Phò Mã 16 Tuổi

Chương 36: Mắt Nháy A Nháy (B)



Từ trà lâu đi xuống, đêm đã khuya , trên đường cái vẫn như cũ đèn đuốc sáng choang, du khách đông như mắc cửi.

Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, đối với Huyền Tuyết nói, "Ta cùng Hạo nhi trở về, ngươi cùng Chu tiểu thư  nếu như có nhã hứng có thể du ngoạn thêm một chút."

Tiểu Kiều rất có ý kiến,"Tại sao lại trở về, Tẩu Nguyệt Lượng vừa mới bắt đầu."

Huyền Tuyết nói, "Ta nghe nói Tô lang nhà ngươi  từ nhỏ thân thể kém nhiều bệnh, chỉ là mấy năm gần đây thân thể mới tốt chút, chỉ sợ không chịu được đêm."

Tiểu Kiều mới biết Trường Ninh để tâm, săn sóc  Tô Hạo tỉ mỉ hơn mình, tuy là trong lòng hổ thẹn, vẫn chu miệng nhỏ hừ một tiếng, quay đầu đi.

Tô Hạo chắp tay hướng về hai người nói lời từ biệt, "Huyền Tuyết sư tỷ, tiểu Kiều tỷ tỷ, liền như vậy cáo từ."

Huyền Tuyết nói, "Hạo nhi trở về nghỉ ngơi sớm một chút, không lại có người đau lòng a."

Nói xong hướng Trường Ninh làm cái mặt quỷ.

Trường Ninh chỉ làm như không nghe thấy, không rảnh chú ý.

Phò mã phủ.

Tô phu nhân đứng ở ngoài cửa nách nhìn xung quanh, tay chân lóng ngóng.

"Tại sao giờ này còn chưa trở về đây ?"

Mama  cùng các thị nữ ở bên nhao nhao khuyên nhủ, "Tẩu Nguyệt Lượng từ trước đến giờ đều sau nửa đêm mới tan cuộc, bây giờ  đang trong thời điểm náo nhiệt, trong thời gian ngắn không nỡ trở về cũng là điều bình thường."

Tô phu nhân nào có nghe lọt tai, trong lòng chỉ lo lắng cho an toàn của Tô Hạo cùng Trường Ninh, đang yên đang lành ở trong phủ còn có người đến kéo đi chơi, bên ngoài kia ngư long hỗn tạp, đầy rẫy kẻ lòng nông sâu khó lường, nếu như xảy ra chuyện thì phải làm sao ?

Bên này , Trường Ninh kéo tay Tô Hạo đã đi trở về.

Tô phu nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cướp bước lên trước, nụ cười đáng yêu nói, "Điện hạ cùng Phò mã có thể coi là trở về, ta đây  lo lắng gần chết."

Tô Hạo cười vừa muốn cùng mẫu thân nói chuyện, lại nghe Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Bổn cung cùng Phò mã cải trang xuất hành vốn dĩ cần bảo mật, phu nhân dẫn chúng hạ nhân canh giữ ở ngoài cửa lớn, là lo người ngoài không biết sao?"

". . . . . ." Lòng Tô phu nhân  đang tràn đầy vui mừng bỗng chốc mũi dính đầy tro, trên mặt không biết nên bày ra vẻ mặt gì, trong lúc nhất thời há mồm líu lưỡi nói không ra lời.

Thi mẫu không biết từ nơi nào nhẹ nhàng lại đây, "Công chúa điện hạ không để ý  quy củ hoàng gia tự ý xuất hành, bây giờ còn dùng lý lẽ như vậy giáo huấn người khác, phải nên tự xem xét lại mình mới đúng?" Ty lễ mẫu chính là nhận lệnh Hoàng đế đến đây giáo huấn công chúa, từ trước đến nay chưa bao giờ sợ mà không dám ăn ngay nói thẳng.

Trường Ninh liếc nhìn nàng một cái không nói nữa.

"Phò mã?"

Lúc sắp ngủ, Trường Ninh bỗng kêu một tiếng, đưa lưng về phía Tô Hạo.

"Hả?" Tô Hạo nhìn về phía Trường Ninh, trong lòng nghĩ, làm sao không gọi ta là "Hạo Nhi" nữa?

"Phò mã thân là ngoại thích, ghi nhớ kỹ không thể vọng bàn về chính sự, bất luận là ở trước mặt quan lại hay là trước mặt phụ hoàng cùng thái tử."

Tô Hạo khẽ mỉm cười, "Ta biết. Ta nếu như có nói gì, cũng chỉ nói trước mặt Điện hạ." Nói xong suy nghĩ một chút lại nói, "Giống như ta cũng chỉ ở trước mặt Điện hạ  khóc."

Trường Ninh nghe xong đem con ngươi chăm chú nhìn Tô Hạo, "Thật không ?" Bên môi cơ hồ nở một nụ cười nhạt.

Tô Hạo trịnh trọng gật đầu, "Ừ."

"Nhưng là," Trường Ninh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô Hạo, một lát sau nói, "Ta nghĩ, " nói tới chỗ này nhìn thẳng mắt Tô Hạo,  "Phò mã chí ít còn khóc trước mặt bà mụ chứ ?"

". . . . . ." Tô Hạo mím môi nhỏ, có chút tức giận nói rằng, "Ta là nói sau này."

Trường Ninh không  trả lời, chỉ là duỗi ra một ngón tay nhỏ khẽ chọc chọc vào má Tô Hạo, mới thu lại nụ cười trêu chọc trên mặt, ngừng lại, trượt con ngươi đen quét qua từng chi tiết trên khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo, chậm dãi nghiêng thân đến.

Tô hạo nháy mắt, theo cơ thể Trường Ninh càng ngày càng gần, đôi mắt đẹp chớp chớp vô số lần, đợi đến khi khuôn mặt thanh lệ của Trường Ninh kề ngay bên cạnh gò má của nàng, mùi hương thơm ngát phả đến mũi nàng, nàng ngược lại không biết chớp con mắt , không chỉ có như vậy, liền hô hấp cũng như bị cướp đi.

Trường Ninh nhắm đôi môi, nhẹ nhàng chạm qua làn da như da em bé của Tô Hạo, từ từ mở ra, cánh môi ôn nhu sượt qua làn da Tô Hạo, sau đó ôn nhu khép lại, một nụ hôn cứ như thế nhẹ nhàng rơi xuống .

Phảng phất như lông chim khẽ nhẹ nhàng sượt qua tim Tô Hạo, thân thể rung lên nhè nhẹ, bản năng duỗi ra bàn tay nhỏ bé, muốn ôm lấy thân thể Trường Ninh, khiến thời khắc này vĩnh viễn dừng lại, nhưng khi ánh mắt cùng Trường Ninh gặp gỡ, tay duỗi ra không khỏi ngừng lại trên không trung .

Trong  ánh nến  chập chờn , tròng mắt Trường Ninh mù mịt một màu, hình như có mưa xuân đọng lại, cả người Tô Hạo người như chìm vào, vong ngã.

Chờ lúc Tô Hạo lấy lại được tinh thần, thân thể Trường Ninh đã thu về, thổi tắt nến đỏ ở trước giường.

"Ngủ đi."

Trong bóng tối truyền đến giọng nói ôn nhu của Trường Ninh, lạnh lẽo như băng thường ngày, tựa như tất cả chỉ là ảo mộng.

Tô Hạo rốt cục ngủ không được, con mắt chớp chớp, tay vẫn như cũ đứng ở giữa không trung.

"Nương, tối hôm qua Điện hạ tuy nói người một câu, ngươi tuyệt đối đừng sinh khí với Điện hạ, Điện hạ tính tình vốn có chút lạnh, huống hồ nương cũng xác thực có lỗi."

Ngày hôm sau Tô Hạo trước khi vào cung thị giảng vào thỉnh an Tô Phu nhân, thuận tiện khuyên Tô phu nhân một câu.

"Thằng nhỏ ngốc, " Tô phu nhân cười nói, "Đừng nói Điện hạ kim chi ngọc diệp, vi nương không dám sinh khí, chính là tức khí rồi làm thế nào đây ? người một nhà làm cách nào đếm thù ? Còn không phải là sau giấc mộng tỉnh dậy  liền quên hết rồi sao ?"

Tô Hạo nghe xong mới yên tâm.

Ngày hôm đó Tô Hạo thị giảng xong không trở về phò mã phủ, mà là đi tàng thư kho sau Ngự Thư phòng. Đại Tề lập quốc trăm năm, sách sử ghi chép vẫn không đủ hoàn thiện, có đại thần dâng sớ kiến nghị đem tiên đế châu phê cùng ngự trát thu dọn thành sách, con cháu hoàng thất có thể lấy đó học tập,   long nhan Hoàng đế vô cùng vui vẻ, liền đem nhiệm vụ này  giao cho Hàn Lâm viện ...do học sĩ có thâm niên Sở Tuần chủ trì, cùng Tô Hạo hiệp trợ.

Sở Tuần đã tuổi quá một giáp, chẳng mấy chốc sẽ trí sĩ về hưu, bởi vậy  không có sức lực, thứ hai cũng không có nhiệt tình đi làm, liền thành ra Tô Hạo trên thực tế là người chủ trì.

Tàng thư Khố Lí công văn cũng không thể chính mình tìm đọc, nhất định phải có quản lý kho sách quản sự cùng đi.

Quản sự là thái giám họ Hoàng, đã râu tóc bạc trắng, mỗi ngày ngồi trên sáu bảy canh giờ quả thực là muốn lấy mạng của hắn, Tô Hạo không đành lòng, dùng tâm khuyên hắn, "Hoàng công công, chúng ta đồng thời làm sao cũng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng , ngươi không cần miễn cưỡng, tìm tiểu công công lanh lợi  đến giúp đỡ, ngươi liền thường thường tới xem một chút là được."

Vương công công thấy phò mã gia nói như vậy, quả nhiên kêu một tiểu thái giám qua hỗ trợ cho Tô Hạo.

Tiểu thái giám từng đọc sách, trong lồng ngực cũng có thiên văn tự, có tư chất thông minh, làm trợ thủ vô cùng đắc lực, hơn nữa chỉ cần Tô Hạo nói muốn cần tìm phần tấu chương hay ngự trát nào hắn liền có thể sự dụng tốc độ nhanh nhất mà tìm ra, khuyết điểm duy nhất là không thích nói chuyện, trên mặt đều là một vẻ mặt lãnh đạm.

Tô Hạo nhìn hắn đều nhớ tới Trường Ninh, không nhịn được lắc đầu cười, yêu ai yêu cả đường đi, trong lòng rất yêu thích hắn.

Trở lại phò mã phủ lúc đã là chạng vạng, nghe thị nữ nói Điện hạ đi tới phủ công chúa, trong lòng không khỏi thất vọng mất mát, sau bữa cơm chiều đến trong thư phòng cho hết thời gian, hồi tưởng lại tối hôm qua Điện hạ hôn, cả người trở nên si ngốc ngơ ngác, trong lúc vô tình bị ánh nến thiêu hủy đi một nửa bên ống tay áo, mãi đến khi da dẻ bị chích đau mới phục hồi lại tinh thần.

Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm vốn là ở một bên ngủ gật, nghe được Tô Hạo kêu đau, mở mắt ra vừa nhìn sợ hãi đến không nhẹ, vội vàng tiến lên dùng tay đập, nhưng là nhất thời không dập được, mãi đến khi Ngọc Cầm bưng nghiên mực đem mực pháp giội đến ống tay áo trên mới rốt cục dập tắt.

Tin tức truyền ra, mấy mama tựa như sợ cái gì vội vàng chạy tới giúp Tô Hạo thay y phục, thậm chí kinh động Tô Phu nhân như một cơn gió chạy đến xem, nhìn thấy cổ tay Tô Hạo bị chích đỏ lên, đau lòng đến chảy nước mắt, không thể thiếu đem Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm hai cái mắng một trận.

Loáng một cái mười mấy ngày trôi qua, Tô Hạo thu dọn được châu phê cùng ngự trát, Trường Ninh vẫn chưa về, Tô Hạo kêu một thị nữ đi phủ công chúa vấn an, thị nữ sau khi trở lại, Tô hạo vội vàng hỏi, "Công chúa thân thể làm sao, tâm tình khỏe không?"

Thị nữ kia nói, "Như trước kia như thế."

Tô Hạo gật gù. Như trước kia như thế liền nói rõ công chúa tất cả mạnh khỏe. Nàng liền yên tâm.

Bởi vì Trường Ninh không ở, Tô Hạo thị giảng bài xong liền không thế nào muốn về phò mã phủ, liền đi Hàn Lâm viện Tàng Thư Lâu đọc sách.

Tàng Thư Lâu tàng thư có thể nói số một thiên hạ , Tô Hạo tuy là có đọc sách, nhưng hơn mười triệu thư tịch nhất thời cũng xem không hết, vì lẽ đó tìm đến hướng dẫn tra cứu sách ở tàng thư , nhìn một lượt sắp xếp trong tàng thư, đặc biệt  lưu ý những bản thư tịch độc nhất, bởi vì...dạng thư tịch này có rất nhiều tác phẩm hay.Có lúc mở ra một quyển sách độc bản, nhìn thấy lời phê ghi trên mép sách rất phong phú, lít nha lít nhít cơ hồ tràn ngập chữ không có chỗ trống, Tô Hạo lại càng thêm yêu thích không buông tay, nàng đọc sách thích nhất xem người khác chú giải, ở trong đó ngưng tụ tâm huyết người đọc sách.

Bởi vì không thể chờ đợi được nữa, cũng không quan tâm tới lễ nghi, liền ngồi tại chỗ đọc, kéo qua đệm lót ngồi xuống, ngay ở dưới giá sách ngồi xem.

Nhìn nhập thần, thân thể bất tri bất giác dựa vào giá sách phía sau , giá sách này quơ quơ, "Đùng" một tiếng, từ mặt trên rớt xuống một quyển hoàng lăng sách, nện trúng đầu Tô Hạo.

Tô Hạo nhặt lên, tiện tay mở ra vừa nhìn, suýt chút nữa ngất đi, chỉ thấy trang đầu viết 8 chữ bằng máu đỏ, "Muốn luyện thần công, múa đao tự cung" , vội vã khép lại, nhìn bìa, trang bìa  thình lình viết bốn chữ lớn"Quỳ Hoa Bảo Điển" .

Tay nhỏ Tô Hạo không khỏi run lên, vứt sách xuống mặt đất.

Cho khi quyển sách rơi xuống đất, Tô Hạo nghĩ lại, tuy nói đối với quyển sách này như sấm bên tai, nhưng nội dung bên trong nàng vẫn chưa đọc qua ? lòng hiếu kì nổi lên, liền cúi người lại nhặt lên, một chữ không bỏ sót nhìn từ đầu tới đuôi.

Sau khi xem xong mới biết, hóa ra quyển sách này chỉ có 8 chữ đầu là đáng sợ, nội dung trên sách đúng quy đúng củ, viết chính là nội công tâm pháp cùng chiêu thức võ công, là một quyển giảng giải tỉ mỉ võ thuật bí kíp.

Tô Hạo nhớ tới ở tàng thư kho của Ngự Thư Phòng kia có một cộng sự là tiểu thái giám,đôi mắt đẹp chớp chớp, lập tức viết một bản sao giấu trong tay áo mang ra Hàn Lâm viện.

 Tô Hạo mới ra khỏi Hàn Lâm Viện, chính là đụng với tiểu thái giám đỡ Hoàng Công công cúi đầu đi tới. "Hoàng công công?"

Tô Hạo tiến lên chào hỏi, chú ý tới vẻ mặt thống khổ của hai người , trên người đeo túi xách phục.

Nguyên lai Hoàng công công này vẫn không được sủng ái, thêm vào lớn tuổi ở trong cung căn bản không làm được chuyện gì, liền bị  thái giám tổng quản phái đi làm thủ lăng tiên đế.

Tô Hạo nghe Hoàng công công nói ra cảnh ngộ, tâm trạng thật là thương xót, lập tức đối với tiểu thái giám nói, "Ngươi cùng Hoàng công công thầy trò một hồi, cũng coi như hữu duyên, hắn bây giờ tuổi già thể yếu, ngươi làm chăm sóc thật tốt hắn mới phải."

Tiểu thái giám gật đầu, "Vâng."

Tô Hạo từ trong tay áo rút ra bản sao đưa tới tay tiểu thái giám nói, "Ta ra ngoài trên người chưa bao giờ mang ngân lượng,  không thể giúp đỡ các ngươi tiền tài, chỉ có quyển sách này đưa cho ngươi,  đối với ngươi hữu dụng." Nói xong không chờ tiểu thái giám phản ứng lại liền tự dời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...