Phía Sau Tình Yêu Là…Nước Mắt!

– Chương 2



Chap 2: SỰ TRẢ THÙ NGỌT NGÀO

Về đến nhà cô nghĩ lại chuyện hồi sáng rồi tự nhủ: “Hắn ta là dân quậy hèn gì hắn dám quát mấy đứa mà hỏng đứa nào dám nói gì! Sơn hả? Bạn dám coi thường tui hả? Có ngày tui phải làm cho bạn dỡ khóc, dỡ cười, phải điên đảo vì tui. Bạn phải xin lỗi tui vì những gì bạn đã làm hôm nay. Tui thề đấy!…”. Nghĩ rồi cô lấy điện thoại ra nhắn tin. Hồi chiều cô đã nhanh chóng xin được số điện thoại của Sơn từ tay Hoàng. Mà nghĩ cũng chẳng ai ngốc như Hoàng, ai đời lại đi cho số điện thoại bạn mình cho người mình thích. Kiểu đó có ngày mất “ghệ” như chơi.

- Hoàng hả? Sao đổi số rồi mà hỏng cho T biết?

Gởi tin rồi cô mới ngồi chờ đợi phản hồi. Cái kiểu giả vờ lộn số này đúng là “xưa như trái đất” vậy mà cũng có người sử dụng. Nhưng không quá lâu cho sự chờ của cô, hắn trả lời bằng giọng cộc lốc:

- Sorry! You lộn số rồi!

Nhưng mặc cho sự cộc lốc của hắn, cô lấy làm khoái chí. Vì cô biết rõ một điều là chỉ cần trả lời một tin nhắn thôi thì trò chơi đã thật sự bắt đầu đi theo sự điều khiển của cô.

- Đừng gạt T mà, mấy bạn H nói số này là của H mà!

Có lẽ lúc này hắn đang tức tối lắm đây, cô nghĩ thế rồi cười tít mắt. Hắn nhắn tin nhanh như máy làm như chẳng nhắn tin với ai ngoài cô vậy.

- Chả việc gì lại gạt you!

- Vậy nếu bạn không phải H tại sao mấy đứa 12A9 nói số này là số mới của H?

- Vậy nếu bạn không phải H tại sao mấy đứa 12A9 nói số này là số mới của H?

- À! Thì ra you là bạn thằng H lớp 12A9. Chắc mấy đứa cho nhằm. Tui là bạn H nè.

“Ha ha. Chết bạn rồi Sơn ơi!” – cô mĩm cười đắc thắng:

- Vậy cho T xin lỗi. H ghét T nên mới vậy thôi. Không nhằm lẫn gì đâu!

Cô bắt đầu chèn thêm biểu tượng mặt khóc giả như thê thảm và tội nghiệp lắm. Thử hỏi có thằng con trai nào lại không thương hại.

- Tui xin lỗi, chắc có hiểu lầm thôi. Mà you tên gì vậy? You phải tin H chứ!

- Tui tên là BT. Làm sao T tin khi H từ chối T chỉ vì một người con gái khác.

Cô cũng không hiểu tại sao cô lại nói tên thật nữa. Lỡ mà hắn biết chắc nhục chết quá. Vừa gởi tin nhắn xong nó mới ngồi hối tiếc. “Mà sao hắn thích quan tâm vào chuyện người khác vậy ta?” đang nghĩ vớ vẫn thì cô bỗng giật mình khi hay có tin nhắn mới:

- Vậy thì níu kéo làm gì một người không xứng với you. You đừng buồn nữa. Mà BT là Bích Trâm hả?

“Đồ vô tâm! Bích Trâm là con nhỏ nào vậy ta? Tại sao bạn lại nghĩ tới nó mà không nghĩ tới tui? Dù sao tui cũng là hoa khôi mà!”. Cô cố kìm nén nỗi tức giận rồi khẽ lướt đôi tay mềm mại trên từng phím điện thoại. Nếu hắn đã không nhận ra cô thì cô sẽ giả vờ làm một nhân vật mới xem sao. Dù sao đây cũng là một trò chơi để trả thù thôi mà. Cô phải cho hắn biết thế nào là hối hận khi dám làm nó tức điên đến hai lần trong ngày.

- Ừ! Mà sao bạn lại biết mình? Bạn là…

- Ừ! Mà sao bạn lại biết mình? Bạn là…

- Tui là Sơn lớp 12a7. Tại tui nghe mấy đứa nói BT 12a6 thích H nhưng H lại theo đuổi con nhỏ gì đó lớp 12a3.

“Trời ơi! Tức chết đi mất! Cả tên tui mà bạn còn không biết nửa hả? Đúng là bực mình quá…”

- S nói BT hả? Người ta là hoa khôi đó! Tui đâu có bằng người ta đâu. Huhu.

- Hoa khôi thì sao chứ. Nhìn mặt thấy ghét, ỷ đẹp một tí mà chảnh quá!

Càng nghe Sơn nói cô càng tức thêm. Cô quyết chí là ngày mai phải tìm Hoàng để hỏi xem Bích Trâm kia là ai để còn tìm cách ứng phó với Sơn nữa. Phải biết người biết ta mới có thể thành công được.

Trời lúc này cũng đang dần về khuya nên hơi lạnh, cô khẽ đứng dậy đóng của sổ. Bên ngoài vườn cỏ cây, hoa lá như đã đắm chìm vào giấc ngủ tự bao giờ, chỉ còn lại những âm thanh của côn trùng rả rít. Nói chuyện tào lao với hắn cả buổi, cô cũng cảm thấy vui vui. Có lẽ vì trước nay cô đã tự tạo ình một cái vỏ bọc lạnh lùng nên cũng không tìm được một người bạn thuộc hàng tri kỉ. Và rồi hôm nay, khi nói chuyện với hắn, cô như nhận ra một khía cạnh mới của cuộc đời mình đó là chia sẽ những gì mình đang đè nặng trong lòng. Nó giúp cô cảm thấy thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Cái giận hồi sáng hình như giờ đây đã phai mờ dần theo từng tin nhắn. Hắn đã đồng ý làm bạn qua điện thoại với cô nên cô cảm thấy hào hứng vô cùng. Cô nghĩ tới chuyện ngày mai phải qua 12a7 để trả cái áo khoác cho hắn rồi lại tự cười một mình. Không biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra không nữa… Mãi ngồi nhắn tin với hắn mà cô quên cả việc học bài. Tới lúc bất chợt nhìn đồng hồ thì cô phát hoảng vì đã gần 2 giờ sáng. Cô còn phải đi ngủ để ngày mai đi học nữa chứ. Thiệt không thể tưởng tượng là cô lại nhiều chuyện đến thế!

Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 3
Chương trước Chương tiếp
Loading...