Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 51



Bước vào trò chơi ngày thứ ba, thời tiết bên ngoài phòng càng ngày càng ảm đạm, trên bầu trời một đám mây đen lớn rơi xuống, giống như thế giới sắp sụp đổ.

Phòng màu nâu tủ đầu giường chất cao, trên mặt lộ ra một tầng mỏng vết máu, Hạ Ngọc Sâm sau lưng có một vết thương chí mạng, nguyên nhân cái chết đã rõ ràng, phỏng chừng gã đang muốn làm cái gì khi ấy vô tình bị ngã sấp mặt trên, không nghĩ tới sẽ như vậy đi đời nhà ma.

Quý An ánh mắt bất động, nhức óc: "Không nên a..."

Lúc trước vừa nhìn, Hạ Ngọc Sâm rất có thể là quỷ, nhưng vết máu dưới đáy còn chưa khô, thân thể còn chưa hoàn toàn đông cứng, tất cả đều đang nói gã là người sống.

Suy đoán đến một nửa, kết quả bị gián đoạn, việc này vẫn chưa kết thúc.

Quý Nhiên gãi đầu: "Làm sao bây giờ?"

"Trước tiên hãy nói chuyện này với Hà gia." Quý An rút tay về, ánh mắt phức tạp, trong lòng rối rắm, nếu như cậu đến đây sớm hơn một chút, có lẽ Hạ Ngọc Sâm đã không chết.

Hạ Ngọc Sâm chết, ở Hà gia gây ra sóng lớn.

Khi hai người hầu chết ở phía trước, cảm xúc của gia đình này vẫn tương đối ổn định, mà thiếu gia chủ nhà cũng đã chết, cảm xúc của chủ gia càng căng thẳng, bước chân nhẹ đi rất nhiều.

Vì là một phó bản thần quái nên Quý An không biết rằng cái chết của anh là một tai nạn, nhưng gã vẫn là một con người.

Nhưng để kiểm tra, cậu ta cố tình nói rằng đã bị nhiễm độc thủy ngân.

Hạ Trí Viễn nghe vậy, lập tức tức giận đỏ mặt, nắm lấy bàn nâng lên: " Cậu là đang nói có người muốn gϊếŧ con trai tôi sao? Không nói đến mấy chuyện vô nghĩa kia, đây chỉ là tai nạn lúc mọi người không nghĩ đã xảy ra chuyện."

Lời này …… Hình như là muốn cho người khuyên?

Thanh niên nhướng mày: "Đây chỉ là tôi suy đoán."

"Đừng nói nữa!." Hạ Trí Viễn từ trên cao nhìn xuống Quý An, sắc mặt vốn dĩ rất khó coi, hiện tại đã tái nhợt như ngọn nến, trên người mặc bộ quần áo phương Tây, lại dường như trống rỗng, "Hiện tại đang ở loại tình huống này, mà cậu còn rắp tâm hại người, châm ngòi ly gián? ”.

Quý An nhìn lại người đàn ông, đôi mắt thanh niên trong sáng và thần thái, bên trong lộ ra sắc mặt xấu xí của một người đàn ông. Đôi mắt hướng về Trịnh Mỹ Vân, người lúc đầu còn sợ hãi, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hạ Ngọc Ôn đứng ở một bên, không vui không buồn.

Thật là tuồng kịch gia đình hay

Cho tới bây giờ, Quý An có thể dự đoán tình huống không sai biệt lắm. Hạ Ngọc Sâm chết, người có lợi lớn nhất chính là Trịnh Mỹ Vân cùng Hạ Ngọc Ôn, lần trước cãi nhau, Trịnh Mỹ Vân đã lộ ra tâm thèm muốn tài sản.

Vừa là mẹ kế vừa là chủ phu nhân biệt thự, cô ta còn có khả năng hạ độc Hạ Ngọc Sâm.

Nhiễm độc thủy ngân rất khó tử vong. Trịnh Mỹ Vân có lẽ là vì báo thù, có lẽ là vì làm cho Hạ Ngọc Sâm nổi điên, làm cho Hạ Trí Viễn hận con trai cả của mình, cho nên mới lựa chọn thủy ngân, nhưng là không nghĩ tới Hạ Ngọc Sâm quá xui xẻo, mà là trực tiếp đập trúng tủ đầu giường chết.

Hạ Ngọc Ninh còn quá nhỏ, hiện tại Hạ Ngọc Sâm sau khi chết, Trịnh Mỹ Vân cùng con trai có thể thuận lý thành chương trở thành người thừa kế nhà họ Hạ.

Nhưng bây giờ hãy đến và xem, ai cũng không phải là quỷ?

Chẳng lẽ Hạ Ngọc Sâm sau khi chết đi có thể biến thành quỷ sao? Kia nữ quỷ lúc trước là như thế nào? Càng ngày càng có nhiều vấn đề, Quý An nghĩ muốn trọc đầu.

"An An, anh đang nghĩ gì vậy?"

"Ân?" Quý An cúi đầu, đối diện với đôi mắt hồng nhạt trước mặt, suy nghĩ một chút rồi châm chước hỏi: "Tối hôm qua ngủ chung với anh, em có nhìn thấy gì không?"

" Thấy gì ạ?" Đứa nhỏ oa oa ngẩng đầu, "An An là đang nói đến chị gái kỳ quái sao?"

Quý An: “??!!!!”

Dừng lại ba giây, cậu đột nhiên ngồi xổm người xuống, trực tiếp nhìn hài tử: " Em thấy được!!!"

" Đúng." Hạ Ngọc Ninh cười ngọt ngào, "An An rất lợi hại, bắt được cô ấy hơi tệ, lúc đó em còn tưởng rằng An An sẽ bị thương."

Quý An không biết nên bày ra biểu cảm gì: "...... Em không sợ sao?"

Đứa nhỏ lắc đầu: "Chỉ là một con rối điều khiển."

"Vậy em biết người điều khiển cô ấy là ai không?"

"…… Ngô." Cậu nhóc chớp mắt, cân nhắc hai phút, "..Em biết. Nếu An An đồng ý ở lại với em, em sẽ nói cho anh biết chủ nhân của tỷ ấy là ai."

Quý An: "...... Trẻ con bây giờ thành thục sớm như vậy sao?"

Hạ Ngọc Ninh trầm mặc không nói.

Quý An cũng không thèm để ý, ngược lại hỏi: "Còn emi? Em là ai?"

“……”

Bùm!

Đường chân trời đánh ra một tia sấm sét khổng lồ, tia sét màu tím đen thô ráp cắt ngang bầu trời, mưa to nhỏ giọt, cửa sổ nổ tung. Hạ Ngọc Ninh buông tay thiếu niên, lui về phía sau hai bước, nửa người ẩn ẩn hiện lên bóng ma.

Từ phòng khách ánh sáng hắt ra, kéo dài bóng dáng của y hồi lâu.

Giọng nói mềm mại, hòa hoãn, giống như một đứa trẻ lại giống như một người lớn, như xa như gần, khiến người nghe không rõ: "An An... Bây giờ không phải lúc."

"Chờ tôi tới đón."

Tiếng vang của lời nói vẫn còn ở trong không khí, nhìn đứa nhỏ trước mặt cũng không còn bóng dáng.

Y lặng lẽ tiêu tán trong không trung, giống như lặng yên không một tiếng động đến.

Những ngón tay của Quý An run lên, một luồng khí lạnh từ sau lưng bốc lên. Hạ Ngọc Ninh …… Tuyệt đối không phải người, tuy rằng ấm áp cùng bóng dáng, nhưng vẫn là không phải người.

Vậy… Chết đi Hạ Ngọc Sâm, là người sao?

Hay nói cách khác, căn biệt thự này, rốt cuộc có mấy người còn sống.

Dù hỏi Hạ Ngọc Ninh, sự lo lắng không những không khỏi, ngược lại càng ngày càng trầm trọng.

Lúc Quý An và Hạ Ngọc Ninh trò chuyện, bọn họ đang ở ngoài phòng khách, bởi vì ngày hôm qua nói tốt với nhau, bốn người đồng đội còn lại đều đang nhìn chằm chằm cách đó không xa, cho nên bọn họ cũng nhìn thấy. Nhìn thấy, Hạ Ngọc Ninh liền biến mất.

Tống Trường Khê chạy tới, vén bức màn nặng nề, nhìn trái nhìn phải, không thể tin được: "Chuyện gì xảy ra thế?"

Quý Nhiên nuốt nước bọt: " Anh, y... là lệ quỷ à?"

Quý An gật đầu rồi lại lắc đầu: " Anh không biết."

Vu Nhất Chu khẽ nói thêm: " Chín phần mười là lệ quỷ, dù sao tuyệt đối không phải là người." Suy nghĩ thêm một chút về hệ thống nhiệm vụ, nam nhân trước mặt sáng lên, "Có thể chủ mộ là Hạ Ngọc Ninh."

"???"

Vu Nhất Chu nói ra phỏng đoán của chính mình: " Mọi người xem, Hạ Ngọc Ninh tuy nói là do huyết thống sinh ra, nhưng là vợ trước của Hạ Trí Viễn, đã chết mười năm, nhất định không thể sinh ra như vậy."

"Sự tồn tại của y không bình thường."

" Lệ quỷ có thể lừa gạt ký ức của nhân loại, nhất định đã dùng biện pháp nào đó mới có thể khiến người ta tưởng rằng y là tam thiếu gia."

Này nghe rất có lý, nhưng Quý An tổng cảm thấy có chỗ không đúng.

"Lần này thế giới nhân bản, tôi cảm thấy có hai nhóm người." Quý An bẻ ngón tay tính toán, "Một là ma nữ công kích ta, 2 là Hạ Ngọc Ninh tối hôm qua chính là nam quỷ ở đầu giường của tôi."

"Từ từ..." Quý Nhiên giơ tay hỏi: "Tối hôm qua, có một con ma đứng ở đầu giường của chúng ta?"

Quý An ngây thơ gật đầu.

Quý Nhiên: “!!!!”

" Thao!!" Hắn không khỏi chửi rủa một câu thô tục, móng vuốt vẫn sưng đỏ, vẻ mặt nhăn nhó " bị quỷ nhìn chăm chăm mà còn sống, quả nhiên là con trời."

Ngay khi giọng nói cất lên, ba người trừ Quý An đều nhìn một cách đầy khinh bỉ.

"Ha ha."

Quý Nhiên: “……”

" Chân chính thiên tử, hẳn là là anh trai cậu." Vu Nhất Chu ánh mắt tếu ý nhìn Quý Nhiên. Nhưng hiện tại, bọn họ xem như minh bạch, Quý An quả nhiên là một công cụ công lược NPC.

Nói hai ba lời, mỉm cười một cái. NPC sẵn sàng tình nguyện và thậm chí cung cấp một số thông tin tình báo.

Nếu họ có loại khả năng này ……

Vu Nhất Chu cùng Tống Trường Khê quay đầu nhìn Quý An, trong mắt đều là chanh.

Toàn.

Quý An: “……” Từ trước đến nay bị BOSS hố hai lần, không nghĩ nói chuyện.

Một đám người vội vàng chạy tới, như vậy còn có ý tứ gì, hôm qua Quý Nhiên bị ma vây quanh, suýt chút nữa bị gϊếŧ chết nói: "...... Lúc đó làm tui sợ chết khϊếp, sau đó còn nổ tung."... May mắn không đem ruột tạc vô mặt, nếu không nhất định để lại bóng ma tâm lý. "

Theo lời Quý Nhiên, những người còn lại dường như đã nhìn thấy cảnh tượng đó, không hẹn mà cùng rời đi hai bước.

Quý Nhiên: "...... Còn có thể là đồng đội sao?"

"Xin lỗi, chú em nói thiệt kinh tởm." Tống Trường Khê che miệng, “Rốt cuộc là ruột… Cái gì cũng có, đặc biệt ……” Anh nhìn mông của mình.

Mọi người: “…… Nôn.”

Quý Nhiên: “……” Bóng ma tâm lý rất lớn.

***

Theo kế hoạch tốt của ngày hôm qua, đáng lẽ đêm nay bọn họ phải lẻn vào lầu 3 tìm tin tức tình báo, nhưng vì cái chết của Hạ Ngọc Sâm, toàn bộ biệt thự hoàn toàn bị giới nghiêm, lầu 3 sáng rực. Nếu bọn họ đi lên, không nghi ngờ gì sẽ cho người đi đầu đi xa ngàn dặm.

Vài người cộng lại một chút, quyết định đợi đến ngày mai, là ngày thứ tư, dù sao tầng 3 cũng phải đi lên.

Hơn 9 giờ tối, khi Quý An về phòng nghỉ ngơi, mở cửa sổ nhìn về phía người hầu cách đó không xa. Quý Nhiên không rõ nguyên do: "Sao vậy? Sao anh không nghỉ ngơi?"

"Anh muốn nghiệm chứng một điều."

"Gì?"

" Em nói xem đêm nay có người chết không?"

"Hạ Ngọc Sâm chết rồi, hẳn là không thể nào?"

"Nếu Hạ Ngọc Sâm là ma nữ muốn gϊếŧ thì sẽ không, nhưng nếu không phải...." Quý An nhéo nhéo lan can, núp trong bóng tối quan sát phương xa, bởi vì trời mưa to, quang cảnh. thật tuyệt. Tầm nhìn bị giảm xuống, chỉ có thể ẩn nấp để có thể nhìn thấy một chút đồ vật mơ hồ.

Một giờ trôi qua.

Hai giờ trôi qua.

Phụ trách canh đêm, người hầu thay phiên nhau làm việc, một bộ phận người của người hầu đi biệt thự, có một bộ phận người từ biệt thự trở về …… Quý An tim đập thình thịch, tổng thể cảm giác …… Có điều gì đó muốn đã xảy ra.

Một phút, mười phút …… Mười lăm phút…

Hai đoàn người đi quét nhìn từng cái địa phương, cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm trạng bất an của Quý An chẳng những không hạ, ngược lại càng thêm trầm trọng, cậu tức giận đứng dậy, vừa chuẩn bị xong. Nói gì đó, lập tức nghe thấy một tiếng hét the thé.

Chỉ là giọng nói đó không phải từ nơi mà cậu ta suy đáo của người hầu phát ra, mà là từ tầng một.

Quý An sợ đến nhảy dựng lên, đẩy cửa xông thẳng xuống lầu, cậu không biết mình muốn nhìn cái gì, chỉ cảm thấy... Nếu cậu đi xuống sớm, có lẽ sẽ khác.

Tầng 1 biệt thự là phòng khách liền bếp.

Tương tự như hai lần tử vong trước, người đàn ông tử vong lần này là một người đàn ông trung tuổi, nước da ngăm đen, hàm sau, một vết cắt ngang cổ, máu chảy ra nhiều, nhanh chóng không có hơi thở.

Quý An cúi đầu nhìn trước mắt đen kịt, tràn ngập ánh sáng, chính là ma nữ đầu bù tóc rối.

Bởi vì đã hơn mười một giờ tối, hầu hết mọi người đã nghỉ ngơi, cũng không có nhiều người ở đây, Quý An nhìn Thường Như từ trong đám người bên ngoài, cô mặc quần áo bình thường, giẫm chân lên.. giày đá bóng, ánh mắt quét qua Quý An, lễ phép gật đầu, coi như chào hỏi.

Bình tĩnh thật.

Quý An đi ra khỏi đám người, nhìn cô không chút lưu tình: "Cô cũng đi xuống."

"Ân." Thường Như cầm trong tay cốc nước, “ Tôi có chút sợ hãi, ngủ không được, tưởng xuống lầu uống một chén nước, nhưng không nghĩ tới…... ”Cô ấy làm ra thần sắc không đành lòng.

Tác giả có điều muốn nói:

Hạ Ngọc Ninh: Chỉ cần ngươi làm con dâu nuôi từ bé của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện.

Quý An 【trên dưới quét】: …… Rốt cuộc con dâu nuôi từ bé là ai?
Chương trước Chương tiếp
Loading...