Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 18: Hắn Có Một Cách Cứu Người Nhưng Định Vương Có Nguyện Ý Hay Không?(2)



Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Thẩm Trạch thần sắc ngưng trọng, cầm dược lên đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, trầm giọng nói với Hàm Châu: "Giang cô nương, việc này liên quan đến nguyên nhân cái chết của lệnh tôn, bản quan cần phải đưa bốn người bọn họ đến huyện nha thẩm vấn. Giang cô nương vừa mất cha còn chưa hết bi thương, bản quan cho phép cô nương không cần chịu khổ đi huyện nha nghe xét xử, một khi có chứng cứ xác thực chứng minh lệnh tôn chết là do bị hạ độc, bản quan sẽ lập tức thông báo cho cô nương biết, cáo từ."

Nói xong, hắn phân phó nha dịch đem bốn người Trương gia và cả tên gác cổng kia cùng mang đi.

Đám người Trương thúc kịch kiệt giãy giụa, Hàm Châu trơ mắt nhìn người quen thuộc bị mang đi, bỗng nhiên không biết rốt cuộc là nên tin tưởng ai.

Phụ thân, bị Trương thúc độc chết sao?

Phụ thân có phải hay không cũng không biết chuyện này, bởi vì quá tín nhiệm Trương thúc, trước khi chết còn đem nàng phó thác cho Trương Phúc, mà Trương thúc do đã tiên đoán trước được điểm này, cho nên mới ra tay hạ độc?

"Tiểu thư, chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?" Điền ma ma hoang mang lo sợ hỏi, nhìn cô nương khuôn mặt tái nhợt mờ mịt, làm bà cũng khó chịu theo. Giang gia tháng này sao lại xui xẻo đến như vậy, đầu tiên là bị hai tên ác nhân hiếp bức, Cố gia gây chuyện làm lão gia ra đi, quản gia đắc lực của Giang gia lại trở thành kẻ tình nghi..

Phản phất là sở hữu vận đen tích góp nhiều ngày, trong một tháng này đều phát ra hết.

Hàm Châu cũng không biết nên làm như thế nào, tầm mắt mờ mịt đảo qua những hạ nhân khác đang tụ ở trong sân, nàng cố gắng nâng lên tinh thần, phái gã sai vặt phụ trách mua đồ đi huyện nha hỏi thăm tin tức, lại an bài một người gác cổng mới, đơn giản trấn an vài câu, không còn tinh lực chống đỡ, nhờ Điền ma ma dìu trở về hậu viện.

Khi sắp đi qua sương phòng, phía sau bỗng có người hỏi chuyện: "Tên tri huyện này xử án như thế nào?"

Giọng nói kia thanh lãnh trầm thấp, lại đột nhiên vang lên, tựa như từ địa phủ truyền đến.

Hàm Châu cùng Điền ma ma đều ra một thân mồ hôi lạnh, cứng đờ xoay người.

Trình Ngọc đẩy cửa sương phòng ra, đứng ẩn nấp ở bên trong cánh cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm về phương hướng cửa ra vào, lại lần nữa hỏi: "Người nọ xử án như thế nào?"

Hàm Châu vừa hận hắn lại vừa sợ hắn, ở trong ấn tượng của nàng, hắn đối với nàng chỉ có hai thái độ, một là không thèm nói chuyện, hai là nói những lời đe dọa, bởi vậy nghe hắn hỏi như vậy, Hàm Châu nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn.

Đôi mắt nàng có chút sưng đỏ, khuôn mặt nhanh chóng gầy đi trông thấy, réo rắt thảm thiết đến đáng thương.

Trình Ngọc liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt liền chuyển qua trên người Điền ma ma.

Bị ánh mắt bình tĩnh lại nguy hiểm nhìn chằm chằm như thế, Điền ma ma giật mình một cái, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Thẩm đại nhân đầu xuân năm nay mới tới bổn huyện, đã giải quyết không ít tai họa, ngày thường thích làm việc thiện, mọi người đều nói ông ta là một vị quan tốt, lão gia cũng từng khen ông ta."

Trình Ngọc lập tức lại hỏi: "Vậy các người có cảm thấy, một nhà Trương thúc hãm hại Giang lão gia không?"

Điền ma ma theo bản năng lắc đầu, bà cùng Trương thúc Trương thẩm đều là lão nhân của Giang gia, quen biết nhau hai mươi mấy năm trời, Trương thúc thành thật làm đúng bổn phận, Trương thẩm cũng là một người hiền lành yếu đuối, tuyệt sẽ không làm ra sự tình hạ độc này.

Hàm Châu bên cạnh cẩn thận cân nhắc hai vấn đề Trình Ngọc hỏi, không khỏi nắm chặt cổ tay áo, "Công tử là hoài nghi tri huyện đại nhân.."

"Trước đây, cô có từng gặp mặt hắn lần nào chưa?" Trình Ngọc thẳng thắn nhắc nhở, nàng sinh ra với dáng vẻ này, rất dễ chọc bọn tiểu nhân ra tay.

Hàm Châu lắc đầu, ngay sau đó ngơ ngẩn.

Nàng không tin một nhà Trương thúc sẽ làm việc độc ác âm ngoan như vậy, nếu đám người Trương thúc vô tội, thế thì khẳng định tri huyện đại nhân bên kia có vấn đề, nhưng vô duyên vô cớ, tri huyện đại nhân vì sao lại phải vu oan cho Trương thúc? Hiện tại vừa nghe điều Trình Ngọc nghi vấn, hết thảy mọi việc đều được giải thích..

Tri huyện đại nhân mơ tưởng đến nàng?

Nhưng, nàng chưa từng gặp qua tri huyện đại nhân mà?

Nếu thật là như vậy, một nhà Trương thúc rơi vào tay đối phương, nhất định là cửu tử nhất sinh, Giang gia chỉ còn lại nàng và muội muội bơ vơ không nơi nương tựa, hắn sẽ tới..

Hàm Châu tay chân lạnh lẽo, cả người phát run.

Điền ma ma đột nhiên chụp đùi một cái, vội đỡ lấy cánh tay Hàm Châu, "Tiểu thư, ta nhớ ra rồi! Mấy ngày trước tri huyện đại nhân tổ chức tiệc ngắm trăng, mà người được mời chính là tặc bà nương của Cố gia kia! Người nói xem, có phải khi đó hai nhà đã bắt tay hợp tác với nhau không? Nếu không như thế nào tặc bà nương kia chân trước vừa thưởng nguyệt xong, chân sau liền đổ oan cho tiểu thư? Tiếp theo đó tri huyện đại nhân lại còn thừa cơ hội bắt Trương Phúc?

Hàm Châu giống như rơi vào động băng.

Mặt nàng trắng như tờ giấy, Điền ma ma lại đau lòng thương tiếc, biết tiểu thư lúc này khẳng định không có chủ ý, bà bèn hướng Trình Ngọc quỳ xuống:" Công tử, cầu công tử cứu tiểu thư nhà ta, tiểu thư rất đáng thương, toàn gặp phải đám lang sói.. Cầu công tử niệm tình lão gia tiếp đãi hai người săn sóc chu toàn, nếu cứ như vậy, sẽ bức chết tiểu thư nhà ta mất.. "

Đã nhiều năm rồi, bà nhìn tiểu thư ngày một lớn lên, từ tiểu oa nữ phấn điêu ngọc trác trở thành mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nàng mất mẹ rồi lại mất cha nhưng vẫn kiên cường chăm sóc muội muội, bà thực sự không đành lòng để nàng bị người ta gài bẫy, đạp hư như thế.

Hàm Châu chảy nước mắt nhìn về nam nhân phía trong phòng.

Chính hắn cũng đang chạy trốn, thật sự có thừa lực để cứu tỷ muội các nàng sao?

Nàng không biết hai người này có lai lịch gì, Thẩm Trạch lại là quan, hắn như thế nào có thể đấu với quan đây?

Hàm Châu nghiêng người, thấy muội muội không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, sợ hãi nhìn nàng.

Hàm Châu trong lòng đau xót, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu nói:" Công tử, cầu ngài chỉ cần dẫn muội muội của ta đi, ta sẽ đem tất cả tiền bạc hiện có của Giang gia đưa cho ngài, mong công tử thay ta chăm sóc muội muội bình an lớn lên, rồi chọn một gia đình đối xử tốt với nàng để gả qua là được. "

Nàng không thể đi, nàng đi rồi, tri huyện đại nhân chắc chắn sẽ phái người đuổi bắt, nàng chỉ có thể bảo vệ muội muội. Người này có thiện ý nhắc nhở các nàng, nên trước mắt nàng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn, có hi vọng dù sao cũng đỡ hơn là không còn hi vọng. Muội muội tiếp tục ở lại trong nhà, mới hoàn toàn vô vọng, cho dù nàng có vì muội muội mà miễn cưỡng đáp ứng, nhưng khi muội muội trưởng thành, người nọ sẽ chịu buông tha muội muội có mỹ mạo tương đồng với nàng để cho con bé đi lấy chồng sao? Nếu có thể buông tha thì sẽ không có việc hãm hại ngày hôm nay.

Nàng trước sẽ lưu lại kéo dài thời gian, chờ muội muội đi xa, nàng cũng sẽ xuống hoàng tuyền cùng với cha mẹ.

" Tỷ tỷ.. "Ngưng Châu đã sớm tại một khắc tỷ tỷ quỳ gối xuống kia liền chạy tới, nhào vào lòng tỷ tỷ khóc nức nở.

Hàm Châu gắt gao ôm muội muội, ngửa đầu nhìn người nam nhân trước mắt, hai mắt đẫm lệ, chỉ có thể không tiếng động cầu xin, không dám cho muội muội biết nàng muốn đưa con bé đi.

Trong lòng Trình Ngọc nhanh chóng xoay vài ý niệm, cuối cùng nói:" Các ngươi về phòng trước, ta có quyết định sẽ thông báo."

Biện pháp cứu người thì hắn có, nhưng phải xem Định Vương có nguyện ý hay không đã.
Chương trước Chương tiếp
Loading...