Phím Đàn Và Bàn Phím
Chương 18: Câu Chuyện Đứt Gãy. Câu Chuyện U Ám
Chap 18: Câu chuyện đứt gãy. Câu chuyện u ám.Sáng hôm sau, Jay đi Berlin tham dự hội thảo, còn Hà Chi xách va ly cũng rời Frankfurt. Cô về Việt Nam tìm lại một người mà có thể cô chưa từng đánh mất.Những lời ca ngợi Frankfurt đã có thể soạn thành cuốn sách dày nghìn trang. Frankfurt rất biết chiều người. Một mặt, đây là nơi tọa lạc của Ngân hàng Trung Tâm Châu Âu và trung tâm giao dịch chứng khoán, là một trời sầm uất. Nhưng mặt khác, Frankfurt lại hiện ra tĩnh lặng với nhà thơ cổ kính hay những hàng cây xanh thẫm lao xao trong gió. Sóng bước cạnh nhau dưới tán cây phong, Hà Chi nghe Jay nói anh ghé Frankfurt thăm anh bạn Henry, nhưng cô gái nhỏ chỉ âm thầm kinh ngạc, không thú nhận mình là người sống ngay sát vách.Tại góc nhỏ của hội chợ náo nhiệt, Jay với biểu cảm tham ăn chọn xúp lơ tẩm bột cùng mớ linh tinh khác. Hà Chi chọn bánh rán, nhưng cô chưa kịp móc ví ra thì Jay đã đẩy nó vào lại túi xách.– Hey! Tuy tôi đang vô công rồi nghề thật. Nhưng để phụ nữ bao nuôi thì nhục lắm!Hẳn là bao nuôi…Cô gái nhỏ nghiêng đầu ngó ví tiền xẹp lép của Jay, không hề có lấy một tờ tiền mặt lẫn một đồng xu lẻ. Chỉ độc mỗi Master debit với cuống vé chương trình talk show gì đấy. Thường những người sở hữu ví tiền thế này, một là thật sự nghèo kiết, hai là những người giàu sụ có thói quen xa xỉ là quẹt thẻ.Biết mình không thể chìa thẻ ngân hàng ra mà mua mấy món ăn vặt, Jay xụ mặt liếc Hà Chi.Cô gái nhỏ cười lớn, phất tay ra chiều đại gia hào sảng:– Thôi được rồi, để em bao nuôi anh một lần! Trông anh thế cũng đáng đồng tiền!– Khoản này Hà Chi giống Lily lắm luôn! Cho người ta ăn một chút là thoải mái làm nhục người ta! – Jay lườm.– Thế, Lily ấy làm nhục ” người ta ” thế nào?– Nói tôi có khí chất trai bao, dễ được phụ nữ lần đàn ông cưng chiều, thương yêu, kiểu gì cũng không chết đói. Tôi phải mách cả mẹ Debbie cả mẹ em ấy, Lily mới thôi trò đấy! – Jay khoe.Hẳn là mách mẹ… Chúa ơi!Hẳn là mách mẹ… Chúa ơi!Chiếc bàn gỗ ngoài trời hứng nhiều nắng nhất, Hà Chi chống cằm nhìn Jay đang bẻ bánh mì cho lũ bồ câu béo mập, cô ngập ngừng mở miệng.– Em thể hỏi anh vài thứ không?Jay không ngẩng lên nhìn cô gái nhỏ, vẫn cúi đầu chìa lòng bàn tay đầy vụn bánh mì dụ mấy con bồ câu xán tới. Anh đáp nhanh:– Nếu là những câu nhạt hoét như tôi cao bao nhiêu hay vì đâu lại rành rọt tiếng Việt đến thế, tôi từ chối trả lời!Quái quỷ! Đấy chính là hai gạch đầu dòng đầu tiên của Hà Chi. Cô buộc phải ém nhẹm.– Tại sao anh viết mail rồi lại không gửi cho Lily? – Hà Chi biết mình có hơi tọc mạch nhưng trí tò mò là con vật khó bóp chết. Cô đã liếc thấy Jay để dòng tin ấy nằm im lìm trong mục thư nháp.Jay khẽ thở ra:– Lãng phí đường truyền internet.Gửi đi cũng bị xóa tức khắc ngay khi chưa đọc, hoặc bị cho vào mục spam.Hà Chi bỗng bị vây lấy bởi đôi mắt Jay, chính xác là anh đang nhìn những ngón tay thon dài đang ủ quanh ly nước ngọt.– Một đổi một, đến lượt tôi hỏi Hà Chi. Tháng tới tại Praha sẽ có tổ chức một sự kiện cho sinh viên,tôi mời em tới chơi piano. Được không?– Nếu anh nằm trong ban tổ chức thì em đương nhiên sẽ không lắc đầu. Nhưng làm sao anh biết em chơi được piano hay thế? – Hà Chi tự săm soi bàn tay trắng xanh của mình.– 50 phần trăm do mắt quan sát. Tư thế ngồi của em, cách em đặt khuỷu tay trên bàn ở góc 90 độ. 50 phần trăm còn lại… – Jay phủi tay đầy vụn bánh, đáp tỉnh rụi – là đoán bừa!Hà Chi cười phá. Jay thì im lặng như đang chìm trong những dòng suy nghĩ riêng. Anh ấm áp nhìn cô gái nhỏ:Hà Chi cười phá. Jay thì im lặng như đang chìm trong những dòng suy nghĩ riêng. Anh ấm áp nhìn cô gái nhỏ:– Lily nhất định sẽ thích Hà Chi lắm! Cái đồ mê gái ấy rất thích mấy chị nóng bỏng như người mẫu Victoria’s Secret, hoặc mê tít mấy chị đẹp mỏng manh, trong sáng, lại biết đàn hát.Một nghi ngờ to tướng cộm lên trong đầu Hà Chi, cô uống một ngụm nước, e dè cất tiếng như thăm dò:– Xin lỗi nếu em hỏi sai. Nhưng Lily ấy là… les ạ?– Nào! – Jay nói như gắt, không đưa ra bất kỳ lời phản biện nào.Nét mặt anh mông lung những nghĩ ngợi miên man, có lẽ bản thân anh cũng không biết chính xác đáp án. Anh xúc một thìa kem, lấy cái ăn làm ổn định cảm xúc – Tôi chưa thấy em ấy hứng thú với gã con trai nào cả!– Bao gồm cả anh? – Hà Chi rất giỏi nhặt nhạnh tin tức.– Ừ. – Jay bật ra tiếng cười khẽ, lắc đầu thở dài – Em ấy rất chướng mắt với tôi! Toàn chống đối, gây hấn, chơi khăm.Hà Chi quan sát ” chàng trai triệu đô ” phía đối diện, quăng ngay ra một câu khẳng định:– Chắc chắn Lily đồng tính mới không thích anh. Ngài Jay, anh là mũi tên độc có thể bắn tim phụ nữ rụng sạch bạch! Tự anh biết mình lôi cuốn cỡ nào đấy thôi!Jay bỗng hướng Hà Chi, cắn nhẹ môi, búng ra cái nháy mắt gợi tình kiểu ” Yeah, I’m pretty damn sexy and i know it! “. Cử chỉ câu dẫn ấy khiến Hà Chi úp mặt xuống bàn cười rục. Lúc ngoảnh lên thấy Jay… múc kem cho bồ câu, cô hắng giọng:– Đàn ông tài giỏi, lắm lúc cũng ngớ ngẩn, nhất là trong khoản yêu đương! Biết đâu Lily luôn yêu anh, mà anh không biết?– Tôi không đến nỗi dốt nát thế đâu! – Jay vuốt sườn mũi – Em ấy luôn lườm tôi kiểu khinh khinh, đanh đá.Một buổi chiều nói chuyện phiếm cùng người lạ, Hà Chi đã lắng nghe được câu chuyện đứt gãy. Khi Lily 15 tuổi, cô bé cùng Jay như anh em gái, dù còn đấy cái lườm nguýt. Điều kỳ lạ là cô bé bắt Jay mỗi lần khoác tay một người tình mới thì phải ra mắt cô bé, dù Lily luôn kinh tởm chê anh là dạng ngựa đực thích bừa bãi lên giường! Thậm chí Jay còn phát hoảng khi có lần Lily nhắc anh đã hết condom trong ví.Hà Chi rất nhanh đã mập mờ nắm được tâm tư cô bé Lily kia, dù chưa từng gặp gỡ. Cô nhìn Jay chằm chặp:Hà Chi rất nhanh đã mập mờ nắm được tâm tư cô bé Lily kia, dù chưa từng gặp gỡ. Cô nhìn Jay chằm chặp:– Thế anh nói Lily nên đối xử với anh thế nào khi mà tận mắt cô bé thấy bao phụ nữ qua tay anh? Anh chơi gái, mà Lily còn lo anh lây nhiễm giang mang hay các bệnh tình dục! Nếu cô bé ghét anh, đã chả thèm nhắc. Đấy là cô bé bất lực trước tên hư hỏng như anh đấy hiểu không hả? – Hà Chi suýt thì đập bàn, cô quát khẽ – Nếu em là Lily, em có yêu anh tới mấy cũng không dám bộc lộ. Sợ bị bỡn cợt, anh hiểu không?Jay mím môi, đăm chiêu suy nghĩ ngợi vấn đề bé cỏn con mà Hà Chi nhoáng cái đã hiểu ra. Cô lật ngược chủ đề dở dang khi nãy:– Thôi được rồi. Thế sao anh em tốt mà Lily mà đến tin nhắn anh cũng không dám gửi?– Lily đâm ghét tôi ra mặt từ lúc tôi nói yêu em ấy. Mối quan hệ của chúng tôi còn bết nát hơn khi Lily quen biết một đồng tính nữ cùng trường.Lily thay đổi và có dấu hiểu nổi loạn. Cô bé cắt phăng mái tóc dài, nhuộm đỏ giống hệt nàng đồng tính kia. Suốt nhiều tháng trời Lily không dùng bữa cùng gia đình, không gặp bạn bè thân và cắt đứt sạch mọi liên lạc cùng Jay và nhóm bạn anh. Tất cả mọi người chỉ thấy Lily mải mê đắm mình trong thế giới chỉ tồn tại mỗi nàng đồng tính kia. Bố cô bé có điên tiết hay mẹ có khuyên nhủ bao nhiêu thì Lily vẫn như bị bỏ bùa. Dấu chấm hết chỉ được chính thức đặt xuống khi Jay phát hiện ra cô bé có ý định xăm hình. Sẵn men rượu, lẫn nhiều phẫn nộ, cáu tức suốt mấy tháng trời được dịp bung bét, Jay đã quá quắt. Sau đêm ấy, Lily không dám dây dưa thêm với nàng đồng tính kia nhưng cũng cạch mặt Jay cả tháng nay. – Em ấy chắc mong tôi bị xe tông, hay là máy bay khủng bố! Cơn hoảng hốt như con thú thoát khỏi giềng xích, nhảy bổ lấy cắn xé Hà Chi. Từng ngón tay trắng bệch bấu chặt lớp thủy tinh lạnh ngắt.Một buổi chiều nói chuyện phiếm cùng người lạ, Jay đã lắng nghe được câu chuyện u ám. Nhưng anh đã khơi ra được một chi tiết máu chốt mà suốt mấy năm nay Hà Chi không hề nghĩ tới.Sáng hôm sau, Jay đi Berlin tham dự hội thảo, còn Hà Chi xách va ly cũng rời Frankfurt. Cô về Việt Nam tìm lại một người mà có thể cô chưa từng đánh mất.——-Các bạn dần dần sẽ hiểu ra bốn năm trước xảy ra chuyện gì thôi ^=^ Kiên nhẫn nhé ^=^ Dù cắt mất chap mà HÀ Chi bị hãm hại nên rất gây cụt hứng :(
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương