Phu Đào Huyệt

Chương 6



Trúc Ninh nhíu mày: “Ta chỉ còn lại một hơi thở sống vật vã cho đến bây giờ, biến thành một con quái vật như thế này đây, nếu không trả thù, cuối cùng ta tỉnh lại để làm gì hả?”

Nắm tay Thập Lục xiết chặt hơn, thần sắc có chút bất lực: “Ta, vẫn, cho là…”

Trúc Ninh gỡ từng ngón tay Thập Lục ra, “Còn chần chừ nữa thì trời sẽ sáng, không thể chậm trễ, đợi ta cắn Phò mã thành cương thi rồi ngươi có thể tự do, không cần lãng phí cuộc sống cùng ta nữa.”

Sắc mặt Thập Lục trắng bệch, nắm chặt cổ tay Trúc Ninh, hắn vốn rất mạnh, bây giờ lại dùng lực, cho dù Trúc Ninh là cương thi cũng không làm được gì, chỉ nghe Thập Lục ngang ngạnh nói: “Ta, không đi, ta mua đồ, cho ngươi, mài răng.”

Trúc Ninh hơi tức giận, gắt gỏng nói: “Không cần ngươi mua, ta cắn Phò mã là được.”

Trúc Ninh giận dữ đập đầu hắn: “Ngươi phát bệnh thần kinh hả!” Thập Lục bị đánh đau vào đầu cũng không nói lời nào, chỉ túm chặt cổ tay Trúc Ninh, không chịu buông ra, để mặc cho Trúc Ninh đánh mình đến mệt lả, cuối cùng nàng bất đắc dĩ hỏi hắn: “Rốt cuộc là ngươi muốn gì hả?”

Trúc Ninh giận dữ đập đầu hắn: “Ngươi phát bệnh thần kinh hả!” Thập Lục bị đánh đau vào đầu cũng không nói lời nào, chỉ túm chặt cổ tay Trúc Ninh, không chịu buông ra, để mặc cho Trúc Ninh đánh mình đến mệt lả, cuối cùng nàng bất đắc dĩ hỏi hắn: “Rốt cuộc là ngươi muốn gì hả?”

“Ngươi, không cần ta, ta không biết, đi chỗ nào hết.” Thập Lục lúc này mới ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mắt Trúc Ninh, trong ánh mắt hắn chứa đầy sự bất lực khiến cho lòng Trúc Ninh không hiểu sao lại mềm nhũn, bỗng nhiên nàng cảm thấy vô cùng áy náy như vừa phạm phải một lỗi lầm gì đó, nàng giơ tay muốn vuốt ve an ủi hắn vài câu, rõ ràng Thập Lục cản trở chuyện của nàng, sao bây giờ nàng lại phải xin lỗi hắn chứ…

Nàng thở dài một tiếng, chợt nghe tiếng gõ cửa “Cộc cộc”, nam chủ nhân đứng ngoài cửa sốt ruột hỏi: “Xin hỏi hai vị đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khi nghe thấy âm thanh này, đáy lòng Thập Lục vô cùng hoảng sợ, hắn dùng sức kéo Trúc Ninh vào lòng mình ôm chặt, hai cánh tay cứng như sắt xiết chặt nàng trong lòng, nói vọng ra ngoài: “Không có việc gì đâu, ngươi đi đi.”

Hắn nói một hơi rành mạch khiến Trúc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nghe bên ngoài cửa tiếng bước chân rời đi, Trúc Ninh hốt hoảng la to: “Đứng lại, quay lại cho ta!” Giọng điệu y hệt như lúc còn là công chúa trước đây.

Thập Lục cũng hoảng hốt theo, hắn càng xiết chặt nàng hơn…

Cửa bị đẩy ra, nam chủ nhân giơ đèn lồng rọi vào phòng, thấy Thập Lục trừng mắt dữ tợn với hắn, nữ tử đang trong lòng nam tử này cũng dữ tợn trừng mắt với hắn, hắn gãi gãi đầu, không biết mình đắc tội với hai người này khi nào nữa: “Hai vị đây là?”

“Tướng công, có chuyện gì vậy?” Nữ chủ nhân nàng cũng bị thức giấc lúc nửa đêm, nàng ta khoác xiêm y đứng trước cửa.

“Tướng công, có chuyện gì vậy?” Nữ chủ nhân nàng cũng bị thức giấc lúc nửa đêm, nàng ta khoác xiêm y đứng trước cửa.

Dường như Trúc Ninh bị điều gì kích động mạnh, thân thể uốn cong quằn quại, nàng như con cá chạch thoát khỏi sự giam giữ của Thập Lục, hai chân khép lại, nhảy tới hai bước, hướng thẳng tắp về phía phụ nhân mà đánh, nam chủ nhân kinh hoảng tột cùng, vội kéo thê tử mình vào lòng rồi chạy vào trong viện, tránh khỏi sự tập kích bất ngờ của Trúc Ninh, hắn giận dữ quát: “Ngươi muốn làm gì?” Phụ nhân cũng vô cùng hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Cô nương bị gì vậy?”

Thập Lục cũng vội vàng đuổi theo, hắn định tiến lên giữ chặt Trúc Ninh, lúc này đôi ngươi Trúc Ninh đỏ như máu, né tránh Thập Lục, không ngừng gắng sức đánh về phía phụ nhân, miệng hô to: “Phò mã! Ngươi đền mạng cho ta!”

Thập Lục cả kinh, trượt chân lảo đảo suýt ngã nhào xuống đất…

Thần sắc hai vợ chồng kia còn hơn cả kinh ngạc: “Phò… Phò mã?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...