Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 24



Tiêu Tương phi không để ý tới anh ta, nhưng cảm giác uể oải càng ngày càng mạnh, cô rất muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại, sau đó mới có tinh lực tính toán đi bước kế tiếp làm gì.

"Anh, có thể đi ra ngoài." Cô buồn ngủ, muốn ngủ một lúc thật tốt, ngủ được trời đất mù mịt cũng tốt, tỉnh ngủ sẽ phải đối mặt với hiện thực rồi.

Hiên Viên Vũ vốn còn đang tức giận, nghe nàng vừa nói như thế, tức giận chuyển thành kinh ngạc, nàng nói gì? Nàng muốn đuổi mình đi ra ngoài? Đây là lều của hắn, nơi ở của hắn a.

"Này, có nghe hay không, tôi muốn đi ngủ rồi, anh đi ra ngoài." Cô thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, giống như không có nghe được lời của mình, vì vậy mất hứng lại nói một lần nữa.

Hiên Viên Vũ nghĩ nổi giận, nhưng nhìn đến vẻ mặt nàng mệt mỏi rã rời thì tâm tư vẫn lãnh khốc vô tình cư nhiên mềm nhũn ra, hắn cư nhiên lắng nghe nàng..., hơn nữa coi như nàng đối với mình không giả màu, cư nhiên mình tính khí mình cũng rất tốt, không so đo.

"Ngươi ngủ đi, ta ở bên cạnh nhìn ngươi." Hắn không muốn rời đi, nhưng là vẫn rất săn sóc, để cho nàng yên tâm ngủ, có hắn ở đây, nàng chính là an toàn.

Tiêu Tương Phi vốn định nói thêm gì nữa, nghĩ đuổi hắn đi, cô không có thói quen ngủ ở trước mặt người lạ, lại càng không thói quen giao mình cho một người đàn ông xa lạ. Nhưng, cô không còn nhiều sức lực nữa, cô chỉ muốn chìm vào trong bóng tối, cái gì cũng không muốn nhớ tới. Cô suy nghĩ cũng làm đến, cô rất nhanh liền bị bóng tối bao vây.

Hiên Viên Vũ an tĩnh nhìn nàng trầm trầm ngủ, hắn lần đầu tiên Vô Dục Vô Cầu coi chừng một nữ nhân, thậm chí không có bất kỳ lý do yêu cầu một nữ nhân lưu lại, mà hắn càng muốn nàng lưu lại.

Bên ngoài lều, người đến người đi, rất nhiều quan viên cũng chờ ở bên ngoài, phơi nắng, nhưng không dám rời đi, chỉ sợ Hiên Viên Vũ sẽ kêu lên, cho nên một nhóm người chỉa vào ánh mặt trời chói changg ở bên ngoài chờ.

Lâm Vân cùng Viên Quân mang theo thị vệ bị thương được chăm sóc ở trong lều khác nghỉ ngơi, đám người ngự y đang khẩn trương trị thương cho bọn hắn. Lâm Vân đi ra ngoài một lần, hắn an bài rất nhiều thị vệ canh giữ ở bên ngoài lều của Hiên Viên Vũ, bảo vệ hắn. Sau khi làm xong những chuyện này, hắn mới trở lại lều nơi thị vệ bị thương, hiệp trợ ngự y vì bọn họ cứu trị.

"Thật may là, chúng ta cơ hồ cũng toàn thân mà lui rồi, sói thật sự rất đáng sợ." Một người trong đám thị vệ lòng vẫn còn sợ hãi nói, mặc dù võ công của hắn không kém, nhưng là có thể từ miệng sói thoát chết, hắn còn là rất may mắn.

"Đúng vậy, đúng vậy." Các thị vệ khác bị thương nhẹ cũng tán đồng phụ họa nói, mọi người suy nghĩ một chút cũng sợ.

Lâm Vân cũng gật đầu đồng ý, nhưng mà hắn kỳ quái nhất cũng là: "Viên đại nhân, ngươi biết vị cô nương kia trong tay coa cái đồ đen thui gì không? Tựa hồ rất lợi hại, lập tức liền đem sói giết chết rồi, hơn nữa còn là lập tức bị mất mạng, thật là lợi hại a." Hắn đối với súng trong tay Tiêu Tương Phi rất cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn còn chưa thấy qua loại vũ khí nào, âm thầm, khoảng cách xa liền lập tức muốn mạng người. Trừ phi là Tuyệt Thế Cao Thủ, nếu không có thể không làm được điểm này.

Viên Quân lắc đầu một cái, hắn càng không biết rồi, nếu biết là tốt. Đầu tiên là từ trên trời giáng xuống, sau đó đập chết con cọp, cuối cùng còn đưa tới bầy sói, trải qua ngày hôm nay, có chừng hắn sống 25 năm cũng không trải qua chuyện nhiều như vậy.

Thấy Viên Quân cũng không biết, Lâm Vân sẽ không nói cái gì nữa, bởi vì lúc hắn mang binh vọt vào rừng, nàng đã ở tại đó rồi, chỉ là thấy được phía sau, trước mặt nàng làm sao sẽ xuất hiện, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rừng cây dã thú ẩn hiện, người bình thường căn bản không dám đến gần, chớ nói chi là cô gái.

Không nghĩ ra hắn cũng không suy nghĩ, lại tiếp tục bận rộn. Còn dư lại Viên Quân một người ở đâu ngẩn người, hắn còn đang suy nghĩ về Tiêu Tương Phi, một để cho hắn một nữ nhân kỳ quái.

Không biết mình ngủ bao lâu, cho đến mình rất thoải mái tỉnh lại, từ từ nhắm mắt lại, hơn nữa duỗi một cái lưng mỏi, cô mới không tình không cam lòng mở mắt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...