Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ

Chương Chap 4: Nước Mắt Đó Không Giành Cho Cậu



Trong sân trường, trời sắp về chiều. Có giọng nói giễu cợt của một nam sinh, trước mặt cậu ấy là một nữ sinh cúi đầu mệt mỏi:

- Thực sự xin lỗi nhé, thật đấy. Ha, tôi chỉ xem em như một con búp bê thôi. - Nụ cười giễu cợt hiện trên đôi môi đó - Này, em không định khóc đấy chứ, mà sao em lại không khóc nhỉ. Tôi nhớ là em mong manh dễ vỡ lắm cơ mà! Bạn thân của em đó, cô ấy xinh đẹp, giàu có và quyền thế hơn em nhiều

- Những giọt nước mắt đó không giành cho cậu. Đồ khốn nạn. Các người chỉ là một lũ khốn nạn - Chát, một cái tát như trời giáng mà trước giờ cô chưa chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng đến.

Nói rồi, cô bỏ đi trong những ánh nắng níu kéo. Không một giọt nước mắt, không một nụ cười bỏ lại. Khang nhìn cô, có cái gì đó luyến tiếc, có cái gì đó phũ phàng, có cái gì đó là lắn tay còn vương trên má, Khang nhẹ nhàng đặt tay lên má, xoa xoa.

Tại ngôi nhà nhỏ, trước sân là rất nhiều cây, có vẻ trong rất yên bình. Trong nhà, một cô bé nhìn qua khung cửa sổ, nghĩ lại chặng đường dài cô và người ấy đã đi, nở một nụ cười chua chát. Cô không khóc, mọi thứ đều rất yên lặng. Bị cả người mình yêu và bạn thân phản bội cùng một lúc, không đau mới lạ.

Tại ngôi nhà nhỏ, trước sân là rất nhiều cây, có vẻ trong rất yên bình. Trong nhà, một cô bé nhìn qua khung cửa sổ, nghĩ lại chặng đường dài cô và người ấy đã đi, nở một nụ cười chua chát. Cô không khóc, mọi thứ đều rất yên lặng. Bị cả người mình yêu và bạn thân phản bội cùng một lúc, không đau mới lạ.

Cô đi về phía nhà bếp, nơi người quản gia đang nấu nướng. Anh còn rất trẻ, chỉ khoảng 20 hay 25 là cùng, lại rất giỏi và trung thành. Bố mẹ rất tin tưởng anh ta. Anh ta nấu ăn rất ngon, cũng có vẻ hài hước, rất cẩn thận nên cô rất quý và tin tưởng. Đôi lúc anh ta lại quá nghiêm khắc nên cô cũng cãi lại thường xuyên.

- Này, anh đang nấu cái món quỷ quái gì thế hả. - Sáng nay vừa cãi nhau đó mà

- Món cô thích. - Anh đáp lại với một nụ cười chả mấy thích thú.

- Cảm ơn, đem lên phòng cho tôi nhé, tối nay tôi không ăn trái cây đâu.

- Vâng. - Anh vẫn chăm chú vào món ăn nhưng vẫn biết cô có chuyện buồn dù không hỏi.

- Vâng. - Anh vẫn chăm chú vào món ăn nhưng vẫn biết cô có chuyện buồn dù không hỏi.

"Lần này không có nước mắt, buồn ít vậy sao nhỉ??!!" Anh đăm chiêu suy nghĩ và cũng không quên nở một nụ cười mỉa mai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...