Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 2: Phá phong (2)
Đây là câu chuyện tiểu nữ hài mang theo mộng tu tiên, mang theo lương thiện trong nội tâm đi môn phái tu tiên tu hành, Liễu Tàn Dương nhìn thấy hình ảnh này vô số lần suốt mấy ngàn năm qua. Nhưng mà tiểu nữ hài này lại cho Liễu Tàn Dương cảm giác khác biệt, giống như cam tuyền rót vào nội tâm. Trong phong ấn, Liễu Tàn Dương vẫn dư vị lời của Nguyệt Yêu, nàng là người duy nhất không mang theo tạp niệm mà hắn gặp được trong mấy ngàn năm qua. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo và những lời Nguyệt Yêu nói đã in vào trong nội tâm Liễu Tàn Dương. Nguyệt Yêu đã xúc động hắn, trí nhớ mấy ngàn năm hiện về, tu tiên là con đường tràn ngập giết chóc, lục đục và dục vọng, cũng là con đường không lối về tinh khiết sẽ bị vũng nước đục này làm bẩn, vĩnh viễn không thoát ra được. Nhưng Nguyệt Yêu lại rót ấm áp vào nội tâm Liễu Tàn Dương, những ký ức đầy hiệu quả và lợi ích đã bị lương thiện của nàng lấn lướt. Mỗi khi mặt trời mọc sẽ nhìn thấy một thân ảnh đứng dưới chân núi nhìn về phía đông, ngày hôm sau thân ảnh ấy vẫn đứng tại đó, hắn nhìn về hướng tiểu nữ hài rời đi. Lúc đêm tối xuất hiện, hắn vẫn đứng ở nơi đó, hắn chờ ánh tà dương khuất sau dãy núi, hắn chờ đợi một hứa hẹn, hắn chờ hứa hẹn của nữ hài bảy tuổi. Vật đổi sao dời, phương đông xuất hiện rặng mây đỏ nhuộm đỏ gương mặt hắn. Rốt cuộc các thương đội không còn nghe được quái nhân thần bí kia nói khoác, hắn vẫn đứng tại nơi đó như pho tượng dõi mắt nhìn về nơi xa xăm... Ngày qua ngày, năm qua năm, các thương đội đến rồi đi, mặt tròi mọc rồi lặn, thân ảnh kia vẫn đứng tại chỗ. Ba năm qua đi, hắn vẫn chờ đợi như trước, hắn đang chờ nữ hài tên Nguyệt Yêu. Trông chờ suốt ngàn ngày đêm, đáy lòng Liễu Tàn Dương chỉ nhớ... Nguyệt Yêu. Tu hành suốt mấy ngàn năm, nội tâm hắn đã phong bế, đã chắc chắn như đá, sẽ không bao giờ thay đổi, con đường tu tiên tàn khốc đã ma luyện ra một trái tìm vô tình. Chua xót lại xuất hiện trong nội tâm. Khi hắn vừa đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, hắn tranh đoạt thiên địa tiên linh có thể tăng lên một đại cảnh giới với Vân Cư Tự, hắn đánh chết rất nhiều người tranh giành và đánh lui Vân Cư Tự, thành công cướp lấy thiên địa tiên linh, sau khi ăn bảo bối vào, hắn tăng lên Nguyên Anh trung kỳ, nhưng hắn bị Vân Cư Tự ghi hận, bị tám tên cao thủ Nguyên Anh vây công, chon nên bị phong ấn suốt ba ngàn năm. Bị phong ấn ba ngàn năm, nội tâm hắn bị thù hận bao phủ, hắn hận thương sinh, hận Vân Cư Tự, hận con đường tu tiên tàn khốc. Cho đến khi nữ hài tử xuất hiện, ngây thơ và lương thiện không cầu hồi báo, trái tim băng giá mấy ngàn năm của hắn đã tan chảy. Hắn lựa chọn thủ hộ cảm giác ấm áp này, cho nên hắn chờ đợi. Đêm trong đại sa mạc rất lạnh và cô độc, Liễu Tàn Dương vẫn đứng tại nơi đó, đứng như thế suốt ba năm, nhìn về hướng Nguyệt Yêu cưỡi lạc đà rời đi, nhớ lại tiếng cười như chuông bạc của nữ hài tử. Nguyệt Yêu! Gương mặt nữ hài đã khắc vào nội tâm hắn, đã hòa tan trái tim đóng băng của Liễu Tàn Dương. Đây là cảm động, thứ đã mất đi suốt mấy ngàn năm, cảm giác này chỉ tồn tại trong giới phàm nhân. Đêm tối dài đằng đẵng, cô độc bao phủ Liễu Tàn Dương, nhưng mà bóng tối không cách nào lấn át một tia sáng trong lòng hắn. Rốt cuộc, đêm tối đã bị ngày mới xé nát, hàng vạn đạo hào quang bao phủ mặt đất. Tiếng chuông trên người lạc đà vang lên, âm thanh leng keng leng keng không ngừng quanh quẩn không gian. Liễu Tàn Dương nhìn đà đội đi qua, lạc đà đi từng bước tiến lên phía trước. Một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện trong tầm mắt Liễu Tàn Dương, quần áo của tiểu nữ tử cũ nát, nụ cười của nữ hài vẫn ngọt ngào như xưa, nữ hài rời khỏi đà đội, tiến về ngọn núi hắn đang đứng. Hào quang trong lòng Liễu Tàn Dương tỏa sáng như bình mình ngày mới, triệt để xóa đi màn đêm lạnh giá trong lòng hắn. Hắn vẫn đứng ở nơi đó, Nguyệt Yêu rời đi ba năm, suốt ba năm này hắn chưa từng di chuyển nửa bước. Nguyệt Yêu đi về phía Liễu Tàn Dương, thân ảnh hắn chờ đợi suốt ba năm đang từ từ dung hợp với nữ hài tử trước mắt. Trong tay Nguyệt Yêu cầm một khối Sa tinh to như nắm tay, chậm rãi nâng lên trước mặt hắn. Nữ hài tử nâng sa tinh không khác gì dâng trọng bảo trân quý nhất thế gian đến trước mặt Liễu Tàn Dương. - Thúc cần nó hơn cháu, tặng thúc! Liễu Tàn Dương nhìn Nguyệt Yêu, ba năm qua nhóc con hôm nào đã cao lên không ít, gương mặt như búp bê lại trở nên gầy gò. - Cháu nên biết giá trị của nó! - Cầm đi, cháu đã hứa hẹn với thúc, cháu sẽ không bao giờ nuốt lời. Liễu Tàn Dương tiếp nhận khối sa tinh mang theo hơi ấm từ tay nữ hài tử. Nguyệt Yêu xoay người, thân ảnh của nữ hài tử nhỏ nhắn và mềm yếu dưới ánh mặt trời, hài đồng tiến về phía đà đội, thân ảnh bắt đầu nhỏ dần khi đà đội đi xa. Liễu Tàn Dương nhìn thấy nội tâm cầu tiên đạo của tiểu nữ hài mười tuổi. - Này! Cháu muốn tu tiên sao? Liễu Tàn Dương gọi vọng theo tiểu nữ hài đang đi trong ánh mặt trời. Hắn nắm chặt Sa tinh, nội tâm của hắn được ấm áp bao phủ, tâm linh đóng băng đã bị Nguyệt Yêu đánh vỡ, trong lòng hắn chỉ còn tiểu nữ hài cứu mình thoát khỏi phong ấn, là nữ hài tử cứu hắn, cho hắn tự do. Ngày hôm nay, cho dù nữ hài tử vui buồn lo lắng thế nào, hắn sẽ làm bạn với hài tử, Liễu Tàn Dương thề với nội tâm của mình. Nguyệt Yêu quay đầu lại, hài tử cười nhưng nụ cười rất thảm đạm. - Cháu không thể tu tiên, đã bị đuổi ra khỏi Liên Vân Tông. - Thiên tư của cháu độc nhất vô nhị, bọn chúng đuổi cháu đi chính là sai lầm lớn nhất của chúng, ta sẽ giúp cháu chứng minh bản thân mình. Đây là lời hứa bằng bản tâm của Nguyên Anh đại thừa Liễu Tàn Dương. - Quái thúc thúc, thúc nên lo lắng cho mình đi, cháu đi đây, sau này nếu đi đến Sa trấn, nhớ tìm cháu chơi đấy! Nguyệt Yêu giơ tay lên, nữ hài tử tươi cười chào tạm biệt Liễu Tàn Dương, giọng nói của hài tử vẫn còn mang theo tính trẻ con. Nguyệt Yêu đã rời đi! Liễu Tàn Dương cầm chặt Sa tinh bước đi từng bước, ngọn núi sau lưng hắn xuất hiện khe hở, phong ấn sinh ra lực lượng to lớn muốn trấn áp Liễu Tàn Dương. Nụ cười của Nguyệt Yêu mang theo cay đắng, ba năm qua hài tử này không được sống tốt. Bởi vì Nguyệt Yêu tu hành không tiến bộ, cho nên tất cả mọi người thất vọng về nó. Liễu Tàn Dương chỉ còn lại một ý niệm duy nhất trong lòng, cùng tiểu nữ hài này một ngàn năm, một vạn năm, lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ vì thủ hộ nơi ấm áp trong nội tâm của mình. Hắn từng gào thét vô số lần trong phong ấn nhưng không có ai hỏi thăm, lao ra khỏi phong ấn ba năm, hắn xin giúp đỡ vạn lần nhưng không ai để ý, chỉ có hài tử Nguyệt Yêu, chỉ có tiểu nữ hài bảy tuổi cho hắn hy vọng, là nữ hài cho hắn tia sáng chiếu sáng u ám trong nội tâm. Là Nguyệt Yêu giúp Liễu Tàn Dương cảm nhận được thế nào là chân tình, thế nào là ấm áp, đây là cảm giác chưa từng có sau khi hắn bước vào con đường tu tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương