Phòng Trọ Ba Người
Chương 01
Chương 1 Tiếng chổi quét loạt soạt vọng lên từ dưới sân làm Nhiệm thức giấc. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Chuyên và Mẫn vẫn còn ngủ. Trù trừ một lát, Nhiệm lại nằm yên. Một buổi sáng chủ nhật thong thả như thế này mà dậy sớm thì quả là uổng phí, Nhiệm nghĩ vậy và lười nhác đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ngắm những trái dầu khô vừa rơi vừa quay tít trong không khí mỗi khi có một làn gió thổi qua. Bây giờ, Nhiệm mới để ý đến tiếng chổi. Cứ mỗi lần gió thổi mạnh, vô số trái dầu rụng xuống là tiếng chổi lại vang lên một cách vội vã và hậm hực khiến Nhiệm bật cười. Và bỗng như sực nhớ đến chuyện gì trọng đại, Nhiệm vội vàng ngồi bật dậy, nhảy tót xuống khỏi giường và chạy ra lu nước phía sau súc miệng, rửa mặt. Sau khi nhúng qua loa cái đầu bờm xờm vào thau nước, Nhiệm lấy khăn lau tóc và ra ngồi trước bàn "tân trang" lại "nhan sắc". Soi mặt vào chiếc gương nhỏ nứt một đường dài, Nhiệm bắt đầu tỉa tót. Với chiếc lược không ngừng xoay ngang xoay dọc trên tay, anh đánh vật với mái tóc khốn khổ của mình một hồi mới bắt được những sợi tóc chỉ thiên bướng bỉnh kia tạm thời nằm ép xuống với một vẻ khép nép giả tạo. Bao giờ cũng vậy, cái rừng tóc rễ tre kia chỉ giả vờ vâng lời Nhiệm, chúng nằm đợi chừng nào thứ dầu gội đầu H2O của Nhiệm bốc hơi hết là lại nhất loạt xù lên như rừng chông biên giới. Nhiệm biết vậy nhưng anh mặc kệ. Khoác vội chiếc sơ mi tươm tất vào người (phía dưới vẫn trang bị sơ sài bằng... quần đùi), Nhiệm nhô người lên khỏi cửa sổ nhằm trình diễn một bức ảnh bán thân vô cùng lịch sự, được trang điểm thêm bằng một nụ cười duyên dáng. Người con gái vẫn cắm cúi quét sân, không hề biết đến những diễn biến phức tạp đang xảy ra trên cao. Từ cửa sổ căn gác, thần tình ái áo sơ mi quần đùi hắng giọng gọi: - Sương! Cô gái dừng chổi, ngó lên: - Anh gọi tôi? Nhiệm nheo mắt, cười cười: - Thì gọi Sương chứ gọi ai! Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên: - Anh gọi tôi có việc gì không? - Sương dễ thương quá! - Xí! Cô gái cau mặt "xí" một tiếng rồi cúi xuống quét sân tiếp. Những gói thuốc rỗng, những chiếc lá vàng, những trái dầu khô bị đùa mạnh dưới từng nhát chổi. Ý chừng cô gái không hài lòng, Nhiệm đoán vậy. Đắn đo một lát, anh lại gọi: - Sương! Nhưng cô gái không ngẩng đầu lên. - Sương! - Nhiệm vẫn gọi. Cô gái tiếp tục giả điếc. Nhiệm vẫn kiên trì: - Ngó lên nói cái này cho nghe nè! Lần này thì cô gái không thể làm ngơ. Sương ngó lên, giọng nghiêm nghị: - Nói đàng hoàng à nghen! Nhiệm cười: - Ừ, đàng hoàng! - Vậy nói đi! Chỉ đợi có vậy, Nhiệm nói liền: - Chiều nay Sương rảnh không? Sương lắc mái tóc: - Không. - Chiều chủ nhật làm gì không rảnh? - Giặt đồ, nấu cơm. - Vậy chiều mai? - Không luôn. - Chiều mốt? - Cũng không. Nhiệm nhăn mặt: - Sương khó quá! - Ừ, tôi vậy đó! - Khó quá sẽ ế chồng. - Kệ tôi. Không biết làm sao, Nhiệm đành chép miệng: - Tiếc quá! Sương thản nhiên: - Gì đâu mà tiếc? Nhiệm nhún vai: - Tiếc chứ! Tưởng Sương rảnh, chiều nay rủ Sương đi xem phim. Phim hay lắm! - Anh rủ người khác đi! - Người khác thì nói làm gì. Tôi chỉ muốn rủ Sương. - Hứ. - Gì mà "hứ"? - Ai mà thèm đi xem phim với anh. Nhiệm cười: - Sao vậy? Bộ tôi vô duyên lắm hả? - Chứ gì nữa! Nhiệm nhún vai: - Chắc Sương quáng gà hay sao ấy chứ! Ai cũng bảo là tôi có duyên, chỉ có Sương là nói ngược lại. - Thôi đi! Không quen biết tự dưng rủ người ta đi xem phim mà bảo là không vô duyên! Nhiệm đưa hai tay lên trời: - Trời đất, láng giềng với nhau mà bảo không quen biết! Tôi chẳng biết tên Sương là gì! Sương lạnh lùng: - Nhưng tôi thì không biết tên anh. Nhiệm gãi đầu: - Cái đó là lỗi ở Sương. Tên tôi dễ nhớ lắm. Tôi tên Chuyên. Vừa ba hoa dứt câu, Nhiệm bỗng giật mình khi nghe một giọng nói dõng dạc vang lên sau lưng: - Nè, nè, không có mạo danh ẩu à nghen! Hóa ra từ nãy đến giờ sự tán tỉnh ồn ào của Nhiệm đã đánh thức Chuyên và Mẫn dậy. Cả hai không buồn lên tiếng mà bấm bụng nhịn cười theo dõi "trò khỉ" của Nhiệm. Chỉ đến khi nghe Nhiệm mạo tên mình, Chuyên mới lên tiếng can thiệp. Thấy âm mưu bị bại lộ, Nhiệm đành quay mặt ra cửa sổ, cười cười: - À, à, tôi xin giới thiệu lại. Tôi tên Nhiệm. Sương thắc mắc: - Sao khi nãy anh bảo anh tên Chuyên? - Tôi lộn. - Tên mình mà lộn? - Ừ, tính tôi vậy. Tôi lộn hoài. - Xạo. - Thật mà. Tôi hay lộn tên tôi với tên bạn tôi lắm. - Bạn anh đâu? - Hắn đây nè! Vừa đáp, Nhiệm vừa quay đầu nháy mắt với Chuyên: - Người đẹp hỏi thăm mày kìa! Ra đi! Chuyên vẫn ngồi yên trên giường: - Người đẹp của mày thì mày nói chuyện. Đâu phải người đẹp của tao. Nhiệm đành phải quay ra: - Hắn không chịu xuất hiện. Sương nhún vai: - Kệ anh ta! Tôi đâu có cần chiêm ngưỡng bạn anh. Nhiệm khịt mũi: Nhiệm khịt mũi: - Nhưng tôi thì lại muốn giới thiệu bạn bè với... người yêu của mình! Trước lối ăn nói bặm trợn của Nhiệm, Sương đỏ mặt "hứ" một tiếng rồi cúi xuống tiếp tục... quét. Nhiệm vẫn không buông tha: - Sương! Chỉ có tiếng chổi loạt soạt trả lời anh. - Bộ hỏi tên người ta rồi làm lơ hả? Sương vẫn cắm cúi quét. - Chiều nay đi xem phim chứ? Im lặng. Biết không thể dai... hơn đỉa được nữa, Nhiệm tính quay vào thì bỗng dưng Sương ngước lên. Nhiệm mừng quýnh: - Gì đó Sương? Nhiệm chắc mẩm là Sương nói chuyện đi xem phim, ai dè Sương nói chuyện khác: - Mấy anh ăn ở mất vệ sinh quá! Nhiệm chưng hửng: - Nè, nè, không phải thấy người ta nhiệt tình rủ đi xem phim rồi muốn xài xể cách sao cũng được à nghen! Sương chỉ tay vào đống rác vừa gom lại: - Chứ ai hút thuốc xong ném vỏ xuống đây? Nhiệm giả bộ ngây thơ: - Ai biết! Tôi đâu có hút thuốc. Đây chắc là "thành tích" của tên Chuyên và tên Mẫn. Sương đang định hạch sách tiếp thì bỗng thấy một cái đầu khác nhô lên khung cửa. Cái đầu nói: - Đừng có nghe lời hắn. Hắn chuyên môn ném vỏ thuốc lá qua cửa sổ. Sương không biết cái đầu đó tên Chuyên. Cô chưa kịp nhìn kỹ thì Nhiệm đã đẩy Chuyên ra: - Đi súc miệng rửa mặt đã mày! Trình diện với người đẹp mà mặt mày trông phát ớn. Rồi Nhiệm vuốt tóc mình: - Phải tươm tất như tao đây nè! Đang bốc phét bỗng Nhiệm giật mình nhận ra những sợi tóc phản chủ của mình đã dựng đứng lên tự lúc nào. Hoảng hốt, Nhiệm vội ngồi thụp xuống khỏi cửa sổ: - Chết mẹ! Điệu bộ lóng ngóng của Nhiệm khiến Mẫn cười hích hích. Nhiệm trợn mắt: - Cười chọc quê hả mày? Mẫn vừa cười vừa nói: - Tao cười là cười mày kém thông minh. Lần sau, khi nói chuyện với "em", mày nhớ đội mũ. Nhiệm gật gù: - Ý kiến hay đấy! Chuyên xen vào: - Hay thì hay, nhưng theo tao, mày không nên áp dụng. - Sao vậy? - Mày để đầu trần, các em dễ "mê" mày hơn. Nhiệm liếm môi: - Thật không? Chuyên nheo mắt: - Tao xạo mày làm gì! Tâm lý các em thường thích những mái tóc bàn chải như mái tóc của mày. Nhiệm bán tín bán nghi: - Tâm lý gì lạ vậy? Chuyên tỉnh bơ: - Có gì đâu mà lạ! Em nào giặt đồ mà chẳng cần... bàn chải. Mẫn ngồi trên giường cười ha hả, tuyên bố: - Một - Không! Nhiệm nhún vai: - "Một không" cái con khỉ! Thằng Chuyên là đồ đểu! Chuyên cười hì hì: - Còn mày là đồ vô tích sự. Tán tỉnh em Sương cả buổi mà chẳng được cái cóc khô gì. Mẫn nhận xét: - Cái giọng tán tỉnh của nó, khỉ trên rừng nghe thấy cũng chạy dài nữa là con gái. Phớt lờ sự châm chọc của Chuyên và Mẫn, Nhiệm lặng lẽ bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống. Chuyên hỏi: - Em Sương còn đó không? Nhiệm thở dài: - Biến rồi. Rồi Nhiệm lim dim mắt, hắng giọng ngâm: - Mắt nàng đăm đắm trông lên Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng? Mẫn xuýt xoa: - Hay quá! Thơ ai vậy? Nhiệm ưỡn ngực: - Thơ tao chứ thơ ai! Mẫn trố mắt: - Mày sáng tác hả? - Chứ sao! Tao làm cả khối thơ. Mẫn đưa mắt ngó Nhiệm từ đầu tới chân, chép miệng: - Mày mà làm được thơ kể cũng lạ. Mày trông giống lơ xe đò hơn là nhà thơ. Nhiệm gục gặc đầu: - Mày đừng có đánh giá con người qua bề ngoài. Chính em Sương cũng đánh giá sai lầm về tao nên bỏ lỡ một cơ hội bằng vàng trong đời mình đó. Chuyên nãy giờ im lặng, bỗng bật cười hí hí. Nhiệm liếc Chuyên, cảnh giác: - Cười gì đó mày? - Tao cười chuyện người chết sống lại. Nhiệm giật thót: - Ai chết sống lại? Chuyên hắng giọng: - Nguyễn Bính chứ ai. Biết bị lộ tẩy, Nhiệm im re. Riêng Mẫn vẫn chưa hiểu: - Làm gì có chuyện chết đi sống lại? Chuyên tặc lưỡi: - Mày thì suốt ngày chỉ lo vùi đầu vào mấy cuốn sách toán, cóc biết văn chương thơ phú gì hết nên cứ bị thằng Nhiệm nó lừa. Mẫn ngơ ngác: Mẫn ngơ ngác: - Lừa gì đâu? - Mấy câu thơ vừa rồi là của Nguyễn Bính, thằng Nhiệm nó bảo của nó, mày cũng tin. Mẫn gật gù: - À, à, hèn gì tao thấy nghi nghi! Rồi Mẫn ngó Nhiệm, khịt mũi: - Tao nói đâu có sai. Tướng mày mà là nhà thơ! Mày chỉ có "chôm" thơ của người khác. Nhiệm cười tỉnh: - Không phải "chôm" mà là "vận dụng". "Vận dụng" đúng nơi đúng lúc cũng là một nghệ thuật chứ đâu phải dễ. Tao nhờ Nguyễn Bính nói hộ tâm trạng tao "Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?"... Chuyên nheo mắt: - Nếu mày không trả lời được thì tao có thể trả lời giùm mày cái câu "tự hỏi" đó. Nhiệm ngó Chuyên, giọng đề phòng: - Trả lời sao? Chuyên thản nhiên: - Trả lời là mày không yêu nàng. Nhiệm nhảy chồm chồm: - Nè, nè, mày không được quyền nghi ngờ tình cảm chân thật của tao nghen! - Chân thật cái con khỉ! Sao hôm trước mày bảo mày yêu em Thủy? Nhiệm ngớ ra: - Hôm trước tao có bảo vậy hả? - Chứ gì nữa! Nhiệm gãi đầu ấp úng: - Nếu vậy thì... - Thì sao? - Thì tại vì... tao yêu cả hai em! Trước sự thú nhận "thành thật" của Nhiệm, Chuyên với Mẫn cười lăn bò càng. Nhiệm vẫn "ngây ngơ": - Có gì đâu mà cười! Tao yêu cả hai em nhưng em nào tao cũng yêu... chân thành. - Rồi mai mốt mày thích một em khác thì sao? - Mẫn chọc. Nhiệm tỉnh bơ: - Thì tao yêu... cả ba. Có sao đâu! Chuyên chép miệng: - Yêu "tập thể" như mày hèn gì không em nào yêu lại! Nhiệm đằng hắng: - Có đấy! - Ai? - Tao thấy em Thủy có "để ý" tao chút chút! - Chút chút thì ăn nhằm gì! Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa "cốc, cốc" vang lên khiến cả ba giật mình. Nhiệm nhảy hai bước đã ra tới cửa. Anh đặt tay lên chốt, hỏi: - Ai đó? - Tôi đây. - Chờ chút xíu nghen. Nhiệm quay vào, giục hai bạn: - Mặc quần áo nhanh lên! Người đẹp "giáng lâm"! - Ai vậy? - Em Thủy. Mẫn liếc Chuyên: - Em thiêng thật. Mình vừa nhắc là em tới liền. Chuyên nhíu mày: - Sáng sớm em lên đây làm gì vậy cà? Mẫn chép miệng: - Chắc đòi tiền nhà. Thấy Chuyên và Mẫn có vẻ rề rà, Nhiệm sốt ruột giục: - Em lên làm gì thì lát nữa biết! Tụi mày khẩn trương lên một chút! Khi cả ba mặt mày sạch sẽ, quần áo xong xuôi, Nhiệm bước ra mở cửa: - Thủy vào chơi! Thủy bước vào. Áo trắng thêu bông đỏ. Căn phòng sáng rực hẳn lên như có một mặt trời vừa mọc. Ba chàng trai lập tức đứng ngay đơ. Vẻ ngoan ngoãn của họ khiến những người tử tế nhất cũng phải phát ghen. Miệng người nào người nấy cười tươi như hoa. Nhưng Thủy không buồn để ý đến các chàng trai. Mắt cô nhìn lướt qua căn phòng, nhảy từ chiếc bàn ọp ẹp qua cái giá sách bề bộn, liếc ban nhạc ABBA lồng trong khung ảnh khổ lớn một chút, liếc cái giỏ rác bị rác chôn kín ở góc phòng một chút, và cuối cùng dừng hẳn lại ở chiếc giường bừa bãi của bọn Mẫn. Từ nãy đến giờ, Nhiệm nín thở theo dõi ánh mắt của Thủy, hệt như đài ra - đa theo dõi sự di động của máy bay đối phương, trống ngực đập thình thịch. Đến khi thấy "máy bay đối phương" đáp ngay xuống đám chăn gối bèo nhèo như một đống giẻ rách trên giường, Nhiệm tái mặt, hắng giọng: - Chuyên, xếp mền ngay ngắn lại coi, mày! Tao nói hoài mà tụi mày chẳng bao giờ chịu bỏ cái tật làm biếng! Thực ra, Nhiệm làm biếng nhất trong bọn. Công việc vệ sinh hằng ngày chủ yếu do Chuyên và Mẫn đảm nhiệm. Nhưng biết Nhiệm đang cần "ra oai" với người đẹp nên Chuyên đành phải ngoan ngoãn vâng lời. Anh vừa xếp mền vừa cười thầm trong bụng. Thấy lệnh lạc của mình được chấp hành răm rắp, Nhiệm "khí thế" hẳn lên. Anh nhìn Thủy: - Thủy lên chơi hay có chuyện gì không? Thủy không trả lời câu hỏi của Nhiệm mà hỏi lại: - Nó đâu? Câu hỏi của Thủy khiến cả ba chưng hửng. Nhiệm trố mắt: - Nó nào? Tụi này chẳng có mặt "trọn bộ" ba đứa là gì! Thủy nghiêm mặt: - Tôi không hỏi các anh! Tôi hỏi con nhỏ kia kìa! Chuyên ngạc nhiên: - Con nhỏ nào? Thủy nhún vai: - Con nhỏ hồi hôm chứ con nhỏ nào! Các anh đừng làm bộ! Mẫn dang hai tay: - Trời ơi, Thủy nói gì kỳ vậy! Tụi này đâu phải là hạng người... Mẫn mới nói tới đó, Thủy đã đỏ mặt, cắt ngang: - Anh hiểu lầm rồi. Không phải tôi nói chuyện đó. Con nhỏ ở đây là con bé con kia. Bảy, tám tuổi gì đó. Chuyên nhăn nhó: - Tụi này chưa có... vợ, làm gì đã có con! Thủy cố giữ giọng nghiêm trang: - Tôi không đùa! Mẹ tôi bảo tôi lên hỏi xem con bé đó là ai! Chuyên tặc lưỡi: - Thì tôi đã nói rồi. Tụi này không biết con bé nào hết. Chắc Thủy nhìn lầm hay sao ấy! Thủy lộ vẻ sốt ruột. Nhưng cô vẫn cố gắng giải thích: - Không phải nhìn mà là nghe! Tối hôm qua, những người ở tầng dưới đều nghe tiếng nó cười khúc khích trên này. - Không phải nhìn mà là nghe! Tối hôm qua, những người ở tầng dưới đều nghe tiếng nó cười khúc khích trên này. Ba chàng trai ngơ ngác nhìn nhau. Nhiệm nhíu mày: - Lúc đó khoảng mấy giờ? Thủy lắc đầu: - Tôi không nhớ. Nhưng lúc đó các anh đang mở nhạc ầm ầm trên này. Chuyên ngó Mẫn: - Lúc đó mấy giờ, mày? - Ai biết! - Mẫn so vai - Lúc nào tụi mình chẳng mở nhạc! Chợt Nhiệm reo lên: - Thôi rồi! Tôi hiểu rồi! Trước những cặp mắt dò hỏi của Chuyên, Mẫn và Thủy, Nhiệm nhanh nhẹn bước lại chỗ cái cassette "Panasonic" cổ lỗ sĩ của Chuyên đang đặt trên bàn. Anh cho băng quay ngược lại và nhẹ nhàng nhấn nút "play". Một điệu nhạc vui nhộn vang lên. Bản "Young, Free and Single" của nhóm Boney M. Tới đây thì Mẫn và Chuyên bắt đầu hiểu ra. Chỉ có Thủy là vẫn chưa hiểu: - Tự nhiên anh mở nhạc chi vậy? Nhiệm cười bí mật: - Thủy chờ một lát đi! Bản "Happy Song" tiếp ngay sau bản "Young, Free And Single". Ba chàng trai lẩm nhẩm hát theo: "Every body, lets go to the Kings". Thủy đang lắng tai nghe, bỗng giật mình khi nghe một giọng con nít trong trẻo cất lên: "Right to dance, its time to sing". Và cái giọng trẻ con ấy lại cười hí hí trong máy. Giọng cười hồn nhiên và vui vẻ đến nỗi Thủy bất giác buột miệng: - Dễ thương quá! Nhiệm tỉnh rụi: - Tôi hả? - Xì, anh mà dễ thương! Tôi khen giọng con bé kia kìa! Nhiệm tắt máy và nheo mắt nhìn Thủy: - Con bé Thủy tìm nãy giờ chứ gì? Thủy gật đầu, bối rối: - Vậy mà tôi cứ tưởng... - Tưởng sao? Thủy không đáp. Cô đỏ mặt và tránh trả lời bằng cách nhìn ra cửa sổ. Nhiệm đành hỏi lảng sang chuyện khác: - Bản nhạc hay không? Thủy quay lại: - Hay! Bản gì vậy? - Bản "Happy Song". - Cho Thủy mượn nghen! - Ừ. Nhiệm tháo máy, lấy cuộn băng đưa cho Thủỵ Anh không quên giở cái giọng tán tỉnh "rẻ tiền" cố hữu: - Cái gì của tôi cũng là của Thủy. Chuyên hắng giọng, phá bĩnh: - Cái đó là của tao, mày! Nhiệm tỉnh khô: - Thì cái gì của mày cũng là của tao! Nghe cái giọng ngang như cua của Nhiệm, Chuyên đành chịu thua. Còn Thủy thì cười cười. Cô cầm lấy cuộn băng, chào ba chàng trai, ra về. Nhiệm quay vào, thở phào: - Thế là xong! - Xong cái gì? - Mẫn hỏi. - Mối tình của tao và em Thủy. Mẫn vẫn không hiểu: - Xong sao? Nhiệm khịt mũi: - Mày chậm hiểu quá! Xong nghĩa là "hai đứa tao" đã chính thức "đặt vấn đề" với nhau. - Xạo đi mày! - Chứ gì nữa! Em chẳng mượn băng nhạc của tao là gì! Mẫn nheo mắt: - Chuyện đó thì nhằm nhò gì! Em mượn băng nhạc của mày cũng giống như tao mượn tiền của mày thôi, có khác gì đâu! Nhiệm nhìn Mẫn, giọng khinh khỉnh: - Mày ngốc quá! Sao lại "có khác gì đâu"! Em mượn băng nhạc của tao, nhưng chủ yếu là để nghe bài "Happy Song". Mà "Happy Song" nghĩa là "Bài ca hạnh phúc". Mày thấy cái ý nghĩa thâm thúy trong vụ mượn băng này chưa? Trong khi Mẫn đang thấm ý, ngồi gục gặc đầu thì Chuyên cười khúc khích: - Thằng Nhiệm chỉ giỏi tài tán phét! Nhiệm trừng mắt: - Mày đừng thấy tao có số đào hoa mà tìm cách hạ "uy tín" tao. Tao nói thật ày biết, em Thủy biết tỏng tiếng con nít là ở trong bản "Happy Song", em chỉ giả bộ lên hỏi han để tìm cớ "tỏ tình" với tao thôi! - Rồi Nhiệm chép miệng, giọng kẻ cả - Nói thật với tụi mày, muốn thành công trong tình yêu phải "nắm bắt" được những biểu hiện nhỏ nhặt nhất! Chuyên đã chán ngấy trò thuyết giáo về ái tình của Nhiệm, anh ngáp dài: - Thôi, mày muốn yêu ai thì kệ mày! Đun nước pha cà phê uống đi! Mẫn nhăn mặt: - Giờ này mà uống cà phê gì nữa! Hơn chín giờ rồi! - Chết mẹ! Vậy thì chuẩn bị nấu cơm trưa! - Chưa đi chợ! - Mẫn nói. Chuyên liếc Nhiệm: - Thằng Nhiệm đi chợ một bữa đi! Nhiệm tặc lưỡi: - Tao đâu có biết mua gì? - Có gì đâu mà không biết! Trước tiên mày mua hai trái cà chua, hành, ngò, rồi mua vài con cá nục hấp, rồi... Nhiệm vội vã khoát tay: - Thôi, thôi, mày dặn đủ thứ làm sao tao nhớ hết! Hay là như thế này... - Sao? - Ba đứa cùng đi! - Thật chán ày! Đi chợ mà cũng kéo cả lũ! Nhiệm cười hề hề: - Chủ nhật mà! Sẵn đi chợ, tụi mình dạo phố luôn! Chuyên nhỏm người dậy: - Thôi, tao với mày đi! Thằng Mẫn ở nhà! Sở dĩ Chuyên nói vậy vì Mẫn có tật ở chân, đi lại khó khăn. Hồi nhỏ, Mẫn bị sốt tê liệt. Bệnh nặng, tưởng chết. Nhưng ông ngoại Mẫn, vốn là một thầy thuốc giỏi, đã cứu được Mẫn. Cơn bạo bệnh đi qua nhưng từ đó chân trái của Mẫn bị biến tướng, nó teo lại chỉ bằng cẳng tay. Vì vậy, dáng đi của Mẫn không được bình thường mặc dù từ lâu rồi Mẫn đã quen với khuyết tật của mình và hầu như anh không hề ý thức về sự có mặt của nó. Nghe Chuyên bảo mình ở nhà, Mẫn lập tức phản đối: - Tao đi nữa! Chuyên gạt phắt: - Thôi, mày ở nhà đi! Mày ở nhà vo gạo nấu cơm, tụi tao đi chợ về làm đồ ăn là vừa. Nghe Chuyên nói cũng có lý, Mẫn không đòi đi theo nữa. Vả lại, anh cũng vừa sực nhớ chiều nay anh còn phải tới nhà Thu Thảo dạy kèm. Vì vậy, phải ăn trưa sớm một chút để còn chuẩn bị bài vở. Nhưng trước khi bước lại vật lộn với cái bếp dầu, Mẫn còn chạy ra cửa nói với theo: - Tụi mày mà về trễ, tao nấu cơm khét ráng chịu à nghen!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương