Phong Lưu Chân Tiên

Chương 3: Trúng độc mỹ nữ



Sáng sớm, Dương Thiên thức dậy, vệ sinh cá nhân và ăn sáng rồi lập tức lái xe đi đến trường đại học. Hắn không quá chú trọng phương tiện di chuyển nên chỉ mua một chiếc xe hơi loại bình thường. Lái xe qua siêu thị chợt nhớ tới Vương lão trước có nhắc nhở đi học cần một ít sách vở. Nhìn sắc trời vẫn còn sáng tựu ghé vào mua một lát cũng không muộn. Mua xong vài quyển vở và một vài dụng cụ học tập cần thiết. Vừa bước ra cửa lại bất ngờ nhìn thấy một đám đông đang tựu tập, tựu hồ có người bị té xỉu. Dương Thiên nhẹ lắc đầu, mọi người hầu hết đều như vậy, thấy người bị nạn đều chụm lại xem xét, bàn tán nhưng không có ý định giúp đỡ. Chỉ cản trở việc cứu người. Bất quá, nghĩ thì nghĩ nhưng Dương Thiên hắn trước giờ vốn không muốn rước phiền phức vào mình, liền nhanh chóng bước nhanh qua. Lúc này, có một thanh niên từ đâu chạy tới quát to:

- Mọi người mau tránh ra, ta là bác sĩ.

Nghe được tiếng quát, mọi người ngay lập tức tránh ra. Lúc này, Dương Thiên mới nhìn thấy rõ mặt của người bệnh. Dương Thiên từ khi đột phá, liền phong ấn hầu như toàn bộ thần thức của mình lại. Nguyên nhân rất đơn giản, thần thức của Chân tiên quá mức cường đại rồi. Nếu không phong ấn chỉ cần thả ra liên bao quát toàn bộ địa cầu, không có bất cứ cành cây, ngọn cỏ hay côn trùng nào có thể thoát khỏi. Đến lúc đó, thế giời này còn cái gì thú vị để khám phá nữa.

Nhìn qua một chút người bệnh, Dương Thiên có chút giật mình, tự chửi bản thân một câu. Thiếu tí nữa đã bỏ qua một cái tuyệt sắc mĩ nữ rồi. Nữ nhân này thoạt nhìn qua tầm UxcFtqb 20 tuổi, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài đến eo, da trắng như tuyết, thân hình lòi lõm chỉ có bộ ngục là hơi nhỏ một chút. Dù sắc mặt có chút tái xanh nhưng vẫn để người ta cảm thấy khi tức thanh xuân. Đến lúc này hắn không lại trách đám người túm tụm lại xem nữa rồi, dù là hắn cũng muốn lại gần hảo hảo ngắm nhìn một chút. Bất quá, nhìn sắc mặt tái xanh, cùng cơ thể giật nhẹ từng cơn hình như là rất nguy kịch. Thanh niên tự xưng là bác sĩ vội vàng kiểm tra cơ thể nàng, lẩm bẩm:

- Xem qua giống như là bị tai biến, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút gì không đúng, đến tột cùng là không đúng chỗ nào.

- Nàng là bị trúng độc.

Đúng lúc này một âm thanh vang lên, đúng là Dương Thiên. Hắn lúc này đã luồn lách thành công tiến lại gần. Dùng thần thức quét qua cơ thể này, lập tức nhận biết được. Thanh niên có chút ngẩn ra, ngẩn cao đầu lên hỏi:

- Ngươi như thế nào biết được?

- Ta từng học qua một chút y thuật, ngươi có thể để ta thử chữa cho nàng một chút.

- Không được, ngươi còn chưa khám thử cho nàng, chỉ đứng từ xa nhìn rồi phán đoán không đáng tin. Hơn nữa ta cảm thấy mỗi khi chạm vào, nàng càng giật mạnh hơn. Xe cấp cứu sắp tới chúng ta không thể làm loạn được.

Lắc đầu nhẹ một cái, hắn chỉ là một kẻ lạ mặt không có ai biết. Đúng là không để ai tin tưởng được. Nhưng nếu chờ xe cấp cứu đến chắc chắn không kịp. Hắn phát hiện tình huống của nàng hiện khá nguy cấp. Ngón tay búng nhẹ, một đạo linh khí tiến vào cơ thể nàng. Bất quá cũng không thể chữa khỏi cho nàng, chì làm cho độc tính không phát tác nữa.

Lùi nhẹ ra, giờ nàng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa, hơn nữa trong cơ thể có linh khí của hắn tìm được nàng cũng là một việc rất đơn giản. Giờ hắn cần phải đến trường trước, có chút chậm trễ rồi. Ngày đầu đi trễ đúng là không tốt. Thanh niên kia có chút ngẩn ra, làm sao vừa nói hai câu đã bỏ đi rồi. Dù vậy, hắn cũng không quá bận tâm, dù sao cứu người vẫn quan trọng hơn.

Hơn 10 phút sau, một mỹ phụ trung niên chạy vội đến khóc to:

- Tuyết Nhi! Ngươi đây là bị làm sao? Không phải ngươi bảo vào đây mua chút đồ sao? Sao lại ngất xỉu như thế được. Ngươi mau tỉnh lại đi, đừng làm mẹ sợ.

Thanh niên vội ngăn cản nàng, trấn an:

- A di, không nên chạm vào nàng có thể khiến nàng càng gặp nguy hiểm.

Mỹ phụ trung niên vội quay ra hỏi:

- Ngươi là ai, con gái ta tại sao lại bị như thế này?

- Ta là bác sĩ, vô tình đi ngang qua đây. Ngươi yên tâm, ta đã gọi xe cấp cứu rồi, sẽ rất mau đến đấy.

Mỹ phụ vội vang rút điện thoại ra bấm một dãy số:

- Tần Chính, ngươi mau đến đây. Tuyết nhi gặp chuyện không may rồi.

Những việc đó Dương Thiên hoàn toàn không biết, lúc này hắn đứng trước một cái cổng trường rất lớn. Phía trên có mấy chữ lớn: “Đại Học Thanh Hoa”. Lẩm bẩm một tiếng:

- Cuối cùng cũng đến rồi.

Theo như Vương lão dặn dò, Dương Thiên lập tức theo bản đồ hướng dẫn được treo ngay ở đại sảnh tìm kiếm phòng của thầy hiệu trưởng. Bước đến trước cửa có treo hai chữ: “Hiệu Trưởng”, gõ cửa phòng. Trong phòng vang lên âm thanh:

- Vào đi.

Bước vào phòng, một lão trung niên nhìn khoảng 50 tuổi, đầu tóc lấm tấm điểm bạc, đeo một cặp kính lão đang ngồi sau một cái bàn làm việc. Trên bàn là rất nhiều chồng tài liệu. Lão nhân tháo kính xuống, nhìn Dương Thiên:

- Ngươi là?

Cúi đầu chào lão nhân, Dương Thiên lập tức nói:

- Ta theo giới thiệu của Vương lão đến để nhập học.

- Ah! Ngươi là người Vương lão sư nói đến. Việc nhập học của ngươi đã được sắp xếp xong. Ngươi bây giờ là sinh viên năm 2 khoa Kinh Tế. Ngươi bây giờ đến phòng B31 để học buổi đầu tiên đồng thời nghe các thông báo hướng dẫn cụ thể sau.

- Ta đã biết.

Chào hiệu trưởng một tiếng. Dương Thiên lập tức đi ra ngoài tìm đến phòng B31. Hắn có chút háo hức chờ mong, không biết cuộc sống đại học rốt cuộc là như thế nào a.
Chương trước Chương tiếp
Loading...