Phía Sau Một Cô Gái

Chương 30



Dresden, sáng 21-12 năm 1988

Giáng sinh thứ ba, mẹ và Francis bên nhau. Năm ấy mẹ phải nằm chết gi trên giường, them thuồng nhìn người ta nặn ông già tuyết dưới sân, chơi trượt băng.

Tình yêu thật ra là cái quái gì? Tại sao mẹ phải đày thoạ thân mình để níu giữ một trái tim đã mọc cánh và chuẩn bị bay? Cuộc sống còn bao nhiêu thứ tươi đẹp, tại sao mẹ phải tự ràng buộc mình với chiếc giường trắng ớn lạnh này?

Francis có ý mùa xuân sang năm sẽ đưa mẹ nhập viện để được chăm sóc chu đáo hơn. Mẹ đã nổi trận lôi đình. Mẹ chẳng giận anh đã hết kiên nhẫn chăm nom mình. Mẹ lo sợ sự thật phơi bày ra. Nếu anh biết mình chỉ là con rối trong tay mẹ thì sao? Mẹ chẳng dám nghĩ đến những chuyện sau đó nữa.

Có một việc cần được sắp đặt chu đáo: Mẹ bệnh đã khá lâu rồi, đến lúc cần phải biến chuyển.

Dresden, đầu tháng 2 năm 1989

Mẹ cho phép tình trạng của mình khá lên. Mẹ không còn từ chối những món ăn yêu thích. Mẹ cũng đi học lại. mẹ đang chuẩn bị cho việc khỏi bệnh.

Mẹ vui, francis cũng vui. Thế nhưng chẳng biết tên ác mồm nào lại rỉ vào tai anh chuyện một người khi ở gần cái chết sẽ tỉnh táo khoẻ mạnh lại trong thời gian ngắn để tận hưởng những giây phút cuối cùng.

Thế là anh cuống cuồng đưa mẹ vào bệnh viện và kiên quyết không thoả hiệp với những tiếng khóc la của mẹ, một hai đòi theo vào phòng khám. Trên hành lang bệnh viện mẹ đành dùng lá bài cuối cùng là đòi bỏ về Việt nam.

Nếu trở về Việt Nam với bệnh tình như thế, chắc chắn anh không bao giờ còn gặp lại mẹ. Anh đành xuôi xị đưa mẹ về.

Mẹ đã hết can đảm sống trong lừa dối dai dẳng.

Có thể ban đầu, francis nán lại bên mẹ vì tình thương, vì trách nhiệm. Nhưng sau một thời gian, chút tình yêu còn sót trong anh đã lài phình nở thành một tình cảm sâu đậm. Tình yêu luôn khiến người ta ngạc nhiên.

Ánh mắt anh nhìn mẹ ngập tràn yêu thương, hệt như cái thời mà với anh mẹ là nữ thần. Anh ôm mẹ trong tay hàng giờ liền chỉ để chắc rằng nhịp thở của mẹ vẫn đều đặn. Nhưng mẹ chẳng thể xem đấy là chiến thắng cho mình.

Mẹ yêu Francis. Mẹ đã giành lại trái tim anh. Mẹ đã giữ được anh bên mình. Mẹ ra đi. Đấy là dấu chấm hết tuyệt diệu nhất cho chuyện tình này.

Mẹ bước lên máy bay với suy nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp, yêu và cưới một người khác. Nhưng khi tình yêu đan móc cùng những cơn nhớ quay quắt, cùng những cảm xúc đằng đẵng thì nó miễn nhiễm với thời gian, với mọi cố gắng để quên.

Tôi ngồi bất động trên ghế so-pha, hết nhìn mẹ lại nhìn cuốn sổ trên bàn. Người mẹ đơn thân sành điệu, độc đáo mà tôi vẫn tự hào. Bao nhiêu phần con người mẹ tôi đã biết và hiểu được?

Tôi nhăn trán, cố tưởng tượng ra mẹ ngày trẻ trong hình dáng của một cô gái ốm yêu, gầy rộc và nhợt nhạt. Tình yêu của mẹ, câu chuyện của mẹ… khiến tôi không khỏi bất ngờ. tâm trang tôi đầy những xúc cảm không thể diễn tả bằng lời.

Mẹ nhìn tôi, chờ đợi một câu hỏi. Thế nhưng thanh quản tôi tê rần, không khả dĩ bật ra được một âm thanh nào. Mãi một lúc sau đó, thấy mẹ dợm đứng lên, tôi mới nghe giọng mình gấp gáp:

- Francis là bố con?

- Phải

- Mẹ có từng ân hận vì đã lừa dối và bỏ chạy không?

- Không. Ai cũng cần có một thời để nhớ.

- Thế tại sao mẹ lại viết cứ như là … như là … một người bệnh sắp chết thật sự? Tại sao mẹ không viết sự thật?

- Ai cũng có những lúc không thể hiểu nổi chính mình.

Mẹ cười nhẹ mắt nhìn mông lung vào không khí:

- Mẹ có từng viết thư, điện thoại hay email kể cho francis mọi chuyện?Ông ấy có đi tìm mẹ? ông ấy có giận mẹ chuyện đã …

- Năm con sáu tuổi, Francis sang Hà nội tìm mẹ. Mãi tận hơn sáu năm sau, ông ấy mới đi tìm mẹ.

Mẹ ngừng một lúc, tôi có cảm giác mẹ đang nuốt nỗi trách móc pha lẫn tiếc nuối:

- Qua một người bạn, mẹ biết tin và đem con vào Sài Gòn lánh mặt. Mẹ, hừm … thật sự đã phát hoảng. Mẹ sợ ông ấy trả thù, hay cướp con đi, hay làm một chuyện tồi tệ nào đó để trừng phạt những hành động điên rồ của mẹ ngày xưa. Mẹ đem con bỏ chạy, Sài Gòn, rồi nước Đức. Dù sao nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Francis không bao giờ có thể nghĩ rằng mẹ đang ẩn nấp rất gần ông ấy.

Thề có chúa, khi mẹ dứt lời tôi thấy trong mắt mẹ ánh lên một tua nhìn ranh mãnh. Khi tôi còn đang ngẩn người, cố gắng tiêu hoá hết những gì vừa nghe, mẹ lại lên tiếng:

- Ngủ thôi con, khuya quá rồi. Sáng mai chúng ta sẽ đến Berlin. Con cần gặp Francis. Ông ấy đang nằm viện....
Chương trước Chương tiếp
Loading...