Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 38: Sau Này Thấy Ta Gọi Biểu Ca(2)



Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Trình Ngọc ra khỏi phòng tiếp đón, Hàm Châu ôm muội muội bị Trình Ngọc đánh thức khóc đến hai mắt sưng lên, phảng phất như không biết.

Trình Ngọc chọn quần áo, Phương thị ôm A Tuân đi vào trong.

Nhìn Hàm Châu mặc một thân tiểu sam màu xanh lá thêu hoa lan trắng, tuy trong lòng sớm có chuẩn bị, Phương thị vẫn sững sờ một chút.

Thật giống, quả thực là khắc ra từ một khuôn.

Trình Ngọc giới thiệu với tỷ muội Hàm Châu, "Đây là cữu mẫu của ta, Võ Khang bá phu nhân."

Hàm Châu là cô nương hiểu lễ, nếu ở thời điểm khác, lúc Phương thị bước vào cửa nàng sớm buông muội muội ra mà tiếp đón, nhưng bây giờ trong lòng chỉ có oán giận, nàng xem như không thấy Trình Ngọc và Phương thị, vẫn ôm muội muội như cũ, nhưng Ngưng Châu mặc dù bị tỷ tỷ ôm chặt, đôi mắt lại nhìn về chăn gấm nhỏ trong ngực Phương thị.

Trình Ngọc nhíu mày.

Phương thị thận trọng, sớm từ Trình Ngọc biết được những chuyện hai tỷ muội phải trải qua, lại thấy hai tỷ muội cố gắng dựa sát vào nhau, trong lòng cũng thương tiếc. Đem A Tuân giao cho Trình Ngọc, ý bảo cháu ngoại trai không cần mở miệng, bà đi đến bên cạnh tỷ muội Hàm Châu, dịu dàng hỏi han: "Nhìn hai đứa ăn mặc thế này, lạnh hay không? Kinh thành không giống Hàng Châu, mùa đông rất lạnh, cẩn thận bị lạnh cóng."

Ngưng Châu sợ hãi nhìn bà, nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống: "Các ngươi đừng cướp tỷ tỷ của ta.."

Hàm Châu chống cằm lên đỉnh đầu muội muội, nước mắt rơi xuống đầu tóc mềm mại của con bé.

Hai tỷ muội ôm nhau khóc, hoàn cảnh lại giống hai cháu ngoại của mình, đôi mắt Phương thị không khống chế được chua xót, sờ sờ đầu Ngưng Châu, run giọng xin lỗi: "Chúng ta rất xin lỗi tỷ muội hai đứa, nhưng ta cũng không còn cách nào khác, A Tuân mới sinh ra đã không có mẹ, chỉ có tỷ tỷ thương nó, bây giờ tỷ tỷ nó cũng đi rồi.. Nó mới có hai tuổi, nếu bên người không có người thân dốc lòng chăm sóc, người khác muốn nó chết có rất nhiều biện pháp."

Nói xong vươn tay đỡ A Tuân, mở chăn gấm ra, đưa tới trước mặt Ngưng Châu cho con bé xem, "Ngưng Châu nhìn xem, A Tuân còn nhỏ như vậy đã không có tỷ tỷ, cháu nói nó có đáng thương hay không? Ta biết cháu cũng luyến tiếc tỷ tỷ, nhưng Ngưng Châu đã trưởng thành, có thể tự mình mặc quần áo ăn cơm, A Tuân lại không thể, Ngưng Châu cho A Tuân mượn tỷ tỷ mấy năm được không?"

Ngưng Châu dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn đứa bé trong chăn gấm.

Tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp như bánh bao, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài, cực kỳxinh đẹp.

Hàm Châu nhắm hai mắt lại.

Nàng biết Phương thị muốn khuyên muội muội đồng ý trước, nhưng nàng có thể làm gì khác? Nàng phải vào hầu phủ, nếu muội muội mềm lòng thỏa hiệp, đối với muội ấy thật ra lại là chuyện tốt, so với việc muội muội oán hận những người này cướp tỷ tỷ, mỗi ngày sống trong thù hận, Hàm Châu càng hy vọng muội muội tiếp tục là một tiểu cô nương thiện lương, đừng để cho cừu hận che mắt.

Không hận, mới thấy được thế gian có bao nhiêu tốt đẹp, hận, nhìn trời nắng cùng thành khói mù vô vị, nhìn hoa tươi cũng như cỏ dại.

Nhưng nàng không muốn giúp Phương thị lừa muội muội, chỉ có thể kìm nước mắt mà nhìn.

"Nó có thể ở cùng chúng ta," Ngưng Châu nhìn chằm chằm A Tuân một lát, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Phương thị, "Bá mẫu, người để nó đến ở cùng chúng ta, ta và với tỷ tỷ cùng nhau chăm sóc nó, tỷ tỷ nấu cơm ăn ngon, ta và Tráng Tráng cùng chơi với nó nha."

Giọng tiểu cô nương thanh thúy như dòng suối cùng với một tấm lòng son, Phương thị chợt khóc không thành tiếng, "Không được, nó phải về nhà, cha nó mà trở về sẽ đem nó đi.."

Ngưng Châu căng thẳng, lại dựa vào người tỷ tỷ, "Vậy, ta và tỷ tỷ cùng đến nhà nó không được sao? Ta không muốn xa tỷ tỷ.." Nói xong liền chôn mặt trong ngực tỷ tỷ khóc nấc lên.

Ba nữ nhân, lớn nhỏ đều khóc, Trình Ngọc đứng ở một bên, vài lần muốn mở miệng, nghe ba người nghẹn ngào với nhau, lời nói đến cổ họng lại nuốt trở về, ôm lấy A Tuân, cúi đầu nhìn nó.

Phương thị lấy tay quệt nước mắt, tiếp tục khuyên nhủ Ngưng Châu, "Không được, cháu cũng biết mà, cha A Tuân nếu biết tỷ tỷ cháu không phải nữ nhi của hắn, nhất định sẽ phạt nàng." Ngưng Châu nhỏ như vậy, Hàm Châu lại cực kỳ yêu thương muội muội, tỷ muội tình thâm, một ánh mắt một nụ cười đều dễ dàng lộ ra, bị người ngoài nhìn thấy, hai tỷ muội đều gặp nguy hiểm.

Ngưng Châu đã hiểu, càng hiểu càng khóc, khóc đến nức nở, "Ta không cần, không muốn xa tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta muốn về nhà.."

Lòng Hàm Châu đau như dao cứa, liên tục khuyên muội muội không khóc, bản thân lại không thể kìm được nước mắt.

Trình Ngọc nghe như ma âm lọt vào trong tai, tâm phiền ý loạn.

Hắn cũng không muốn làm người ác, nếu có biện pháp khác, hắn nhất định không bắt ép các nàng.

Sợ A Tuân bị tiếng khóc làm tỉnh giấc, Trình Ngọc ôm A Tuân đến căn phòng đối diện.

Hắn đi rồi, Phương thị cũng không kìm lòng nữa, ôm hai tỷ muội Hàm Châu vào trong lòng, khóc lóc nói: "Là chúng ta có lỗi với hai đứa, hai đứa muốn hận thì cứ hận ta đi." Bà sinh được hai nhi tử, vẫn luôn muốn tiếp tục sinh một nữ nhi, bà sẽ đem những thứ tốt nhất cho con bé, để con bé cả đời áo cơm không lo. Nhưng hiện tại bà đang làm gì? Bà đang ép buộc nữ nhi người khác, bà..

Trong đầu linh quang chợt lóe.

Phương thị buông Hàm Châu ra, cúi đầu nhìn Ngưng Châu tám tuổi, nhìn tiểu cô nương khóc đến mức sắp không thở nổi, xúc động nói: "Ngưng Châu, ta cho con mẫu thân được không? Con làm con gái ta, sau này có thể tiếp tục gọi tỷ tỷ, cũng có thể đến hầu phủ tìm nàng, nàng cũng có thể tới nhà chúng ta gặp con, ta sẽ xem con như con gái ruột mà chăm sóc, còn có hai ca ca cùng nhau chăm sóc con, con có chịu không?"

Ngưng Châu ngẩng đầu, nức nở nhìn bà.

Phương thị ngồi xổm xuống đi giúp con bé lau nước mắt, "Mẫu thân Ngưng Châu sớm đi rồi, ta muốn sinh con gái chỉ sinh được con trai, Ngưng Châu làm con gái bá mẫu được không?"

Bà đoạt tỷ tỷ của con bé, chỉ có thể lấy càng nhiều ân tình bù đắp lại, muội muội sống tốt, Hàm Châu cũng có thể an tâm chăm sóc A Tuân.

Phương thị nhẹ nhàng dỗ dành, đến lúc Ngưng Châu dần ngừng khóc, bà thử thăm dò ôm tiểu cô nương vào trong lòng.

Phụ nhân hơn ba mươi tuổi, cái ôm dịu dàng hơn so với Hàm Châu, cũng vững chắc hơn nàng, Ngưng Châu dựa vào lồng ngực bà, cũng không thấy sợ hãi như ban nãy, thút tha thút thít hỏi: "Con gọi người là mẫu thân, sẽ có thể, thường xuyên nhìn thấy tỷ tỷ?"

Phương thị lần nữa bảo đảm, "Đúng vậy. Ngưng Châu nghe ta nói, lát nữa trời sáng, bá mẫu mang tỷ tỷ con về trước, ba ngày sau ta sẽ đến chùa Cửu Hoa dâng hương, lại sai người giả vờ rao bán con, ta thấy con hợp ý, thu con làm nghĩa nữ, như vậy Ngưng Châu có thể cùng ta về nhà, tiếp tục làm muội muội của tỷ tỷ con." Nếu hợp ý nhau, biểu tỷ biểu muội gọi nhau tỷ muội, đều không phải chuyện hiếm lạ gì.

Ngưng Châu muốn gật đầu, lại không dám tự quyết định, ngửa đầu hỏi tỷ tỷ, "Được không?"

Phương thị cũng nhìn Hàm Châu, trong mắt tràn đầy ý cầu xin.

Muội muội không cần ở một mình trong thôn trang, đây là chuyện tốt, Hàm Châu nỗ lực kìm nén nước mắt, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với con bé: "Tỷ tỷ phải có đệ đệ, Ngưng Châu phải có hai ca ca, Ngưng Châu có vui không?"

Ngưng Châu nhìn Phương thị, thấy bà dịu dàng nhìn mình, một bên lấy tay lau nước mắt một bên gật đầu.

Hàm Châu bèn cười, "Vậy muội mau đi thôi, chúng ta vẫn là tỷ muội."

Bọn họ còn có việc cần nàng, muốn trấn an nàng, cũng sẽ chăm sóc muội muội thật tốt.

Bên ngoài, Trình Ngọc dựa đầu vàovách tường, mắt đen sâu kín.

Vì người thân của mình, hắn đành phải có lỗi với hai người, hắn cũng muốn đứng vững, chỉ có đứng vững mới có thừa sức để bảo vệ người hắn yêu quý.
Chương trước Chương tiếp
Loading...