Phía Sau Áo Cưới

Chương 20



Đối với Tô Tú, mối hôn nhân này chẳng khác gì vở kịch khôi hài, cô không cảm thấy mình và Lục Lan Xuyên có thể bạc đầu giai lão. Chỉ bằng hai người tính cách như nước với lửa của họ, không quá hai ngày sẽ cãi nhau ầm lên, cần gì phải mang nhiều đồ chứ? Huống chi chỗ đó đâu thể trở thành nhà cô, nơi không hề có bất cứ cảm giác an toàn và sở hữu nào có thể gọi là nhà chứ?

Sao Lục Lan Xuyên không hiểu tâm tư của cô chứ, chỉ mang tưng đây đồ, hiển nhiên không coi hôn nhân với anh ra gì.

Sau khi bị anh em tốt “nguyền rủa”, lại bị Tô Tú quay đầu giội gáo nước lạnh, sắc mặt Lục Lan Xuyên không dễ coi chút nào.

Mặt anh tỉnh bơ, thậm chí rất ga lăng cầm túi giúp cô, chờ xuống tầng mới nói mà như cười như không: “Dù sao nhà cũng không thiếu, em ném mấy cái cũ đó đi thì hơn, cũ không đi mới không đến được”.

Tô Tú lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì nhưng ánh mắt viết hai chữ khinh bỉ rõ ràng vô cùng.

Lục Lan Xuyên ném túi cô ra ghế sau, động tác không hề nhẹ nhàng, “bụp” một tiếng không quan tâm đựng gì bên trong.

Tô Tú không nổi giận, lên xe một lúc mới nói với anh: “Tôi có việc cần bàn với anh”.

Nhưng giọng điệu không giống bàn bạc chút nào, khóe mắt Lục Lan Xuyên hơi nheo lại, “Nói đi”.

“Tôi muốn lập quy ước ba điều”.

Lục Lan Xuyên bật cười, thờ ơ liếc nhìn cô, “Có phải em xem phim nhiều quá không?”.

Tô Tú phớt lờ anh, nói theo ý mình: “Điều tôi muốn là người khác biết anh kết hôn với một người như tôi, sẽ ảnh hưởng thế nào đến địa vị và danh tiếng của anh? Vì vậy chỉ cần hai chúng ta biết là được”.

Lục Lan Xuyên im lặng vài giây, “Có ý gì?”.

“Đám cưới bí mật biết không?”.

Lục Lan Xuyên lại nghiêm mặt, đám cưới bí mật cái rắm, anh không nhìn được mặt người ta thì sao chứ? Nhưng Tô Tú nói cũng có lý, dù sao bối cảnh của cô sẽ ảnh hưởng đến mình…

Rõ ràng cô nói đúng, hình như cũng nghĩ cho mình, nhưng Lục Lan Xuyên cảm giác cứ như mình… bị ghét bỏ thì phải? Hơn nữa sao lại có cảm giác bị cô bóp nghẹt cổ nhỉ?

Tô Tú thấy anh nhếch môi không nói gì, khẽ cười, “Vậy tôi nói điểm thứ hai nhé”.

Lục Lan Xuyên phiền chết, “hừ” một tiếng coi như đáp lại.

“Điều thứ hai rất đơn giản”. Tô Tú nói, “Không can thiệp công việc và cuộc sống lẫn nhau”.

Điều này Lục Lan Xuyên phải nghĩ ngợi một chút, phát hiện chắc hẳn Tô Tú nhằm vào lời mình uy hiếp trước đó, nhưng sao vẫn ngửi thấy mùi bị ghét bỏ nhỉ?

Anh cau mày nhìn cô, dù sao yêu cầu đầu tiên sau cưới, thế nào cũng phải đồng ý phải không? Bèn gật đầu rộng rãi, “Được, nhưng tôi cũng có yêu cầu”.

Tô Tú nhìn anh đầy cảnh giác.

“Chỉ có em được yêu cầu mà tôi không được ư?”. Lục Lan Xuyên nhếch môi nhìn cô, “Logic cường đạo gì thế này?”.

“Anh nói đi”. Dù sao trong lòng cô, người này đã chẳng còn đạo đức gì nữa rồi, điều kiện có vô sỉ hơn nữa cô cũng không giật mình.

Song Lục Lan Xuyên chỉ nói: “Hằng ngày về nhà đúng giờ, giờ giới nghiêm là chín giờ”.

Tô Tú sững sờ, chỉ vậy thôi à?

Lục Lan Xuyên nhướng mày, rất bất mãn với phản ứng của cô, “Không làm được à?”.

Tô Tú chần chừ, gật nhẹ đầu coi như đáp ứng. Vốn tưởng anh sẽ đưa ra yêu cầu nào đó khó có thể chấp nhận, mà chỉ vậy thôi ư? Cô lấy làm lạ nhìn đối phương, thầm nghi ngờ người này lại đang giở trò gì.

“Điều thứ ba thì sao?”. Lục Lan Xuyên liếc qua nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giờ Tô Tú mới phát hiện mặt anh có vết thương, sáng nay đâu có thấy, đánh nhau với người ta ở công ty à? Nhưng hiển nhiên điều này không nằm trong phạm vi quan tâm của cô, vì thế cô lập tức quay đi, “Tạm thời không nghĩ ra, bao giờ nghĩ đến sẽ nói cho anh biết”.

Cảm nhận được anh vẫn nhìn mình chằm chằm, Tô Tú vẫn ngồi thẳng tắp, hoàn toàn không định phản ứng lại anh, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nào biết một giây sau tốc độ xe bỗng tăng gấp, cô ra sức nắm chặt đai an toàn, trái tim đập ở tần số cao nhất.

Gã đàn ông tệ hại này!!

***

Xe chạy thẳng về phía Đông thành phố, Tô Tú nhớ nhà của Lục Lan Xuyên ở hướng ngược lại, quả nhiên tới nơi cô trông thấy một khu dân cư hoàn toàn xa lạ. Nhưng môi trường xung quanh rất dễ chịu, vô cùng yên tĩnh, hai bên đường trồng đầy tử đằng, hơn nữa chỗ tử đằng ấy cực tươi tốt, màu tím ẩn hiện giữa tán xanh sum suê, điểm sắc mĩ miều cho tiết trời ngày hạ.

Tô Tú hạ cửa sổ xe, không kiềm được mà hít hà hương hoa ngào ngạt giữa không khí.

“Tôi nhớ trước kia em từng nói, trước cửa nhà em trồng rất nhiều tử đằng”. Giọng nam trầm ấm chầm chậm truyền đến, gương mặt vừa nhẹ nhõm của Tô Tú lại trở nên căng cứng.

Cô dần dần buông ngón tay đặt trên cửa sổ, ngồi đàng hoàng trở lại mới trả lời: “Sau này cải tạo thành phố đã dời hết cây, giờ không còn nữa rồi”.

Giọng nói dù bình thản hơn nữa, nhưng Lục Lan Xuyên nghe được lồng ngực lại nghẹn ứ, không nhắc lại chuyện cũ nữa mà chuyên tâm lái xe.

Thật ra giữa anh và Tô Tú… Hình như ngoài cãi vã không còn gì để nói nữa…

Cuối cùng đã đến một tòa biệt thự, Tô Tú đi theo Lục Lan Xuyên, nội thất bên trong mới tinh, nhưng không hề có đồ dùng hằng ngày, có thể thấy nơi này không có ai ở. Tô Tú phỏng đoán đây là nhà mới của Lục Lan Xuyên, nói vậy bình thường anh không sống ở đây.

Khả năng duy nhất có lẽ sợ cô chạm mặt Lục Tử Tây.

“Không hài lòng ở đâu có thể nói cho tôi biết”.

Tô Tú thay giày vào nhà, không buồn nhìn người đàn ông sau lưng, thản nhiên đáp: “Rất tốt”.

Dù sao chỉ là chỗ ở, thế nào cũng được, tin rằng Lục Lan Xuyên cũng thế. Anh hoàn toàn không tốn chút tâm tư nào, đây chỉ là một trong vô số nơi ở của anh ta, nếu đôi bên không có lòng, không nhất thiết phải giày vò lẫn nhau.

Căn nhà rộng lớn tĩnh lặng như tờ, Lục Lan Xuyên nhìn bóng lưng gầy gò của cô bước dần vào trong, chầm chậm bước lên ánh mặt trời sau giờ ngọ, có cảm giác không chân thực tựa cõi mơ. Nhớ lại năm ấy cô mới xuất hiện trong thế giới của anh, hình như cũng như vậy, lẳng lặng đứng giữa phòng khách, ngượng nghịu mỉm cười chào anh.

Thật ra mấy năm này anh luôn cố ý tránh những chuyện liên quan đến Tô Tú, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thế mà anh vẫn nhớ rõ từng chuyện, thậm chí khắc ghi mọi chi tiết.

Trí nhớ Lục Lan Xuyên rất tốt, nhưng anh hiếm khi dồn sức vào chuyện nam nữ, giờ đây xem ra anh có gì đó… khác biệt với Tô Tú.

Anh hơi thất thần, Tô Tú bỗng quay lại hỏi anh, “Phòng tôi ở đâu?”.

Lục Lan Xuyên thấy cô vẫn xách túi, lúc ngoảnh lại, ánh mặt trời óng ánh ấy vẽ lên sống lưng, thân hình như thể lóe sáng. Anh thầm thấy kỳ diệu, quá khứ và hiện tại gối lên nhau, ngay cả trái tim cũng rộng mở. Anh tiến đến, dắt tay cô, “Tôi dẫn em đi”.

Tô Tú chau mày, gần như lập tức rút tay về.

Thật ra Lục Lan Xuyên không định làm gì cả, dù anh cầm thú hơn nữa cũng không định vừa dẫn người ta về nhà đã cấp thiết chuyện kia, nhưng Tô Tú làm vậy khiến anh rất khó chịu.

Anh lạnh lùng nhìn Tô Tú, Tô Tú cũng không hề lùi bước. Bấy giờ Lục Lan Xuyên mới phát hiện, hình như giờ đây Tô Tú không còn giống người trong ký ức của anh nữa. Ngày mới gặp, anh hùng hùng hổ hổ, ánh mắt Tô Tú nhìn anh thoáng nét sợ hãi. Nhưng hiện tại cô như thờ ơ trước tất cả.

***

“Em…”. Anh vừa mở lời, điện thoại trong túi chợt đổ chuông, là Lục Khuyên Nhi gọi.

Phía Lục Khuyên Nhi rất ồn ào, làm anh ta ra sức gào thét, “Anh Lục, làng du lịch gặp vấn đề, anh có thể ghé qua một chuyến không?”.

“Diệp Triệu Kỳ đâu?”. Không phải nơi kia do thằng nhóc ấy chịu trách nhiệm sao?

Lục Khuyên Nhi ấp úng nói: “Anh Kỳ… không nhận điện ạ…”

Lục Lan Xuyên hiểu, tên Diệp Triệu Kỳ chắc đang dở chứng đây, bao nhiêu năm qua hai người gần như chưa từng trở mặt, không ngờ lần đầu tiên lại vì đàn bà. Để cưới được Tô Tú anh đã làm mất lòng đủ người, vậy mà cô nàng kia không ngộ ra, khổ cho mình chịu ấm ức.

Anh nói câu “Biết rồi” rồi cúp máy, nhưng lúc quay người chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn với Tô Tú… Để cô một mình vậy có thích hợp không?

Nếu đổi lại là trước kia anh hiếm khi nghĩ đến vấn đề này, đương nhiên chuyện công ty quan trọng hơn, nhưng hiện tại, anh lại trở nên dịu dàng hơn. Có lẽ trước kia nợ cô nhiều quá, bây giờ không muốn phải thấy ánh mắt thất vọng của cô.

Song Tô Tú đã lên tiếng trước: “Anh có việc thì mau lên đi”.

Lục Lan Xuyên nhìn vào mắt cô. Thật ra Tô Tú không biết che giấu bản thân, mắt cô gần như không giấu giếm, chỉ thiếu điều đẩy anh ra khỏi nhà ngay. Không còn như trước nữa ư? Đừng nói thất vọng, thậm chí cô không buồn tỏ vẻ cho có lệ…

Anh biết Tô Tú khá bài xích việc ở bên mình, nhưng không ngờ bài xích đến mức này, so sánh ra, trước kia mình rất đần độn trước cảm xúc gần như là đau lòng này.

Anh cười, không biết cười mình hay cười thứ gì khác, lạnh lùng nói không hay, “Trước khi tôi về, ngoan ngoãn chờ ở phòng khách, đây là nghĩa vụ của một người vợ!”.

So với vẻ lườm nguýt lạnh lùng của anh, Tô Tú bình thản hơn nhiều, “ờ” một tiếng rồi xoay người lên tầng.

Lục Lan Xuyên đứng như trời trồng, không sao dằn được ngọn lửa nơi lồng ngực. Anh đạp mạnh vào lan can, bấy giờ mới sải bước rời đi, để lại tiếng đóng cửa sắt ầm vang.

Anh ta đi rồi, không khí thoải mái hơn nhiều. Tô Tú có thể cảm thấy anh ta nổi giận, thật ra cô không hiểu cơn giận này đến từ đâu, có lẽ do ham muốn chiếm hữu của đàn ông ư? Trước kia cô từng nổi ý xấu muốn trả thù anh, giờ thấy anh ta thở phì phò thế này, hình như cũng không vui vẻ gì cho cam.

Có lẽ sâu thẳm trong cô không đủ tàn nhẫn với Lục Lan Xuyên. Kẻ không đủ tàn nhẫn với bản thân, cũng không thể tàn nhẫn với người khác.

Tô Tú xách túi lên tầng, chọn bừa một phòng từ những gian phòng cho khách.

Bởi vì căn nhà này trống huơ trống hoắc, Tô Tú dọn dẹp xong liền đi siêu thị. Không thể thiếu đồ dùng hằng ngày đơn giản, cô có một mình vẫn phải ăn cơm chứ. Kết quả chỉ chạy đi mua đồ một lúc, xong xuôi trời đã tối mịt.

Bữa tối là bánh chẻo đông lạnh mua từ siêu thị, nhưng ngôi nhà lớn quá, một mình Tô Tú ngồi đợi rất chán. Cô lấy quyển sách từ túi đồ ra giết thời gian, điện thoại đặt ngay bên người nhưng Lục Lan Xuyên không gọi một cú. Đương nhiên Tô Tú sẽ không gọi cho anh ta.

***

Lục Lan Xuyên lại liếc nhìn điện thoại, ý niệm ném thứ đồ chơi kia càng lúc càng mãnh liệt. Mẹ nó, đã mười một giờ rưỡi rồi mà Tô Tú không biết đường gọi cho anh hỏi có về không ư? Bảo cô chờ ở phòng khách, cô định cứ ngồi như vậy đến sáng hôm sau ư?

Anh hít sâu một hơi, vẫn cảm thấy tức giận vô cùng. Hôm nay mới là ngày đầu tiên kết hôn mà anh đã cảm thấy mình gần nôn ra máu rồi.

Lục Khuyên Nhi thấy ánh mắt anh ngày càng lạnh lẽo, cứ như một giây sau sẽ nhào tới nuốt di động, bèn nhắc nhở kịp thời: “Phụ nữ hay ngại, không chừng chị dâu sợ ảnh hưởng đến công việc của anh đấy, anh chủ động gọi xem thế nào?”.

Lục Lan Xuyên nhìn anh ta, “Tôi điên rồi chắc?”. Mấu chốt là… gọi rồi nói gì?

Lục Khuyên Nhi như vô tình nói: “Hình như anh chưa làm bao giờ nhỉ? Chị dâu đã ăn cơm chưa, gọi xem hỏi chị ấy có ăn khuya không?”.

Lục Lan Xuyên im lặng hồi lâu, nghĩ thấy đề nghị này cũng được, không chừng Tô Tú còn cảm thấy hơi hơi cảm động. Anh nhấc máy gọi Tô Tú, kết quả vừa gọi mặt liền sa sầm.

“Sao thế ạ?”. Lục Khuyên Nhi lấy làm lạ.

Máy bận… Lục Lan Xuyên nghĩ lại, hai hôm trước gọi cho Tô Tú thế nào cũng không được, về sau đoán cô gái này liệt số anh vào danh sách đen. Vì thế bây giờ… anh vẫn nằm trong danh sách đen đó ư?!

E rằng Lục Lan Xuyên là người đầu tiên trên đời mới kết hôn được một ngày đã cáu tiết thế này mất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...