói với Vân Vũ:

- Cô cô, ta cảm thấy có luồng khí kỳ lạ chảy trong Xà Tử.

Vân Vũ gật đầu nói:

- Là long tức!

Vân Lãng kinh ngạc nhìn Xà Tử. Xà Tử nhìn cô vội giải thích:

- Chủ nhân! Ta không biết! Tuyệt nhiên không biết.

Vân Lãng gật đầu như đã hiểu. Xem ra nó không biết thật. Vân Lãng hỏi Vân Vũ:

- Nhưng tại sao ngay chính Xà Tử cũng không biết?

Vân Vũ nói vẻn vẹn hai từ:

- Phong ấn!

Xà Tử không tin vào tai mình. Nó kích động:

- Phong ấn? Lão tử biết kẻ nào làm sẽ gϊếŧ kẻ đó.

Vân Lãng xoa dịu Xà Tử. Cô hỏi Vân Vũ:

- Cô cô! Làm sao để giải phong ấn?

Vân Vũ nhìn Xà Tử rồi sang Vân Vũ nói:

- Tùy thuộc vào ngươi rồi! Phong ấn do ma pháp quân chủ đặt. Chỉ cần trên quân chủ là phá được.

Nói xong Vân Vũ quay người rời đi. Vân Lãng nhìn Xà Tử kiên định nói:

- 2 năm! 2 năm sau phong ấn sẽ được giải!

Xà Tử tin tưởng. Từ khi khế ước đến giờ cũng đủ thời gian để nó cảm nhận được sự yêu nghiệt của Vân Lãng.

~~~ Hoàng cung ~~~

*Phập! Phập! Phập*

- Hoàng muội? Ngươi lại tức giận?

Đó chính là thái tử Tử Dạ. Hắn xử lý xong công vụ liền đến gặp hoàng muội nhưng lại thấy nàng đang trút giận lên mấy tên bia ngắm ở phía sau hậu viện. Công chúa Tần Lam vất mạnh cây cung xuống đất quay người bỏ đi không đếm xỉa đến hoàng huynh. Tử Dạ dở khóc dở cười không biết ai gây oán khí cho muội muội. Hắn dỗ ngọt nàng:

- Muội muội đại nhân xin hãy cho kẻ này biết là ai khiến ngọc thể của đại nhân bất an. Ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.

Lam Dạ lập tức chỉ thẳng Tử Dạ nói:

- Là huynh!

Thái tử ngơ ngác thắc mắc:

- Ta đã làm gì?

Lam Dạ phụng phịu bỏ vào phòng. Trước khi đóng cửa nàng để lại câu nói khiến hắn bừng tỉnh:

- Huynh đi mà đến chỗ Phó chỉ huy sứ của huynh.

Thái tử cười lớn rồi bỏ đi, thầm nhủ "Xem ra là đang giận nẫy, muốn giữ mạng không nên động vào muội muội"

Hắn nói lớn:

- Hoàng muội! Ta có công vụ cần giải quyết. Cáo từ.

Thái tử thẳng bước rời khỏi Hoàng Minh Điện đi đến Cấm Quân đường.

Cấm Quân đường là nơi dành cho cấm vệ quân luyện tập. Những cấm vệ quân này do Phó chỉ huy sứ cấm vệ quân chỉ đạo tập luyện. Ngoại nhân không phận sự tuyệt nhiên không thể bước vào. Tử Dạ bước vào hiên ngang dĩ nhiên là do hắn còn thân phận khác - Chỉ huy tướng cấm vệ quân. Tử Dạ đảo mắt xung quanh một vòng. Ánh mắt hiện tia thất vọng. Hắn lập tức quay người trở về. Vừa ra đến cửa mắt hắn đột nhiên sáng rực. Hắn rảo bước tới chỗ một nam tử. Chợt thấy nam tử lên ngựa chuẩn bị xuất phát hắn cao giọng:

- Vân phó chỉ huy khoan đã!

Vân Doãn xuống ngựa chắp tay cung kính:

- Bái kiến thái tử!

Tử Dạ phất tay nói:

- Không cần đa lễ. Không phải ta đã nói từ nay gọi ta là Tử Dạ sao.

Vân Doãn lúng túng lảng sang chuyện khác:

- Không biết người tìm ta có chuyện gì?

Tử Dạ nói:

- Chuyện điều tra ở Tuyền Quang trấn ta đã sai người giải quyết. Ngươi không cần đi thay Khương Mạc nữa.

Vân Doãn nói:

- Hảo! Ta đã hiểu. Nếu không còn sự vụ ta xin cáo từ.

Tử Dạ tiếc nuối nhưng tỏ vẻ lạnh lùng. Hắn nói:

- Không còn.

Vân Doãn vừa quay người Tử Dạ gọi lại nói:

- Vân Doãn! Sắp tới học viện sẽ tiến hành chọn người. Ta tin tưởng ngươi.

Tử Dạ vỗ vai Vân Doãn mấy cái rồi vội vàng bỏ đi. Còn Vân Doãn vẫn chưa tin chuyện gì xảy ra, hoang mang "người mệnh danh là bất khả xâm phạm, ghét động chạm lại chủ động chạm vào mình. Thiên a! Sắp có chuyện lớn rồi sao?!!"

Hành động của thái tử rất nhanh lọt vào mắt của một số kẻ nhiều chuyện. Chẳng mấy chốc chuyện này lan khắp hoàng cung đến tai công chúa.

Lam Dạ sinh khí mấy ngày trời. Nguyên do cũng là bởi Vân Doãn là ca ca Vân Lãng. Là ca ca của chủ nhân mảnh giấy kia. Quả thực người đọc mảnh giấy đầu tiên là 3 người Thân Vương, hoàng hậu, thái tử. Lúc đầu hoàng hậu và thái tử rất tức giận, Tử Dạ còn muốn băm Vân Lãng làm trăm mảnh nhưng khi biết Vân Lãng là nữ nhi cộng thêm việc cô lúc đó mới 9 tuổi là ân nhân cứu mạng công chúa nên hoàng hậu sớm coi đây là trò đùa con trẻ sớm cho nó ra sau đầu. Tử Dạ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Hắn đợi công chúa bình phục mới kể lại cho nàng nghe. Cả hai đều chung ý nghĩ "không đánh tướng thì đánh quân". Tức là không trả thù Vân Lãng được thì trả thù người của Vân gia. Hiển nhiên Vân Doãn là đối tượng đầu tiên nằm trong tầm ngắm. Suốt tháng trời Vân Doãn khổ sở chống đỡ chiêu trò của hai huynh muội kia bày ra. Vào một ngày đẹp trời thái tử nói sẽ không tham gia trả thù gián tiếp nữa làm công chúa tức giận. Càng nghĩ nàng càng khó hiểu. Không phải hoàng huynh rất chiều nàng sao. Khi không lại để nàng trả thù một mình. Công chúa mặt đỏ bừng cầm cây cung bên cạnh ngắm thẳng vào vào tấm bia vẽ hình Vân Lãng. 10 phát không trượt phát nào. Phát bắn cuối cùng nàng còn nói:

- Vân Lãng! Thù này không báo ta quyết không làm người. Ta nhất định khiến ngươi khổ sở, ngày ngày gặp phiền toái.

----------------------

* Khương Mạc, Khương Tử, Khương Nha, người Khương gia, kẻ thù Vân gia luôn muốn Vân gia thân bại danh liệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...