Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 10



Chương 10

Loan ngọc Thần đau lòng nhìn nàng. ” khanh nhi, đại ca tới quá muộn, thật sự là quá muộn.” trong mắt hắn hơi nước mở rộng. ” Xuân Hương, đại phu nói như thế nào?”

” Đại phu nói, tam tiểu thư hai chân động đến gân cốt, cho dù là miệng vết thương khỏi hẳn , tam tiểu thư về sau di chuyển chỉ sợ cũng rất khó khôi phục như trước kia.” nàng không dám đối Loan Ngọc Phượng nói thật, lại dám đối với Loan Ngọc Thần nói thật.

” Khanh nhi hai chân?–” Loan Ngọc Thần trong mắt bọt nước rốt cục chảy xuống hai má.

Phương Thiến ở bên động dung , tay nàng lau đi nước mắt của hắn. ” Đại ca, ngươi khóc?” nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có người sẽ vì nàng mà rơi lệ.

” Đại ca không có việc gì, không có việc gì, chính là phong trần đập vào mắt thôi.” hắn đứng dậy, nhẹ nhàng mà ôm lấy phương thiến.” khanh nhi, ngươi yên tâm, về sau không ai dám khi dễ ngươi , đại ca mang ngươi về nhà, về nhà.” hắn thân thể cương trực, ngón tay ở áp lực .

” đại ca, không thể, ngươi buông ta.” đối nàng mà nói, làm sao đều là giống nhau , loan tướng phủ cũng tốt, ninh vương phủ cũng tốt, đều chính là một cái tạm thời dừng lại địa phương, nàng không cần phải đổi lấy đổi đi.

” khanh nhi, ngươi tái đứng ở ninh vương phủ một ngày, đại ca sợ có một ngày tới cửa, rốt cuộc nhìn không tới người của ngươi . Không được, đại ca hôm nay nhất định phải mang ngươi rời đi nơi này.” hắn thái độ kiên quyết.

” Đại ca –” thấy hắn như thế thiệt tình đối với nàng, thái độ của nàng có chút mềm hoá .

” Xuân Hương, chạy nhanh thu thập một chút, chúng ta lập tức rời đi.”

” Dạ, đại thiếu gia.” Xuân Hương vì quá vui mà khóc, nàng chạy nhanh đi thu thập hành lý.

” Dạ, đại thiếu gia.” Xuân Hương vì quá vui mà khóc, nàng chạy nhanh đi thu thập hành lý.

Không đến nửa khắc, hanh lý đã được thu thập tốt. Khi bọn họ đang muốn ra khỏi cửa Lan Tâm cư, một đạo tuấn cử thân ảnh đi nhanh mà đến.

Hắn vừa thấy trong lòng Loan Ngọc Thần là Phương Thiến, gương mặt tuấn mỹ của hắn, lập tức âm trầm xuống dưới. Mềm mại thần tuyến, di động một chút lãnh trào sắc.

” Đây không phải Loan Ngọc Thần loan đại nhân sao? Hôm nay đến Ninh vương phủ bái phỏng, như thế nào cũng không phái người cùng bổn vương thông tri một tiếng, như vậy, bổn vương mới có thể thiết yến khoản đãi, tránh mất đi mặt mũi của chủ nhân nơi này a.”

Loan Ngọc Thần theo dõi hắn, cặp mắt ôn nhu lập tức toát ra ánh lửa.

Hắn hừ lạnh một tiếng, ôm Phương Thiến bên người đi qua, căn bản cũng không thèm nhìn tới Ngự Thiên Kỳ một cái.

” Đứng lại!”

Ngự Thiên Kỳ lạnh lùng hô một tiếng. Hắn bước nhanh lên trước, chặn lại Loan Ngọc Thần.

” Ninh vương có việc sao? Nếu không có gì, Loan mỗ cáo từ .” Trong đôi mắt trong suốt, một chút giận dữ xuất hiện

” Chậm đã!” Tay Ngự Thiên Kỳ giữ chặt Loan Ngọc Thần.” Loan đại nhân phải đi, bổn vương sẽ không ngăn cản. Chính là, Vương phi nàng phải lưu lại, ngươi không thể mang đi.” hắn thân thủ muôn ôm qua Phương Thiến, Phương Thiến lại tránh được hắn đụng chạm. Nàng chán ghét nam nhân này, vì sao lại để cho hắn đụng tới nàng nửa phần.

” Chậm đã!” Tay Ngự Thiên Kỳ giữ chặt Loan Ngọc Thần.” Loan đại nhân phải đi, bổn vương sẽ không ngăn cản. Chính là, Vương phi nàng phải lưu lại, ngươi không thể mang đi.” hắn thân thủ muôn ôm qua Phương Thiến, Phương Thiến lại tránh được hắn đụng chạm. Nàng chán ghét nam nhân này, vì sao lại để cho hắn đụng tới nàng nửa phần.

Nàng càng tránh kỹ trong lòng Loan Ngọc Thần. Nàng tránh lui bộ dáng của hắn, làm cho Ngự Thiên Kỳ thật sự rất mất mặt, hắn rất là căm tức. Trong mắt Loan Ngọc Thần , cũng là Ngự Thiên Kỳ khinh người quá đáng, hắn đã làm cho Khanh nhi e ngại, hắn có thể thấy được hắn thương tổn Khanh nhi sâu đậm.

Loan Ngọc Thần nghĩ đến đây, trên mặt biểu tình lạnh hơn .

” Hôm nay ta còn nhất định phải mang Khanh nhi đi.”

” Chê cười, nàng hiện tại là bổn vương Vương phi, nàng nhất định phải đứng ở Ninh vương phủ. Không có bổn vương cho phép, ai cũng không có thể mang nàng rời đi Ninh vương phủ.” Ngự Thiên Kỳ ánh mắt lợi hại, thách thức Loan Ngọc Thần.

” Ninh Vương gia, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên ép ta. Người, ta đây nhất định phải mang đi .” Loan Ngọc Thần ánh mắt phẫn nộ, thẳng tắp bắn về phía Ngự Thiên Kỳ.

” Loan đại nhân lời này nói được cũng quá buồn cười đi. Hôm nay nếu nàng là bị bổn vương hưu , như vậy nàng có thể cho ngươi mang đi, nhưng là hiện tại, ngươi không được quên , nàng còn là ninh Vương phi danh nghĩa.” Ngự Thiên Kỳ cười lạnh một tiếng.

” Ngươi nếu nghĩ Khanh nhi là Ninh Vương phi, thì giờ này ngày này, Khanh nhi cũng sẽ không biến thành cái dạng này. Cái danh Ninh Vương phi có hay không cũng vậy, Loan phủ chúng ta cũng có thể nuôi được nữ nhi sống thật tốt quãng đời còn lại.” Loan Ngọc Thần căm giận nói.

” Nhưng là, nàng nguyện ý buông tha cho danh hiệu Ninh Vương phi sao? Chỉ sợ ngươi muốn, nàng cũng không chịu đâu.” Ngự Thiên Kỳ ánh mắt sắc bén vô cùng, hắn nhìn thẳng vào người đang cố tránh vào trong lòng của Loan Ngọc Thần – Loan Ngọc Khanh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...