Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 36



Cách ngày tổ chức hôn lễ còn nửa tháng bởi vậy bọn họ có thể lên kế hoạch đầy đủ chu đáo. Kỳ thật Phù Chính có chút tâm tư khác, từ tiền tuyến trở về, y và Vinh Tranh không có thời gian ở riêng, hai ngày hai đêm rơi xuống hành tinh trùng kia cho dù tốt đẹp nhưng lại trôi qua quá nhanh, quá ngắn. Mà nếu bỏ qua cơ hội này, Vinh Tranh quay về học viện không biết lúc nào mới có thể thấy hắn.

Chỉ riêng lý do này đã đủ để y đi hành tinh hoang nguyên kia một chuyến. Coi như nghỉ ngơi cũng không tồi, chỉ là y ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật, bất kể thế nào cũng phải báo cáo lại chút. Về cái khác, sẽ có gia gia Phù Chiến đến hỗ trợ.

Nói vậy Phù Chiến sẽ không từ chối.

Bọn họ ở bên trong phòng trống bên cạnh liên lạc với Phù Chiến, bên kia ông lão mặt mày hồng hào, thấy “cháu dâu” tương lai thế nào cũng thuận mắt, tất cả đề nghị của Phù Chính đều đồng ý hết, về phần chuyện khảo sát hành tinh hoang nguyên, ông nói sẽ nhanh chóng liên lạc với người hiểu công việc trong nhà, trong một ngày có thể lấy được đáp ân hơn nữa còn phái ra nhân viên chuyên nghiệp đi trước để tính toán giá trị cụ thể.

“Kẻ muốn giết người phía sau Tham Lang kia sao…..” Phù Chiến thấy hai người đều bình an vô sự, thanh âm cũng vang dội hơn, tâm tình vô cùng tốt: “Ta đại khái cũng rõ là ai, các cháu cứ thả tay mà làm, ta làm chỗ dựa cho hai đứa!”

“Người Phù gia chúng ta không dễ dàng lùi bước như vậy!”

Vinh Tranh cũng hưng trí lên, dưới tình cảnh trong bầu không khí có người nhà chuyện gì cũng dễ thương lượng này hắn kìm lòng không được dung nhập vào trong đó, hưởng thụ vài phần tình cảm thân tình. Phù Chính lặng yên cầm lấy tay hắn, mở miệng hỏi han: “Gia gia sẽ giúp em xin phép lại….Chúng ta cùng đi xem, thế nào?”

Bên học viện vốn đã xin nghỉ phép một tuần, hiện tại cũng đã đến hạn. Nhưng lại xin nghỉ, hắn chung quy chỉ là học viên, phải suy xét một chút việc ảnh hưởng đến tiến độ học tập.

Tuy rằng hắn rất cảm động sự quan tâm của Phù Chính, không muốn cứ thế lại tách ra, thế nhưng Vinh Tranh có chút do dự, nhìn thấy hắn như vậy, Phù Chính không khỏi nắm chặt năm ngón tay, như là muốn truyền qua tin tức nào đó.

Vinh Tranh ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy gợn sóng trong đôi mắt đen của y, một giây một phút cũng không hề che lấp tình yêu sâu lặng đối với mình, hô hấp của Vinh Tranh bị kìm hãm, nhịn không được mà giọng cũng mềm nhẹ: “Em và anh cùng một chỗ, thế nhưng ….lần sau không thể lại như vậy.”

Chuyện lần sau để lần sau lại nói. Phù Chính lần đầu tiên trong đời có ý nghĩ vô trách nhiệm như vậy, chỉ cần lúc này đây Vinh Tranh đồng ý, cần gì phải quản nhiều thứ như vậy. Quý trọng từng giây từng phút là được rồi, không cần phải tìm tòi ngày mai không xác định kia.

Bọn họ lại bàn bạc chi tiết một lát, Vinh Tranh nhớ tới Kỳ Uyên nói tìm mình có chút chuyện, muốn đi tìm hắn hỏi một chút, Phù Chính lại như không có việc gì nói: “Không cần.”

Vinh Tranh kinh ngạc nhìn y, Phù Chính thản nhiên: “Giữa em và hắn còn có chút liên lụy, không nên tham dự chuyện ở đây quá nhiều, Nick và một người em họ xa của tôi đính hôn, sang năm sẽ tổ chức cưới, coi như nửa người nhà, vừa vặn có thể tham gia vào việc này, để hắn đến làm tốt hơn. Về sau bảo hắn đi nói chuyện với bọn họ.”

Vinh Tranh nghĩ nghĩ, tựa hồ có thể làm vậy, lại không nghĩ sâu ý tứ của Phù Chính, gật gật đầu đồng ý.

Sự tình cứ như vậy được quyết định, Nick từ chỗ Kỳ Uyên gửi tới vài câu, chỉ cần bọn Phù Chính đặt chân lên hành tinh hoang nguyên kia sẽ lập tức đón được Ron về, hơn nửa bảo đảm cậu ta sẽ không bị chút thương tổn.

Kế tiếp là một tuần trôi qua trên phi thuyền, trên đường gặp chuyên gia Phù gia phái đến, sau khi hội hợp với bọn họ cùng nhau chạy tới tọa độ hành tinh kia. Dọc theo đường đi Phù Chính và Vinh Tranh như hình với bóng, cùng ra cùng vào, ở trong mắt người có tâm là đủ loại cảm và tư vị. Mà vài ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến địa phương kia.

Từ trong vũ trụ nhìn lại, đây là một hành tinh bị đại dương bao phủ đa số, bện cạnh có một khối lục địa lớn đầy màu xanh đại biểu cho sự sống tồn tại. Vinh Tranh dựa vào tri thức trong sách tính ra, đây là một hành tinh trung đẳng.

Chỗ này đích thực xa xôi, không biết nguyên dân năm đó thế nào lại sống được ở nơi này, lại có dạng chuyện xưa gì?

Phi thuyền chậm rãi đáp xuống bãi đất trống, đã liên hệ với nhân viên, hơn mười người nam nhân vừa nhìn là biết dân bản xứ chậm rãi tới gần, người người trận địa sẵn sàng đón quân địch, biểu tình nghiêm túc. Vinh Tranh mơ hồ lướt qua liền đoán bọn họ mặc quân áo tự chế tạo, vải dày áo ngắn rất xa xưa, hình thức đơn giản. Hành tinh này khí hậu ấm áp thích hợp, bởi vậy đều chỉ cần mặc áo rộng rãi thoải mái, lúc đi lại lộ ra lồng ngực cường tráng.

Một người trẻ tuổi ăn mặc hiện đại lúc này vội vội vàng vàng lao tới: “Lão đại! Lão đại! Là tôi! Tôi ở trong này! Trăm ngàn lần không cần đánh nhau a a a! Các người cuối cùng đã đến đây!”

Cậu ta hơi ngăm đen, vóc dáng không cao nhưng rất linh hoạt, trong giây lát đẩy đám người ra, đến trước mặt Kỳ Uyên cười ha ha: “Lão đại! Các người cuối cùng đã đến! Đêm nay chính là hôn lễ a! Tôi còn tưởng rằng sẽ tiết kiệm được rất nhiều rượu mừng đó!”

Kỳ Uyên khi nhìn thủ hạ cũng có thay đổi, đột ngột vỗ vai cậu ta: “Như thế nào lại không đến! Ta mang khách quý đến cho cậu, bảo đảm hôn lễ này cậu sẽ cả đời không quên!”

Hắn giới thiệu hai bên: “Này là thủ hạ của tôi, a Long, a Long đoán xem hai vị này là ai?”

A Long cào cào đầu, đại khái là vì kết hôn, cười vô cùng xán lạn: “Lão đại, tôi không biết đại nhân vật gì a….Di, hình như có hơi quen mắt?”

Kỳ Uyên cố ý nâng giọng: “A Long, y không phải chỉ quen mắt còn là đỉnh đỉnh đại danh….Vị này là Phù Chính! Cậu không phải thích xem video chiến trường của y nhất sao?”

“A? Thật hay giả?”

A Long vừa mừng vừa sợ, hai tay vội vàng tìm kiếm toàn thân muốn xin ký tên chụp ảnh chung, Phù Chính thấy tư thế này không dấu vết nhìn Vinh Tranh, đều nhìn thấy ý cười khổ trong mắt đối phương.

Kỳ Uyên này thật biết cách lợi dụng triệt để. Lần này, người địa phương cũng nhớ kỹ cái tên Phù Chính, về sau nếu có chuyện gì, không tránh nổi trách nhiệm. Mặc dù không sợ này đó cũng sẽ có chút phiền phức.

Bất quá, Phù Chính suy ngẫm, nội tâm trấn định. Nếu thường xuyên liên hệ, câu thông đến cuối cùng không biết ai sẽ là người chịu thiệt. Kỳ Uyên nhìn như chiếm thượng phong, nhưng có được rất ít. Chỉ cần Phù gia ở chỗ này hạ rễ xuống được, về sau như thế nào căn bản không phải chuyện khó khăn.

Đến cuối cùng, người trung gian sẽ bị đẩy ra đó cũng là kết quả bình thường. Cũng không biết trong tay Kỳ Uyên còn con bài chưa lật gì, khiến hắn có thể tin tưởng một cách rõ ràng như thế?

Giao dịch như vậy giống như đi trên cầu độc mộc, không thể không để ý. Thanh danh Tham Lang tuy rằng không sai, thế nhưng có thể đứng ở vị trí số một hải tặc tinh tế sao có thể là người lương thiện. Phù Chính và Vinh Tranh liếc nhau, đều nhìn thấy thâm ý trong mắt đối phương.

Ngắn ngủi nhưng coi như vui vẻ mà giới thiệu xong, a Long xoay người sang chỗ khác, phất phất tay, cười thật lớn, ra hiệu không có chuyện gì. Người bên kia lúc này mới buông cảnh giác đi tới, đầu lĩnh là một người cao lớn cường tráng, hai má còn vẽ loạn thuốc màu rực rỡ, vừa thấy liền khiến Vinh Tranh liên tưởng đến người Anh điêng.

Nghe nói trong bọn họ, càng là chiến sĩ dũng mãnh trên người sẽ có nhiều vật trang sức, phô diễn sự cường đại của mình hấp dẫm càng nhiều người khác phái. Nam nhân trước mắt so với Phù Chính còn cao hơn một chút, khổ người không thể nghi ngờ càng thêm rắn chắc. Sau khi nhìn qua mọi người một phen, hắn ta cực kỳ tự nhiên lộ ra sự khinh thường.

Quả nhiên là khu lạc hậu lại còn tưởng rằng vũ lực quyết định hết thảy. Vinh Tranh trong lòng so đo, nếu những người khác cũng dễ nhìn thấu như vậy, vậy thu phục cũng dễ, hết thảy đều dễ giải quyết.

A Long mang bọn họ đi không xa, phong cảnh rực rỡ, rất đỗi khác biệt, chứng kiến những loại động thực vật chưa bao giờ nghe, a Long hưng trí bừng bừng giảng giải nơi này phong cảnh độc, đẹp, nhìn ra được sự yêu thích của cậu ta.

“Tôi về sau sẽ ở lại trong này!” A Long cười hì hì tuyên bố: “Lão đại, anh cũng tới đi! Ở nơi này nói không chừng sẽ sống thêm được mười năm đó! Sau đó bảo các huynh đệ đều chuyển qua đây, chúng ta làm hàng xóm!”

Kỳ Uyên mỉm cười, không gật đầu cũng không từ chối rõ ràng: “Bọn họ còn có chút chuyện chưa làm xong.” Ánh mắt hắn đưa về phương xa, dường như có chút suy nghĩ mà lẩm bẩm nói: “Bọn họ cũng không giống cậu, có thể ở một chỗ an an phận phận sinh sống.”

Vinh Tranh ở ngay phía sau hắn vừa lúc nghe những lời này vào tai, giật mình—-chẳng lẽ, Kỳ Uyên là đang tạo đường lui cho các thành viên của tổ chức Tham Lang?
Chương trước Chương tiếp
Loading...