Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 37: Phiên ngoại: ý nan bình x hạ chi thảo



Phiên ngoại Tỏa Vân <<Ý nan bình>> By: Phung phí divination

Lần đầu tiên nhìn thấy người kia, hắn 8 tuổi.

Thời điểm đó, hắn chỉ có thể chịu toàn tâm đau đớn, không hề chớp mắt mà đem diện mạo những con rệp xấu xí này khắc lên phía trên tâm hồn.

Hắn vốn là con của dòng dõi quý tộc, thiên tư hơn người, dung mạo vô song, lại là con trai trong nhà, nên được hưởng thụ toàn bộ cưng chiều không hề nuối tiếc.

Nhưng mà, bên trong hoàng cung, phong vân biến đổi chỉ là một sớm một chiều.

Phong gia thất bại, chỉ có thể dừng lại chỗ này.

Hắn mặc dù oán hận, nhưng không thể không tiếp thu.

Cho dù sau đó mắc phải lũ viêm, bị bán sang nước khác.

Khi hắn biết hắn bị cha mẹ ruột bán đi để đổi lấy 50 lượng bạc, hắn cào sau gáy mình, cảm nhận được dịch thể ấm áp tràn ra, để ngừa chính mình vô ý bật cười.

A ha ha ha ha ha ha ha ha!

Ha ha ha ha ha ha ha ha a ha ha ha ha ha ha ha ha!

Năm mươi lượng bạc!

Tỏa Vân Phong gia, chỉ có 50 lượng bạc!

…Trong chính mắt cha mẹ của mình!

Lúc đó mắt hắn đã bị bịt một màn đen, ngồi trên một chiếc xe ngựa gồ ghề, hai tay bị trói, ăn cơm uống nước đi vệ sinh cũng phải nhờ vào người khác giúp đỡ.

Có lẽ vì tâm trạng bất ổn, trước khi tới nơi, lũ viêm vẫn ẩn sâu trong người hắn bộc phát, toàn thân đều lổm chổm, gương bắt tuấn mỹ lúc trước cũng nổi đầy mụn nước — giống như ác quỷ.

Sau khi tháo xuống màn che, hắn không ngừng bị đánh đập.

Từ đáy lòng hắn nguyền rủa đám rệp kia, nhưng cũng từ đáy lòng hắn cảm kích bọn nó.

Nếu không có bọn nó, hắn sẽ không gặp được người kia.

Không có bọn nó, người kia cũng sẽ không chú ý đến hắn.

Ý nghĩa tồn tại duy nhất của hắn.

Tính mạng của hắn.

—————————-

Gương mặt người kia rất bình thường.

Nhưng lúc cười lên lại thật ấm áp, ấm áp đến mức khiến cho ai nhìn cũng muốn dùng nụ cười để đáp lại.

Người kia nói: Ta là Lạc Dịch.

Người kia nói: Ngươi bị thương, phải thay đổi thuốc.

Người kia nói: Đây gọi là cờ…không khó đâu, ta dạy ngươi, đây, đi bước này.

Người kia nói: GAME OVER.

Người kia nói…

Người kia — phải gọi là Lạc Dịch — mỗi câu Lạc Dịch nói, ngay từ lúc gặp mặt, hắn đều nhớ, thậm chí, nhắm mắt lại cũng có thể nhớ đến vẻ mặt người kia lúc ấy.

Có chút ngập ngừng, có chút yếu đuối, có chút mộc mạc.

Còn có thứ bị ẩn giấu thật sâu, sự khinh thường.

Đây chính là Lạc Dịch của hắn, vì hắn mà chữa bệnh, vì hắn mà bị mắng, vì hắn mà bị đánh, cũng vì hắn…dâng lên tất cả, Lạc Dịch.

Thế giới này chỉ cần hai người.

Mà thế giới của hắn chỉ cần Lạc Dịch là đủ rồi.

—Hắn rõ ràng cầu nguyện trong lòng như vậy.

Mặc kệ Lạc Dịch làm cái gì cũng được.

—Hắn rõ ràng là thề như vậy trong lòng.

Vậy mà ở thời khắc kia, hắn mười sáu tuổi đã vung cây đao lên.

Đem một mảnh màu xám kia, khóa vào chiếc hộp ký ức trân quý.

Cũng từ ngày đó trở đi.

Phong Tỏa Vân đã chết.

Chỉ để lại một thân xác mỹ lệ.

Ôm lấy toàn bộ ý nghĩa của hắn, đứng trên đại lục này, phong lưu tùy ý.

[Lạc Dịch, ngươi thích màu xám.

Ta liền mặc y phục đỏ tươi diễm lệ, đoạt lấy chú ý trong đôi mắt ngươi.

Lạc Dịch, ngươi thích chơi cờ.

Ta liền giả vờ ngốc nghếch, đổi lấy tươi cười của ngươi, sưởi ấm thể xác sứt mẻ của ta.

Lạc Dịch, ngươi thích Quý Bội Tuyệt.

Ta liền không để hắn chết, ta sẽ quấn quít lấy hắn, như vậy ngươi sẽ ở bên cạnh ta, không bao giờ ly khai.

Lạc Dịch.

Ngươi không thích Tỏa Vân…Cũng không vấn đề gì.

Tỏa Vân thích ngươi.

Ngươi không thích phần gì, Tỏa Vân có thể bù vào.

Tỏa Vân có thể yêu ngươi 99 phần, còn 1 phần chỉ cần ngươi bỏ ra.

Ta có thể…]

Có thể…Cái gì đây?

Hắn hiện tại, còn có thể nói gì đây?

Lạc Dịch…cuối cũng vẫn không rời khỏi hắn.

Nhưng là lạnh băng.

Bất kể là lấy tay, dùng môi, dùng thân thể, Lạc Dịch đều không ấm lên được.

A ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Là hắn!

Là hắn giết Lạc Dịch!

Vậy sao hắn còn muốn sống trên thế giới này!

Thế giới không có Lạc Dịch!

Tỏa Vân hắn sao vẫn còn sống!?

…Thế nhưng, nếu hắn chết.

Còn có ai có thể nhớ kỹ Lạc Dịch?

Thích Tam Nương — Nữ nhân hắn hận không thể giết được kia?

…Này sao có thể được đâu.

Xin lỗi, Lạc Dịch.

Chờ một lát nữa.

Một lát nữa là được rồi.

Người ta nói một ngày trên trời, bằng một năm trên mặt đất.

Mười năm trăm năm trên mặt đất, bằng một ngày trong lòng đất.

Cũng chờ được 8 năm rồi, ngươi sẽ không lưu tâm đúng không.

Xin lỗi, Lạc Dịch.

Chờ một lát nữa thôi.

Đến khi chỉ còn duy nhất một người nhớ đến ngươi.

Hắn lại sẽ bồi ngươi.

Có được không?

========================================================

Phiên ngoại Hạ chi thảo

Hạ Kình Thảo lúc còn nhỏ thì hiểu rõ một chuyện, hắn trong căn nhà này là dư thừa. Hạ gia Đông Ngụy chỉ có thể miễn cưỡng tính là một thổ hào(). Thế nhưng tất cả các bệnh chung của quan lại thì Hạ gia kế tục ít nhất bảy tám phần. Gia chủ không tính là vô năng, tối thiểu có thể giữ được gia sản tổ tiên, nhưng khuyết điểm lớn nhất là háo sắc. Trước không nói tam phòng lục thiếp, thị nữ trong nhà cũng không biết nhúng chàm bao nhiêu, mà Hạ Kình Thảo cũng là kết quả của một cuộc say rượu trong đó.

() Thổ hào: Cường hào, ác bá. Thời xưa chỉ những kẻ có tiền có quyền ở địa phương, sau này dùng để chỉ cường hào ác bá ở nông thôn.

Này có thể coi là may mắn đi, trước khi Hạ Kình Thảo sinh ra, Hạ Khanh Thành không có nhi tử, nữ nhi thì lại vô số. Mẫu thân Hạ Kình Thảo sau đó thì chết vì khó sinh — sự thật chân tướng thì ai mà biết được? Hạ Kình Thảo cảm thấy, những nữ nhân này chưa giết chết hắn trước khi phụ thân hắn chạy đến, không biết là may mắn hay bất hạnh?

Cho dù là thứ xuất, thế nhưng tốt xấu gì cũng là con trai trưởng. Hạ Khanh Thành tiện tay đưa Hạ Kình Thảo cho một thê thiếp không có con nối dòng nuôi nấng. Bởi vì không biết có thể sinh ra được thêm nữa không, nên Hạ Khanh Thành cũng nói rõ rằng phải bảo vệ tốt nhi tử duy nhất hiện tại này.

Hạ Kình Thảo biết chính thê của Hạ Khanh Thành căm hận hắn, đám thê thiếp còn lại thì chán ghét hắn, mà người hắn gọi là mẫu thân cũng không thèm nhìn đến hắn. Cho nên hắn vẫn luôn sống rất cẩn thận, sau khi mấy đệ đệ của hắn được sinh ra thì càng thêm giấu mình trong góc. Bọn đệ đệ khác biệt so với hắn, chúng đều được những thê thiếp danh chính ngôn thuận của Hạ Khanh Thành sinh ra, không giống như hắn là kết quả một cuộc sai lầm.

Thế nhưng Hạ Kình Thảo nhẫn nhịn cẩn thận cũng không mang đến cho hắn một tình cảnh tốt, mặc kệ hắn muốn hay không, hắn vẫn luôn là con trai trưởng của Hạ gia, đám thê thiếp Hạ Khanh Thành nhìn hắn không vừa mắt là chuyện lâu rồi, tuy rằng không dám thực sự giết chết hắn, nhưng là mấy chuyện ngáng chân cũng không ít, thái độ các nàng cũng ảnh hưởng bọn nhỏ, vậy nên đương nhiên, Hạ Kình Thảo trở thành đồ chơi của bọn chúng.

Tay đấm chân đá là chuyện bình thường, bọn nhỏ không lúc nào không cần, nghĩ hết tất cả các biện pháp thủ đoạn trêu cợt và khi dễ Hạ Kình Thảo. Chính bởi vì đều là hài tử, cho nên càng không kiêng kỵ, càng không có chừng mực. Có một lần trời đông giá rét Hạ Kình Thảo bị đẩy vào trong hồ, bảo là muốn thử xem độ dày của băng, nhưng cường độ đẩy Hạ Kình Thảo đi có thể phá vỡ bất kỳ lớp băng nào. Bọn chúng cứ đứng trên bờ như vậy, nhìn Hạ Kình Thảo giãy giụa trong nước lạnh mà cười ầm lên.

Hắn không muốn chết, hắn không muốn chết. Không biết có phải hay không vừa sinh ra liền nhìn thấy một lần tử vong, dục vọng sống sót của thiếu niên đặc biệt lớn. Có lẽ cũng vì dục vọng này, mà cái lần nguy hiểm rớt xuống nước kia hắn may mắn sống sót.

Hạ Kình Thảo run rẩy bọc chăn thật dày, cho dù mang tất cả quần áo đắp trên người, giá rét thấu xương như rơi vào thân thể, nhập vào cốt tủy, chạy thẳng vào linh hồn.

Hắn nghe được người hầu báo cáo chuyện này với Hạ Khanh Thành, người hầu không muốn đắc tội thế lực tương lai của Hạ gia, nên chỉ hời hợt nói Hạ Kình Thảo vô ý trượt chân rơi xuống nước. Hạ Khanh Thành nghe xong, hừ hai tiếng, một câu “Nói hắn lần sau chú ý một chút!” liền đem chuyện này ném sau đầu.

Từ sau lần đó rơi xuống nước, Hạ Kình Thảo càng thêm trầm mặc ít nói, hắn càng cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, giống như một quỷ hồn giấu mình trong bóng đêm. Bọn nhỏ cũng không vì lần trước suýt nữa hại chết Hạ Kình Thảo mà thu tay lại, bọn chúng càng đùa cợt Hạ Kình Thảo trầm trọng hơn, làm không biết mệt.

Lại một ngày, bọn chúng bắt ép Hạ Kình Thảo đi đến một ngọn núi bên ngoài Hạ Hầu thành, bảo muốn chơi trốn tìm. Người đi tìm đương nhiên là Hạ Kình Thảo. Bọn chúng cười mà nói với Hạ Kình Thảo, chỉ cần bắt được một đứa trong số chúng, chúng sẽ không tìm đến Hạ Kình Thảo gây phiền phức nữa. Bọn chúng dùng vải bịt mắt Hạ Kình Thảo, mạnh đến nỗi dường như đè nát đôi mắt hắn.

Trong bóng tối, Hạ Kình Thảo chỉ có thể mờ mịt đứng đó. Hắn không tin lời bọn chúng, thế nhưng nếu làm trái ý, kết cục là hắn càng thêm thê thảm. Hạ Kình Thảo tùy tiện chọn một phía phát ra âm thanh, vươn tay ra dò dẫm.

Tới bắt ta đi Tới bắt ta đi Tên tạp chủng này…

Bốn phía đều là tiếng cười ác ý, Hạ Kình Thảo không hề phản ứng, hắn biết chỉ cần hắn lộ ra một chút khác thường, bọn chúng sẽ bắt được. Hắn như một con ruồi không đầu di chuyển lung tung, cẩn thận đi theo tiếng chân. Đối phương luôn ác ý dẫn hắn đến chỗ trở ngại, có mấy lần khiến hắn đâm vào cái cây, hoặc vấp phải đá, sau đó là một mảng cười ầm lên.

Lúc Hạ Kình Thảo đứng dậy lần nữa, hắn nghe được một hài tử cách đó không xa nói.

Lại đây đi, ta liền đứng yên tại đây, tới bắt ta đi, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật, về mẫu thân đê tiện của ngươi được không?

Hạ Kình Thảo cảm giác có chút không đúng, nhưng lại như bị mê hoặc mà đi về phía kia, cho đến khi đạp phải một khoảng không, đã trễ.

Một tiếng thét thê lương chói tai vang trong không trung, đó là một cái bẫy rập, có lẽ do những người đi săn thú xung quanh làm ra, bẫy rập không chỉ sâu, mà còn bố trí mấy bộ thú giáp. Mà lúc này, bộ thú giáp bén nhọn đang đâm vào trong thịt thiếu niên, một cái trên tay, một cái khác đâm vào tưởng chừng như bẻ gẫy cổ chân Hạ Kình Thảo.

Đợi đến khi đau đớn thoáng nhẹ xuống — hoặc là hắn đã đau đến chết lặng, hắn mơ hồ nghe thấy được tiếng cười phía trên.

— ha ha ha ta đã nói rồi, hắn tuyệt đối sẽ té xuống, còn đặc sắc như vậy.

— không sai, không uổng công lúc nãy ta vừa phát hiện cái bẫy này liền chạy đến dụ hắn.

Cười đùa một lúc sau, bọn chúng bắt đầu an tĩnh lại.

— ai, ta mệt rồi, về nhà đi.

— Ân, cũng tối rồi…Tên này thì làm sao?

— Còn có thể làm sao, để nó ở đó thôi, chẳng lẽ ngươi nhảy xuống kéo hắn lên?

— Phi! Đừng làm ta buồn nôn, ta phải đi về.

— Về thôi…. Này, tiểu tử, bọn ta phải về, ngươi ngoan ngoãn ngồi đó a, chờ đến khi về nếu bọn ta nhớ tới ngươi, thì sẽ kêu người đến giúp.

— Hắc, nghe nói nơi này buổi tối dã thú rất nhiều, phải bảo vệ chính mình thật tốt nha, đừng để đến khi bọn ta tới chỉ còn lại một đống xương trắng.

— Làm sao có thể còn lại xương trắng, ta nghe nói những dã thú kia ngay cả xương đều ăn hết…

— Không thể nào…

Thanh âm ngày càng nhỏ và xa dần, thiếu niên trong bẫy rập bất chấp đau đớn mà kêu lên: “Đừng bỏ lại ta, van cầu các ngươi đừng bỏ lại ta —- đừng…” Thanh âm vì sợ hãi mà dữ dội và run rẩy.

Tiếng gọi của hắn chỉ có thể khiến cho bọn nhỏ cười vang, Hạ Kình Thảo tuyệt vọng lặp lại: “Không nên bỏ lại ta a… Ô… Van cầu các ngươi… Ta không muốn chết…”

Cho dù cách một lớp che, Hạ Kình Thảo như trước có thể cảm giác được trời dần dần tối, nghe tiếng thú rống mơ hồ truyền tới, hắn run rẩy, bắt đầu khóc. Hắn biết, nếu như không có người cố ý nhắc tới hắn, thì dù mấy ngày nay hắn không xuất hiện Hạ gia cũng sẽ không bao giờ biết. Thân thể bởi vì khóc mà mang đến chấn động đau đớn, thế nhưng hắn hoàn toàn không cách nào ngừng lại, đến tình trạng này, hắn ngay cả quyền được khóc cũng không có sao? Giờ này khắc này, hắn muốn được khóc lớn.

Đau quá… Mẫu thân… Bẫy rập thật đáng sợ… Lạnh quá… Mẫu thân… Hồ nước lạnh quá a… Thật đáng ghét… Bọn họ đều thật đáng ghét… Thật là thống khổ… Có phải hay không nếu chết, liền không cần chịu những thống khổ này?

— Đúng vậy, hắn vì sao phải chấp nhất muốn sống? Tại sao phải chịu đựng đám người kia? Tại sao phải ôm hy vọng với cái thế giới không đáng một đồng này?

Hắn bắt đầu an tĩnh lại, ánh mắt bị che lại nhìn không thấy, vậy nên hắn bắt đầu yên lặng lắng nghe, hắn nghe được tiếng thú rống ngày càng to, hắn nghe được tiếng gió rít qua lá cây, hắn nghe được tiếng máu cạn dần. Thân thể vì máu xói mòn mà trở nên băng lãnh chết lặng, chính là bởi vì sự chết lặng này, làm cho đau đớn kinh khủng kia thoáng giảm bớt hơn nhiều. Thiếu niên nở nụ cười, khóe môi là một độ cong suy tàn.

Chẳng bao giờ nghĩ tới, tử vong có lẽ ngọt thơm như vậy.

Rất nhanh, một người tên Hạ Kình Thảo sẽ chết. Đây có lẽ là kết cục tốt nhất của hắn.

Sau đó hắn nghe thấy được.

Hắn nghe được âm thanh bước chân dẫm trên cỏ, âm thanh cũng không lớn, lại hoàn toàn thay thế được tiếng thú rống hắn nghe một người tựa hồ nửa mang theo nghi hoặc và trêu chọc mà nói: “A? Rõ ràng vừa nghe được có tiếng tiểu hài tử đang khóc… Ca sẽ không xui xẻo như vậy đi, khó có được một lần đi đêm khuya lại gặp phải quỷ…”

Sau đó thanh âm kia dừng một chút, tựa hồ có người cùng y nói gì đó, có vẻ bất đắc dĩ: “… Ta đã biết, ngươi làm ơn để ta ôm mộng tưởng với huyền huyễn được không, so với khoa học viễn tưởng ca càng ưa thích huyền huyễn a…”

Thanh âm người kia nghe ước chừng là khoảng ba mươi tuổi, mang theo khàn khàn, không tính là êm tai, thậm chí có thể nói là khó nghe, đầu óc đã hỗn độn hoàn toàn không phân tích được ý nghĩa cuộc nói chuyện kia.

Bước chân người kia càng ngày càng rõ ràng, đột nhiên dừng một chút, sau đó tăng nhanh, cuối cùng dừng ở phía trên.

“!”

Lạc dịch thu dọn lại dược vật trong tay, có chút kính nể mà nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, vừa rồi hắn phải tốn sức lấy 2 bộ thú giáp dữ tợn xuống, vừa nhìn là đã thấy đau rồi, vậy mà thiếu niên không khóc không giãy giụa, chỉ có hơi run rẩy.

“Được rồi, ta chỉ có thể tạm thời xử lý miệng vết thương của ngươi một chút, lát nữa phải đến y quán tìm đại phu.” Lạc Dịch nhìn thần sắc thiếu niên có chút trống rỗng, không tự chủ nhíu mày, thiếu niên làm hắn nhớ đến hài tử ở Lâu Trung Lâu, trước kia cũng là bộ dáng nửa chết nửa sống.

Lạc Dịch tỏ vẻ lý giải, cho dù là ai bị bịt mắt đẩy xuống bẫy thú cũng sẽ không chịu được, huống chi là một tiểu hài tử, nếu như không phải gặp mình, thiếu niên ở trước mắt này đã là một cỗ thi thể. Lúc này, Lạc Dịch đột nhiên phát hiện, bởi vì vừa rồi chú ý toàn đặt trên việc xử lý vết thương, y đã quên tháo bịt mắt trên mặt tiểu hài tử.

Lạc Dịch vừa vươn tay vừa nói: “Để ta cõng ngươi đi y quán, được rồi, ngươi tên là gì, nhà ở nơi nào, ta liền đi thông báo một tiếng.”

Nghe được lời của hắn, niên thiếu rốt cục có điểm phản ứng, hắn có chút máy móc nói, càng giống như là lẩm bẩm: “Ta tên gì? Ân… Hạ Kình Thảo? Sai, Hạ Kình Thảo đã chết, ngay vừa rồi.” Thiều niên cười: “Như vậy, ta nên gọi tên gì?”

Lạc Dịch lúc nghe đến ba chữ “Hạ Kình Thảo” liền cả kinh ra mồ hôi lạnh cả người, hắn bất động thanh sắc thu tay về, cũng không còn ý niệm trong đầu cởi bịt mắt ra.

“Hạ… Kình Thảo.” Lạc Dịch khó khăn nói ra tên này, chỉ thấy thiếu niên có chút mờ mịt “Nhìn” hướng bên này.”Đi nào, ta cõng ngươi đi y quán.”

“Thế nhưng ngươi kêu là chính là Hạ Kình Thảo a, Hạ Kình Thảo đã chết.” Thiếu niên khanh khách cười rộ lên, lại lặp lại một lần, như là đang hoan hô: “Đã chết.”

Lạc dịch có chút phức tạp nhìn thiếu niên, trầm mặc kéo thiếu niên lên lưng, cẩn thận né ra vết thương: “Hạ Kình Thảo đã chết, ngươi liền là Kình Thảo đi.”

Thiếu niên tựa hồ có chút mờ mịt nằm trên lưng Lạc Dịch, lẩm bẩm nhớ kỹ: “Hạ Kình Thảo đã chết, ta đây là Kình Thảo…?”

“Không sai.” Lạc dịch cẩn thận né xa những tảng đá, tránh cho xóc nảy, thanh âm của mềm nhẹ, như là đang hống tiểu hài tử: “Ngươi là Kình Thảo nha, ‘Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh Kình Thảo a.”

Thiếu niên dựa vào lưng Lạc Dịch, chỗ thân thể tiếp xúc rất là ấm áp, trên người người kia mang theo một vị như trà thuốc, làm cho người ta không tự chủ được thả lỏng, sau đó trầm luân.

“Ta chỉ là đang tự nói thôi…” Thanh âm người kia rung động trong ***g ngực, dựa vào lưng có thể rõ ràng cảm nhận được, thiếu niên lặng lẽ nằm, nghe thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong bóng đêm.

“Ta biết một người, ân, y gọi là Hạ Kình Thảo. Y là một người rất ngưu… Khụ, là một người rất lợi hại, có bao nhiêu lợi hại a? Y là người giàu có nhất thế giới này, không thể đếm đủ nha. Vậy nên y rất phóng đãng, ách, phải nói là bất cần đời, phong lưu phóng khoáng… Nha, ta thế nào lại bắt đầu tán thưởng y… Y rất tùy tâm sở dục, bởi vì y có tư bản. Y thường mặc bạch y, sau đó cầm một cây quạt bất kể xuân hạ thu đông tùy thời tùy chỗ đều có thể quạt, dù sao thì bộ dạng nhà giàu mới nổi thế nào thì y là như thế đó, thế nhưng y lại không mang khí tức này, mà lại có vẻ tiêu sái chết tiệt. Bên cạnh y luôn có tuyệt sắc mỹ nữ làm bạn, đi trên xe ngựa của y du ngoạn khắp nơi, lấy thanh lâu làm nơi ở, sống vô cùng tiêu diêu tự tại. Tên kia rất thích cười, cười giống như hồ ly, đôi mắt nheo lại nhìn có vẻ rất nguy hiểm…”

Thiếu niên trên lưng an tĩnh nghe, như bị nội dung hấp dẫn.

“… Hạ Kình Thảo ta biết, là một người như vậy.”

“Ta có thể trở thành là Hạ Kình Thảo kia sao?” Thanh âm thiếu niên rất yếu ớt, không để ý cũng sẽ bị gió thổi bay.

“Vậy trước tiên trở thành người giàu có nhất thiên hạ đi.” Lạc dịch ngẩng đầu, đã có thể thấy được Hạ Hầu gia cách đó không xa. Ngoài Hạ Hầu gia có mấy ngọn đuốc, Lạc Dịch nghiêm túc nhìn kỹ, nhận ra là người của Hạ gia, xem chừng là Hạ gia kêu người đi tìm.

Thiếu niên tựa hồ đã nhận ra cái gì, y dùng hai tay ôm chặt cổ Lạc Dịch.

“Có thể nói cho ta biết tên của ngươi sao?”

Lạc dịch trầm mặc, hắn cẩn thận đặt thiếu niên ngồi dưới một tàng cây, người của Hạ gia nhìn một chút liền có thể nhìn thấy.

“Nói cho ta biết, được không?” Thiếu niên cầu khẩn nói: “Cho dù là tên giả cũng được.”

Không được a, Lạc Dịch là tên duy nhất của hắn, hắn chỉ muốn dùng tên này.

“Có thể hay không tháo bịt mắt của ta xuống? Ta nhìn không thấy, ta rất sợ.” Thiếu niên thay đổi yêu cầu, hai tay y bị thương, động một cái đều đau đớn làm cho trước mắt biến thành màu đen.

Lạc Dịch nhìn y, thở dài một hơi khó nghe thấy.

“Bọn họ rất nhanh sẽ tìm được ngươi, không cần lo lắng. Được rồi.” Lạc Dịch dừng một chút, sau đó có chút khó có thể mở miệng mà nói: “Ngươi… Sau này nghìn vạn lần không nên thích… Ách, nghìn vạn lần không nên đối với người xin ngươi một đồng tiền đồng… Ách, một tên khất cái ôm hảo cảm, bọn họ đều là cặn bã xã hội, ân, cặn bã…”

Hắn đến tột cùng là đang nói gì a sát! Muốn cảnh cáo thiếu niên tương lai nghìn vạn lần không nên nhìn trúng hắn, rồi lại sợ lời nói bây giờ làm cho thiếu niên sau này sản sinh hứng thú với hắn.

Thấy cây đuốc càng gần, Lạc Dịch vừa buồn bực liếc nhìn thiếu niên dưới tàng cây, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi.

Nghe được tiếng chân người nọ rời đi, thiếu niên bắt đầu hoảng hốt, y liều lĩnh mà kéo bịt mắt xuống, cho dù hai tay truyền đến đau đớn như muốn ngất. Đôi mắt bởi vì bất ngờ gặp ánh sáng mà ngận nước, y chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng màu xám, sau một khắc, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chạy tới trước mặt y là người hầu Hạ gia.

“Tìm được rồi, ở chỗ này…”

“Hạ…Kình Thảo thiếu gia, ngươi có bị sao không?”

Thiếu niên đối mặt với đám người hầu có chút không kiên nhẫn kia, sau đó, chậm rãi cong khóe môi, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại. Một nụ cười vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác ngây ngẩn cả người.

“Ta không sao…”

Mà lúc này Lạc Dịch đang đi về phía Thanh kinh thành, hắn hoàn toàn không ngờ, một thiếu niên khác ở Lâu Trung Lâu sẽ cho hắn một “Kinh hỉ” thế nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...