Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa

Chương 6: Gặp gỡ nam, nữ chủ



Thiếp thân thị vệ kiêm nha hoàn Ngân Sương năng suất làm việc thật tốt, không thua gì chị quản lý của Linh Băng nha. Nàng vừa than đói bụng, năm phút sau đã thấy một bàn toàn thức ăn nóng hổi rồi. Chà chà, thiếu chủ có khác, đãi ngộ cũng quá khác người thường đi. Ừm, những món này so với đồ ăn ở các nhà hàng cao cấp nàng ăn hàng ngày cũng không tệ. Không tệ, đầu bếp Bách Nguyệt các làm mỗi món ăn đều là tinh hoa tâm huyết cả đời. Mỗi món ăn đều có giá vạn lượng hoàng kim, ấy vậy mà mỗi ngày cũng chỉ làm một số lượng nhất định. Đến nhà quyền quý, phú điền, có tiền cũng chưa chắc có thể ăn. Vào miệng đại thiếu chủ nàng lại thành cũng không tệ. Người khác nghe được chắc tức muốn hộc máu a. Thế gian này thật con mẹ nó không công bằng (╯‵□′)╯︵┻━┻.

Ăn no kễnh bụng, tiểu thiếu chủ nổi hứng muốn đi xem xét xung quanh. Nói cho văn nhã thì là đi dạo, thực tế là để tiêu hóa đống thức ăn khổng lồ vừa nuốt vào ruột. Vì thể theo sở thích của nương tử đại nhân thân yêu, trang chủ Ngọc Thiên Khải đã xây Bách Nguyệt sơn trang ở một khu thế ngoại đào viên (chính là vườn đào đó mấy thím). Vậy nên, bước chân ra ngoài đi đâu cũng thấy hoa đào bay phấp phới, đủ loại sắc thái, đào phai, đào hồng, bích đào…. Cả một không gian tràn ngập toàn mầu hồng, nếu để nữ cuồng mầu hồng như Nguyệt Dung mà đến đây thì kiểu gì cũng sống chết đòi ở lại đây.

Còn nhớ lần đầu đến phòng cô ấy chơi, điều ấn tượng duy nhất đập vào mắt Linh băng đấy là ngoài mầu hồng ra thì hầu như không thể thấy một vật thể mầu nào khác. Bạn trai của Nguyệt Dung tặng cô ấy bộ cốc đôi có hình gấu mà Nguyệt Dung thích nhất. Khổ nổi anh chàng đáng thương lại không chú ý đến mầu sắc. Sau khi nhận quà, cô ấy không chút lưu tình quăng luôn vào sọt rác. Hai người vì việc này mà giận nhau đến hai tháng trời. Nàng lại phải đứng ra hòa giải, mệt muốn chết.

Đứng giữa cảnh thiên nhiên tươi đẹp dù sao cũng mang lại cho con người ta một cảm giác hưởng thụ sảng khoái. Hít thật sâu mùi hương hoa đào thơm ngát, tâm tình Linh Băng đặc biệt trở nên thư thái và dễ chịu vô cùng. Cảnh đẹp người cũng vui theo, mà chết người ở chỗ người này lại có bộ dáng quá mức yêu nghiệt. Cũng may là chỉ có một vài người chúng kiến cảnh này, nếu không sẽ mang đến không biết bao nhiêu tai họa chốn nhân gian nữa. Phỏng chừng nếu người bình thường mà thấy thì cảnh tượng sẽ biến thành giống như đám fan cuồng ở hiện đại truy sát… ách, là truy đuổi thần tượng của mình ╮(¬_¬”)╭.

Trong lúc Linh Băng còn đang đắm chìm cảm thụ thiên nhiên thì một đám người lặng lẽ kéo đến gần vườn đào. Khi chứng kiến cảnh Linh Băng, một thân hồng y rực lửa, đang giơ tay đón những cánh đào hồng, nụ cười làm mê đảo chúng sinh, mắt hoa đào sâu thẳm như có vạn vì sao lấp lánh. Tất cả đám người lập tức si ngốc, say mê ngắm nhìn, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái thì tiểu tinh linh này sẽ lập tức biến mất.

Trước mắt họ là một thiếu niên có dung mạo tựa như tiên, nhưng cũng tựa như yêu. Vừa mang nét đẹp điên đảo chúng sinh, lại có nét tà mị, yêu nghiệt. Rõ ràng là hai thái cực khác nhau nhưng xuất hiện trên mặt người thiếu niên này lại khiến cho người ta cảm thấy hài hòa đến thế. Đai lưng đen tinh tế, tà áo và dải lụa buộc tóc đuôi ngựa cùng mầu đỏ, bay bay phiêu dật theo chiều gió. Kết hợp với con mưa cánh hoa đào bay phất phới, nhẹ nhàng đậu trên tay người thiếu niên, càng làm tăng thêm vẻ hoàn mỹ phong tình vạn chủng.

Bỗng nhiên thiếu niên phát hiện đoàn người tới, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ, mà hồn nhiên không biết rằng nụ cười này có lực sát thương cường đại tới mức nào. Toàn trường đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Thật đúng là yêu tinh, giờ mới hiểu thế nào là nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc. Thiếu niên tuấn mỹ vô trù này là ai? Sao lại có mặt ở Bách Nguyệt sơn trang? Mọi người đồng loạt đặt câu hỏi, nhưng vẫn say mê ngắm nhìn người thiếu niên này.

Linh băng nghĩ thầm: “Cũng thật khéo! Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, chưa gì đã chạm mặt cọng trà nữ chính và nam chính thứ nhất rồi”. Nhị hoàng tử Mộ Dung Quân quả giống như nguyên tác tả , một thân bạch y, ôn nhuận văn nhã, dung mạo như thượng tiên. Thảo nào khiến cho nữ nhân thần hồn điên đảo, tranh giành hắn ta. Nhưng con người này thủ đoạn tàn nhẫn cũng không kém hội hắc đạo là mấy, lại giúp nữ chính hành hạ dám nữ phụ, thật đáng ghét. Tuy nhiên, bất quá cũng không can hệ gì tới nàng, dù sao nàng cũng không có hứng thú với hắn.

Tiểu cô nương mặc tử y chắc là ngũ công chúa Mộ Niệm Tuyết, cao quý kiêu ngạo. Còn tiểu nữ tử bạch y, nhìn sơ liền biết là vị biểu muội “cọng trà xanh” của nàng, Ngọc Uyển Lan. Một bộ dáng u lan, ưu nhã, dáng người mảnh mai, liễu yếu đào tơ, đôi thủy mâu lung linh lúc nào cũng ngập nước chọc người thương tiếc. Cô ả mến mộ nhị hoàng tử đã từ lâu, biết hoàng tử thích mặc bạch y nên cũng bắt chước, trông chả khác nào nhà đang có tang gia bối rối vậy, không hiểu các nam chính thấy cô ta quyến rũ ở chỗ nào.

Nếu nàng không nhầm thì hình như hai con nhỏ này đang nhìn nàng như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống ấy. Ặc, nổi hết cả da gà lên rồi, khiếp quá (゜皿 ゜メ)! Mặc dù đám fan nữ cũng thường dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, nhưng cũng không đến mức háo sắc, trắng trợn như thế này. Nhìn cái con khỉ, nếu cứ tiếp tục nàng sợ bà đây sẽ không nhịn được mà trực tiếp xông lên móc mắt của hai cái con ả này (╬ ̄皿 ̄)凸.

Nhìn đến vị phu nhân mỹ mạo tuyệt sắc đang đứng sánh đôi bên cạnh một người nam nhân có khí chất phi phàm. Cả hai cùng mặc một bộ thủy lam y, ặc, cổ đại giờ cũng thịnh hành mốt chơi đồ đôi quá đi ( ̄▽ ̄ “), thực không ngờ đó nha. Hừ, quả nhiên là tác giả não tàn bê nguyên hình mẫu gia đình mình vào tiểu thuyết. Nếu không mình còn tưởng là cả lão ba và lão mẹ cũng xuyên không rồi đâu. Lại nhìn sang vị đại thúc trung niên bên cạnh mặc bộ hoàng y, tuy kiểu dáng bình thường nhưng chất lượng tơ lụa thượng đẳng. Mà cả đại lục này ngoại trừ hoàng đế ra thì có ai dám mặc cái mầu vàng chóe này đâu, làm như người khác không biết ông ta là hoàng đế vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...