Phép Màu Của Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 39: Cứu tôi, Kai!



Sau một lúc lâu tìm kiếm quanh trường nhưng cả đám vẫn không tìm thấy nhỏ có trong trường nhưng...

"Reng reng reng" Chuông điện thoại nó reo lên

-Alô- Nó nói

-[...]

-Thật à? Để ở phòng tao

-[...]

-Mày cứ làm theo đi, để trên bàn phòng tao, tốt nhất đừng để ai đụng vào

-[...]

-Mà khoan! Có gì dính trên đó không?

-[...]

-Máu? Biết rồi

Nó cúp máy luôn. Quay lại nhìn người đối diện rồi khẽ cúi đầu

-Có vẻ như Hime-sama đã tìm ra cách rồi nhỉ?- Người đàn ông trước mặt cười hiền

Nó quỳ xuống cái nệm (gối) dưới sàn, ngồi ngay ngắn lại, khẽ mỉm cười

-Cũng nhờ sensei chỉ bảo

-Ta đâu giúp được gì, tất cả đều do Hime-sama tự nghĩ ra thôi- Người đàn ông đó lại cười

-Sensei cứ nói quá. Mà con đã nói là đừng gọi con là Hime-sama rồi mà

-Dù sao con cũng là công chúa, gọi vậy là đúng rồi

-Một ngày là thầy, cả đời là cha. Sensei là thầy, là cha, con là trò, là con, sao lại để cha mình gọi mình bằng kính ngữ như vậy

-Con vẫn luôn vậy nhỉ? Khiêm nhường và từ tốn, Yoshiharu

-Chắc thế thưa Inoue-sensei- Nó nói rồi đứng dậy- Thưa sensei, đến giờ con phải đi rồi, chào sensei và ai đó

Nó khẽ cúi chào rồi quay đi. Nó đã đi xa thì từ trong gian phòng kia có một người con trai bước ra

-Uầy! Mắt nó tinh thế?

-Nó vốn đã trưởng thành rồi, giờ còn chững chạc hơn cả cháu nữa đó

-Haha! Inoue-sensei lại hạ thấp cháu rồi. Con bé chững chạc nhưng có những việc sự chững chạc đó lại làm cản trở đó- Người con trai kia cười

-Sao cháu không thể chín chắn như con bé vậy?

-Cháu thích thế này hơn đó ạ. Thôi cháu đi đây. Chào bác

-Con bé đã phát hiện ra gì đó, nếu không muốn bị lộ sớm thì cẩn thận

-Cháu biết rồi mà- Người con trai kia nói rồi khẽ cúi chào và quay lưng bước đi

Inoue khẽ thở dài, lấy ly trà uống

"Sao cậu có bốn đứa con mà chẳng có đứa nào giống đứa nào vậy?" Inoue nghĩ

--------------------------------------------------------------------

Trong đêm khuya vắng lặng, bầu trời chỉ một màu đen, gió thổi hiu hắt, lạnh buốt cả da thịt, màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe tiếng gió thổi và tiếng lá rơi xào xạc. Có một bóng đen đang chạy thật nhanh nhưng rất nhẹ nhàng trên các mái nhà. Điểm dừng là một căn biệt thự sang trọng. Đặt ngón trỏ vào máy các nhận dấu vân tay, nhẹ nhàng mở cửa ra. Khéo léo leo lên ban công của một căn phòng. Nhìn quanh, căn phòng vẫn như cũ, nhìn về phía bàn, có một tay được làm tỉ mỉ được đặt trên bàn. Bước lại, lấy chiếc vòng đi rồi quay trở lại ban công, theo sợi dây thừng mà xuống, đi ra cổng. Mọi thứ đều như cũ, bóng đen đó cũng đã biến mất vào trong màn đêm. Mọi việc như chưa từng xảy ra nhưng sẽ có một sự thật sắp được bật mí

---------------------------------------------------------------------

Trong một căn phòng kín mít, có một người con gái đang nằm bất tỉnh

-Ưm...- Nhỏ dần mở mắt, nhìn lên trần nhà

Nhỏ ngồi dậy, lấy tay xoa xoa đầu

-Ui da!- Nhỏ khẽ nhăn mặt rồi nhìn xung quanh- Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?

Nhỏ đứng dậy, đi vòng quanh căn phòng. Căn phòng nhỏ lắm, không cửa sổ, không bàn ghế, không tủ, không tất cả, chỉ có một cái đèn

Một cảm giác lo sợ đến với nhỏ. Tinh thần nhỏ bắt đầu hoảng loạn. Cố kiếm cách để ra ngoài nhưng không được

"Rầm rầm"- Có ai ngoài đó không? Mở cửa cho tôi! Có ai không?- Nhỏ đập cửa và la to

Không một ai trả lời, nhỏ lại tiếp tục đập cửa

-Có ai không? Mở cửa cho tôi! Có ai không? Mở cửa cho tôi! Có ai không?

Một lúc sau...

Vẫn không có ai hồi âm lại mặc dù nhỏ đã hét khàn cả tiếng. Đột nhiên có một làn khói tỏa ra, mù mịt

-Có...có ai không? Khụ...khụ...c...cứu...cứu tôi với...

Nhỏ dần khụy xuống sàn nhà, nhỏ mệt mỏi do la hét và hít phải khí kia, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để đập cửa và la hét nhưng vô vọng. Nhỏ dựa lưng vào cửa, ngồi co rúm lại, nước mắt bắt đầu rơi, cố gắng để không hít phải khí

-Cứu...cứu em...khụ...khụ...cứu tao với bọn mày...khụ...khụ...cứu em...chị Ice...khụ...khụ...cứu em...khụ...khụ...cứu tôi...tôi sợ một mình lắm...cứu tôi...Kai...khụ...khụ...tôi rất sợ...tôi sợ lắm...mau cứu tôi...Kai...

"Cứu tôi, Kai!" Đột nhiên giọng nói của nhỏ vang lên trong đầu cậu

-Alex?- Cậu đột nhiên lên tiếng

-Có chuyện gì à?- Key quay lại nhìn cậu

-À...Không có gì- Cậu khẽ lắc đầu

"Alex, giờ cô đang ở đâu? Cô biết mọi người đang rất lo cho cô không?" Cậu nghĩ

--------------------------------------

Tiếp tục ủng hộ truyện mình nha
Chương trước Chương tiếp
Loading...