Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 24: Phi phượng thủ trạc (phần 1)



"Bái sư ?" Đầu óc Phong Nhược vốn nhanh nhạy tới cỡ nào cũng không thể ngờ lão bà rõ ràng gọi đến đòi nợ, cuối cùng tại sao lại biến thành bái sư chứ ? Hơn nữa chính mình lại là người được chọn, gần đây trong lòng mình vẫn luôn sợ hãi lão bà này mà !

Được rồi ! Mặc kệ tính tình đáng sợ và khủng bố tới cỡ nào hắn cũng không ngán ! Tuy nhiên thực lực của hắn không thể sánh bằng, dù sao thì lão bà này cũng thuộc cao tầng của Thanh Vân Tông. Nhưng chính vì như thế nên hắn mới cảm thấy không tưởng tượng ra nổi, chẳng lẽ Thanh Vân Tông hết người rồi sao mà lão bà này lại thu nhận mình làm đồ đệ ? Không lẽ bà ta còn không biết mình chỉ là một tên tạp dịch tệ hại thôi sao !

Cho nên, trong lúc nhất thời Phong Nhược hoàn toàn ngây người ra !

"Sao nào ? Ngươi cho rằng lão thân không xứng làm sư phụ à ?" Lão bà hướng con mắt như có quỷ hỏa nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, lập tức dọa hắn giật cả mình !

"Hức, vãn bối không dám, vãn bối chỉ là tên tạp dịch có tài đức gì có thể bái người làm sư phụ được !" Phong Nhược vội vàng nói, kỳ thật hắn sao lại không muốn chứ ? Cho dù nhìn qua lão bà có giống ác quỷ, … kể cả là ác quỷ đi nữa, hắn cũng sẽ không để ý tới !

"Hừ ! Tạp dịch thì sao ? Chỉ là một thân phận mà thôi, nếu ngươi bái lão thân làm sư phụ thì ngươi đương nhiên là đệ tử Thanh Vân Tông, chẳng lẽ còn ai vào đây dám nói cái gì sao ?" Lão bà liền cười lạnh một tiếng rồi nói.

"Vâng ! Vãn bối …, không …, đệ tử xin bái kiến sư phụ !" Lúc này Phong Nhược không chút do dự nhanh chóng quỳ lạy và cung kính khấu đầu tám cái.

"Ơ ơ ơ !" Lúc này lão bà phát ra tiếng cười như gào khóc thảm thiết, làm Phong Nhược sợ tới mức không dám thở mạnh nữa, nếu như không phải Lam Lăng từng xưng hô lão bà là sư thúc thì thật hắn lo lắng mình đã bái phải một lão yêu bà làm sư phụ rồi !

"Rất tốt, ngươi đứng lên đi !" Lão bà rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, hiển nhiên mới vừa rồi có chút kích động, điều này khiến cho Phong Nhược rất đổi hoài nghi, có cần phải kích động đến mức thế không ? Chỉ là chuyện thu nhận đồ đệ thôi mà, đối với lão bà mà nói ắt hẳn không phải là việc khó khăn gì ? Chẳng lẽ lại bảo mình chính là một thiên tài tu luyện trong truyền thuyết ngàn vạn người khó tìm được một à, nên vì thế lão sư phụ nhặt được bảo bối cho nên mới hưng phấn vô cùng ?

Phong Nhược còn đang suy nghĩ miên man, lão bà lại thở dài một tiếng nói : " Tục danh của vi sư không mấy ai biết, cho dù là người trong bản Tông biết được cũng chỉ có hai ba người mà thôi, thân ngươi là đồ đệ đầu tiên và cũng là đệ tử duy nhất của ta, vì vậy ta cũng không cần giấu dếm ngươi làm chi. Vi sư họ Mộ, tên là Hàn Yên, ngươi hãy nhớ kỹ trong lòng là cấm không được đề cập đến tên ta trước bất kỳ ai, nếu không địch nhân năm xưa sẽ tìm tới đây, lúc đó cái mạng nhỏ của người cũng đi đứt thì đừng trách vi sư không cảnh báo ngươi trước !"

"Vâng ! Đệ tử hiểu rồi !" Phong Nhược vội vàng đáp, tuy rằng hắn vẫn còn cảm giác hồ đồ sao tự nhiên lại có được sư phụ, nhưng những chuyện quan trọng thế này hắn cũng không dám lơ là.

"Kỳ thật ngươi cũng nên biết kể từ khi ngươi tiến vào bổn tông vi sư đã chú ý đến ngươi rồi !" Lúc này Mộ Hàn Yên đột nhiên nói ra.

"A ?" Vừa nghe được chuyện đó khiến Phong Nhược cả kinh, bởi vì ngày đó trên chiến trường chém chém giết giết, bản thân hắn bị trọng thương vốn tưởng rằng phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ bị tọa kỵ phi hành của Phong Trần Tử tưởng hắn là thức ăn nên mới được giải cứu, sau đó hắn nghe nói có một vị Trưởng Lão Thanh Vân Tông ra mặt để hắn trở thành tạp dịch. Trước nay, hắn vẫn tưởng vị trưởng lão đó chính là viện chủ Thiên Cơ Viện Diệp Hoằng chứ, nhưng xem ra vị Trưởng Lão này ắt hẳn là sư phụ mới đúng.

Chỉ có điều hắn càng thêm nghi ngờ, tại sao tự nhiên mình lại được coi trọng như vậy ? Chẳng lẽ nói mình đúng là một trong những thiên tài tu luyện sao ?

Thấy thần sắc trên mặt của Phong Nhược như vậy, Mộ Hàn Yên mới nói : "Ngươi đoán không sai, ngày đó đúng là vi sư ra mặt giữ ngươi lại, còn tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ nhất cũng là do vi sư nhờ Diệp Hoằng sư huynh ban cho ngươi, bằng không ngươi cho rằng Thanh Vân Tông cần một tạp dịch thật sao ? Tại sao phải giúp ngươi chống lại ngọn gió núi lạnh lẽo đó chứ ?"

"Nguyên nhân chủ yếu là do vi sư không thể rời khỏi tiểu cốc nửa bước, vì hạn chế này nên ta không thể thu được đồ đệ trong đám đệ tử đời thứ ba của bổn tông. Ngươi xuất hiện đã làm cho vi sư có cơ hội thu đồ đệ, có thể nói đây là cơ may của ngươi mà cũng là may mắn của vi sư !"

Nghe đến thế lại liên hệ với các sự kiện cũ, Phong Nhược đã đại khái hiểu rõ, vị sư phụ của mình là đệ tử đời thứ nhất Thanh Vân Tông hoặc cùng lắm là đệ tử đời thứ hai, từng rất nổi danh trong tu tiên giới, hơn thế còn là một mỹ nữ nữa là đằng khác, điểm này là dựa theo cái tên dễ nghe của sư phụ đây, hức, tội quá tội quá !

Nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà sư phụ biến thành lão quái bà ai gặp cũng sợ, hoa thấy là hoa tàn thế này, hơn nữa còn bị cao tầng Thanh Vân Tông giam cầm trong tiểu cốc, lại không cho phép thu đồ đệ, có lẽ nếu không niệm tình đồng môn thì đã bị giết chết rồi.

Nhưng vị sư phụ của mình chắc chắn là vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên mới gặp được tên xui xẻo như mình đây, à không, ... phải nói là may mắn mới đúng chứ, dù sao đi nữa nếu không nhờ sư phụ đây chiếu cố cho cái mạng nhỏ của mình thì đến lúc này mình vẫn chỉ là một gã phàm nhân cả đời mãi mãi đần độn.

Nghĩ tới đây, Phong Nhược lập tức trịnh trọng nói: "Sư phụ, người có tâm nguyện gì để đệ tử đi hoàn thành không ?"

"Ha ha! Ngươi thông minh lắm ! Cũng được, nói trắng ra thầy trò chúng ta vốn là lợi dụng lẫn nhau, vi sư đã nói rõ rồi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi đạo thuật và pháp thuật bổn Tông, nhưng ngươi phải thề nếu có một ngày thực lực đại thành phải thay vi sư giết chết một đứa tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa cho ta ! Hiện tại nếu như ngươi không muốn thì có thể rời đi ngay, ta sẽ không làm khó dễ ngươi đâu !"

"Ồ ! Bạc tình bạc nghĩa, quả nhiên sư phụ bị tình cảm vướng lấy thân ! Nhưng chuyện này thì cần gì phải thề thốt chỉ cần mình gặp chắc chắn sẽ giết chết hắn ngay !" Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Phong Nhược vẫn phải theo lời Mộ Hàn Yên mà thề độc, nhất định phải giết chết tên tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa kia, chỉ có điều người kia tên họ là gì thì chưa thấy Mộ Hàn Yên đá động đến.

Có lẽ bởi vì Phong Nhược thề thốt rất nhiệt tình nên ánh mắt Mộ Hàn Yên nhìn hắn đã hòa ái hơn rất nhiều, đương nhiên cái này kỳ thật chỉ là do tâm lý, bởi vì mặt quỷ dù mỉm cười vẫn có thể hù chết người ta.

"Ngươi nghe đây chuyện bái ta làm thầy nhất định không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không trước tiên cao tầng bổn Tông sẽ không tha cho ngươi, tuy nhiên vi sư có thể tìm biện pháp khác để giúp ngươi gia nhập Thiên Cơ Viện, như vậy việc tu luyện của ngươi cũng trở nên thuận lợi hơn. Mặt khác, nếu như không có chuyện gì quá trọng yếu thì đừng tới tìm vi sư !"

Nói đến chỗ này Mộ Hàn Yên thở dài một hơi, nghĩ ngợi một chút liền gỡ từ cổ tay khô gầy xuống một vòng đeo tay màu xanh rất xinh đẹp và tinh tế đưa cho Phong Nhược, "Những năm gần đây vi sư cũng không được như ý lắm, rất nhiều pháp bảo đều đã bị phá hủy, cho nên hiện tại không còn cái gì có thể ban thưởng cho ngươi, thôi thì chiếc Phi Phượng Thủ Trạc này vốn có một đôi, nhưng nay đành tặng cho ngươi vậy, vật này vốn dành cho nữ tử sử dụng nhưng cũng may tu vi của ngươi còn thấp, nay tu vi ngươi chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng có thể có hiệu quả, nếu gặp nguy hiểm mà không thể chống cự nổi thì chiếc vòng tay này có thể cứu tính mạng ngươi được ba lần !"

Nhìn thấy Phi Phượng Thủ Trạc, Phong Nhược sững sờ, nhưng trong lòng thoáng có chút cảm động, theo như giọng nói của Mộ Hàn Yên thì thật ra lão bà không muốn rời Phi Phượng Thủ Trạc này, nói không chừng nó còn có ý nghĩa gì khác nữa nhưng nay đưa cho mình thế này quả thực khiến cho hắn có chút do dự.

"Sững sờ cái gì ? Cứ cầm lấy đi ! Chiếc vòng tay này đối với vi sư cũng không còn tác dụng gì nữa, nó tựa như gân gà vậy (DG: xài chẳng ích lợi gì nhiều, bỏ thì tiếc), thôi ngươi lui ra đi !" Mộ Hàn Yên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném Phi Phượng Thủ Trạc cho Phong Nhược rồi nhắm mắt không nói gì thêm.

Nhìn thấy thế, Phong Nhược cũng chỉ còn cách thu lấy Phi Phượng Thủ Trạc, rồi cung kính thi lễ thật sâu sau đó xoay người rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...