Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 32: Bước Vào Tiên Thiên (Hạ)



Một điểm sáng được hình thành, trong đan điền có biến đổi cực lớn.

Vô số kiếm khí đều dung nhập vào điểm sáng đó, năng lượng chuyển hóa, kiếm khí làm cho điểm sáng đó lớn dần lên. Theo thời gian, điểm sáng cứ thế to lên, trở thành một hình tròn. Chỉ một lát sau, tất cả kiếm khí ở trong đan điền hết thảy đều chuyển hóa, ngưng tụ thành một khối hình tròn, lớn hơn 'Kiếm hoàn'.

Cái này chính là Hư Đan! Nếu cẩn thận cảm ứng, có thể phát hiện, nó chính là vô số sương mù hội tụ thành, bên trong mỹ lệ thần bí.

- Vù vù vù…

Lúc này, thiên địa linh khí không ngừng mãnh mẽ chuyển động trong cơ thể, không ngừng bị chuyển hóa, thật sự là vừa mới đạt tới cảnh giới 'Tiên Thiên Hư Đan Cảnh’ sau khi chân nguyên trong cơ thể biến đổi chỉ còn lại một phần trăm, lúc này được thiên địa linh khí đến bổ sung, vừa mới bổ sung, chân nguyên liền khôi phục.

Đủ hai canh giờ, đan điền đã đạt trạng thái viên mãn.

Một viên Hư Đan so với bản mệnh Kiếm hoàn đường kính lớn gấp ba lơ lửng trong đan điền, có sương mù nhàn nhạt bao quanh. Bản mệnh Kiếm hoàn lơ lửng ở một bên cũng được lớp sương mù bao quanh.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tần Vân đang ngồi khoanh chân chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt có tia sáng kỳ dị, làn da cũng sáng rực, lục phủ ngũ tạng, gân cốt cơ bắp, đại não mắt mũi… khắp mọi nơi trên cơ thể đều như được lột xác, cái này là thay đổi cả sinh mệnh.

- Cuối cùng cũng bước vào Tiên Thiên, từ giờ đã có Tiên Thiên Sinh Mệnh. Nghe nói thời thượng cổ, một số ít Thần Ma trong Thiên Địa mới sinh ra đã có Tiên Thiên Sinh Mệnh, được xưng làm Tiên Thiên Thần Ma.

Tần Vân thấp giọng nói:

- Ta hôm nay mặc dù không sánh được với Thần Ma, thế nhưng đã thoát thai hoán cốt.

Hắn bước xuống giường. 'Phiêu Thủy tiên thạch' bây giờ chỉ còn một chút ít tiên khí, hắn cất nó vào túi Càn Khôn, sau đó mới mở cửa ra khỏi phòng.

Bây giờ nhìn về phía chân trời đã có thể thấy được vài tia sáng nhạt, chỉ là trên không trung ánh trăng lơ lửng, mắt thường vẫn có thể nhìn thấy.

Tần Vân nhìn quanh, một con kiến đang bò trong sân, hoa văn trên lưng nó, hắn đều có thể thấy rõ. Giọt sương đọng trên lá rơi xuống, hắn nghe được âm thanh thật nhẹ. Đây chính là sức mạnh của thoái thai hoán cốt, sư tử đá nặng mấy ngàn cân tiện tay cũng có thể ném xa trăm trượng, thực lực không thua gì Tiên Thiên Hư Đan Cảnh Đại Yêu.

Sở dĩ như vậy vì Tần Vân tu hành là truyền thừa cấp cao nhất!

Cần phải biết, giống như một ít nhị tam lưu tông phái, đạt tới Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, chân nguyên tinh thuần cũng chỉ so với lúc Tần Vân ở Luyện Khí tầng mười tầng mười một mà thôi. Cái đó là truyền thừa bình thường, có thể ngưng kết Hư Đan đã là điều không tưởng, căn bản không có cách nào một bước lên tới ‘Thực Đan Cảnh'.

Mà coi như là đệ tử đứng đầu tu hành tông phái cũng có khác biệt. Lúc bước vào Tiên Thiên, mỗi một luồng chân nguyên của Tần Vân đều dung nhập với Kiếm ý, cuối cùng cô đọng ra 'Hư Đan". Đây chính là điều hiếm thấy trong Kiếm tiên tông phái. Cho nên, Tiên Thiên Hư Đan chân nguyên của hắn so với nhị tam lưu tông phái tự nhiên cao hơn một tầng! Là truyền thừa cấp cao nhất, chân nguyên của hắn thanh thuần hơn rất nhiều.

Chân nguyên mạnh mẽ như vậy, thân thể thay đổi trở nên mạnh mẽ thế nào là điều không ai đoán được. Hơn nữa Tần Vân mạnh nhất là điều khiển phi kiếm.

- Lúc trước giống như một đứa trẻ, tuy rằng cảnh giới cực cao, cũng nắm giữ Thiên Nhân hợp nhất cùng với Kiếm ý, nhưng thực lực lúc trước thi triển có hạn.

- Hôm nay dường như trưởng thành! Vẫn ở cảnh giới ấy, lúc triển khai ra thật khác biệt.

Tần Vân khẽ vươn tay.

- Vèo.

Một thanh phi kiếm lơ lửng trên ngón tay, sức mạnh của Tiên Thiên chân nguyên truyền xuống, dẫn vào Thiên Địa Lực Lượng, nhanh chóng ngưng kết ra ngự kiếm phù văn.

- Vù vù.

Phi kiếm lơ lửng ở đó, mơ hồ cảm thấy sức mạnh kinh người. Bởi vì hôm nay đã có Tiên Thiên chân nguyên, dung nhập phi kiếm với Thiên Địa Lực Lượng mạnh gấp mấy chục lần, tùy ý điều khiển, tốc độ cũng nhanh hơn, càng thêm tinh diệu.

Cái này gọi là gốc rễ tăng lên, tự nhiên toàn bộ phương vị đều tăng lên.

- Luận về căn cơ chân nguyên, ta lúc này không thua gì Tiên Thiên Thực Đan Cảnh! Luận cảnh giới, trong số những người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh lại nắm giữ Thiên Đạo hàm ý không có nhiều.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Hơn nữa Kiếm tiên, vốn là được xưng một kiếm phá vạn pháp, am hiểu nhất công phạt. Ta tu luyện chính là pháp quyết phi kiếm lợi hại! Đến lúc đó chỉ cần dựa vào một lưỡi phi kiếm, hắn không thể ngăn ta cứu phụ thân.

- Nếu như triều đình có thể phái người là điều tốt nhất, nếu không, ta cũng không trơ mắt nhìn phụ thân bị giết.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Hiện tại lập tức chọn một môn phi kiếm pháp quyết.

Tần Vân nắm bắt mỗi một giờ khắc trôi qua. Hắn đã thuộc hết Kiếm tiên truyền thừa, trong đầu tự nhiên có một số pháp quyết phi kiếm. Pháp quyết phi kiếm chính là cách điều khiển phi kiếm, cũng có thể hình thành một số sát chiêu. Pháp quyết đều do các đời Kiếm tiên đúc kết. Tần Vân lúc trước chân nguyên quá yếu, tới thuật cơ bản nhất là ngự kiếm thuật đều dựa vào Thiên Nhân hợp nhất mới có thể thi triển, pháp quyết chính thức của phi kiếm cũng không thi triển được thế nên không cách nào tu luyện.

Hôm nay có thể tu luyện được rồi!

- Phi kiếm kiếm quyết, vốn là thông qua sự ảo diệu của thiên địa, ngộ ra chiêu số phi kiếm ngăn địch.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Ta đã có Yên Vũ kiếm ý, muốn nhanh đem kiếm pháp quyết tu hành đến cảnh giới cao thâm, lựa chọn Yên Vũ kiếm ý là phù hợp nhất.

Lúc Tần Vân đột phá Tiên Thiên, bắt đầu tu hành phi kiếm pháp quyết. Ở bên phía quận Thủ phủ, Công Dã Bính cũng đã rời giường bước ra khỏi phòng. Thủ vệ canh cửa cung kính nói:

- Quận thủ đại nhân.

Công Dã Bính gật gật đầu, thản nhiên đi tới phòng giam giữ Tần Liệt Hổ. Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ vào trong phòng. Tần Liệt Hổ đang nằm ở góc tường, vết máu trên người đều đã khô, chăn màn đều không có! Công Dã Bính biết rõ Tần Liệt Hổ chính là Ngân Chương Bổ Đầu, có chút thực lực, tuy rằng đã tra tấn nhưng hắn khẳng định Tần Liệt Hổ còn sống.

- Quận thủ đại nhân, tối hôm qua lúc đại nhân đi ra, chúng thuộc hạ mới dùng hình.

Một thủ vệ chịu trách nhiệm trông coi Tần Liệt Hổ liền nói:

- Sợ hắn làm ồn tới đại nhân.

Một thủ vệ khác cũng nói:

- Xương cốt hắn quá cứng rắn, chỉ hừ vài tiếng, không hề kêu to.

Công Dã Bính gật đầu:

- Làm tốt lắm, chỉ là quá nhớ kỹ, ta muốn hắn còn sống!

- Hiểu rõ, tiểu nhân đều nhớ kỹ. Nếu là hắn chết, chúng thuộc hạ cũng phải bồi mạng.

Hai thủ vệ liền nói.

Công Dã Bính lại liếc mắt nhìn qua cửa sổ, sau đó rời đi.

- Tần Vân thật kiên nhẫn, lúc trước mấy lần ở bên ngoài quận Thủ phủ, cũng biết phụ thân hắn bị tra tấn, nhưng vẫn không hiện thân.

Công Dã Bính cười nhạo.

Bản mệnh Phi kiếm cảm ứng phạm vi trăm trượng, lúc ở ngoài quận Thủ phủ thực tế là truyền sinh lực ra ngoài.

Công Dã Bính thực ra là đại ma đầu Tiên Thiên Thực Đan Cảnh! Lúc Tần Vân ở bên ngoài quận Thủ phủ, sinh lực vô hình tác động qua lại, Công Dã Bính sao có thể không cảm nhận ra được? Hắn chỉ là giả bộ không biết, cố ý tra tấn Tần Liệt Hổ, cũng là để cho Tần Vân nhìn!

- Muốn đọ sự kiên nhẫn? Hừ hừ.

Công Dã Bính thản nhiên tản bộ, nhưng vừa đi vài bước, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, vội vã trở về phòng.

Đóng cửa phòng lại, xung quanh như có một tầng vô hình bảo vệ.

Công Dã Bính ngồi xuống, vung tay lên, trên bàn liền xuất hiện tấm gương đồng cổ xưa, trên gương đồng xuất hiện hình ảnh một nam tử mặc áo bào màu đen, lông mi màu đỏ, chính là Cửu Sơn đảo chủ.

- Cửu Sơn sư huynh, sao sớm như vậy đã tìm đệ?

Công Dã Bính khẽ nhíu mày.

- Đệ biết không, ngày hôm qua một trước một sau có hai bản tấu gửi lên triều, đều là vạch tội đệ.

Cửu Sơn đảo chủ trịnh trọng nói.

- Hai bản tấu, vạch tội đệ sao?

Công Dã Bính hốt hoảng.

- Hừ, may mà ta cũng có vài người bạn, sáng nay vừa nhận được tin, sợ đệ trở tay không kịp mới lập tức tới nhắc đệ.

Cửu Sơn đảo chủ nói. Đương nhiên hắn biết rõ sư đệ vì việc hắn nhờ đoạt lại ‘máu trong tim của đồng nam đồng nữ’ mới đối đầu với Tần Vân. Nếu không hắn cũng chẳng nhờ bằng hữu theo dõi động tĩnh trong triều. Dù sao cũng là đại yêu ma nghìn năm, mối quan hệ cũng không tầm thường.

Công Dã Bính liền hỏi:

- Hai bản tấu, là ai dâng tấu? Vạch tội đệ chuyện gì?
Chương trước Chương tiếp
Loading...