Phụ Khoa Nam Y Sư

Chương 4: Chân Cô Em Vợ



Một tiếng "Tỷ phu, mau lên đây..." , khiến tiểu phúc Chu Cửu Giới nóng lên. Hắn nhấc chân ngồi ở đằng sau.

"Nắm chắc đó." Thường Nguyệt nói một xong liền vặn tay ga khởi động xe.

Cũng không khác khinh công lắm, bất quá chỉ có thể phi hành trên mặt đất. Chu Cửu Giới thầm nghĩ: thứ này rất thú vị đấy.

Xe điện hòa vào làn xe, người đi lại dần nhiều hơn. Thường Nguyệt xiết chặt đem sát, Chu Cửu Giới dán người trên lưng Thường Nguyệt.

"Tỷ phu, đừng có lộn xộn được không?"

"Ta không di chuyển, không lộn xộn đâu."

Chu Cửu Giới không kìm nổi nhìn vào sau lưng nàng, chỉ thấy bên trong áo mơ hồ có thể thấy đường cong duyên dáng, vòng eo mảnh khảnh như có thể nắm trọn.

Chu Cửu Giới sờ soạng lưng Thường Nguyệt. Nàng mới đầu còn cho là hắn muốn ôm eo mình để ngồi ổn định nhưng thời gian dần qua càng cảm thấy hai cái tay kia không thành thật chút nào.

"Tỷ phu, anh làm gì thế?"

"Ta... Ta không di chuyển, không lộn xộn đâu."

Chu Cửu Giới đáp vậy nhưng vẫn nhìn, ánh mắt vươn qua cặp giò bóng loáng, trong đầu suy càng nghĩ miên man.

Chân thật trắng!

Chu Cửu Giới một tay nắm trên lưng Thường Nguyệt, tay kia đã rờ lên đùi nàng.

Thường Nguyệt giật mình, thầm nghĩ tỷ phu bình thường rất tôn trọng mình, hôm nay làm sao vậy? Chắc là anh ấy vô thức thôi.

Nhưng lập tức, Chu Cửu Giới tay bắt đầu di động vào trong váy Thường Nguyệt.

Thường Nguyệt bỗng sinh ra một cảm giác khác thường, trên mặt nóng như lửa đốt, vội nói: "Tỷ phu, anh... Anh đừng như vậy."

Chu Cửu Giới thấy trên đường cái có không ít người trông lại, trong lòng cả kinh vội rút hai tay về, hắn thấy những người kia đều mặc trang phục quái dị, lại thấy đường đi rất khác so với trong trí nhớ, không khỏi ngẩn ngơ: "Chẳng lẽ thế đạo thực đã thay đổi rồi sao?"

Thường Nguyệt hỏi: "Tỷ phu nói cái gì vậy?"

Thường Nguyệt hỏi: "Tỷ phu nói cái gì vậy?"

"Sao ta thấy mọi người trên đường cứ là lạ."

"Có cái lạ sao?"

" Nhìn y phục bọn họ, cả em nữa, y phục của em, của tỷ tỷ, sao mọi người lại giả trang như vậy?"

"Thảo nào tỷ tỷ nói đầu óc anh lú lẫn rồi, xem ra anh thật sự đã quên rất nhiều chuyện."

"Thạch viên ngoại đâu, hắn đang ở đâu? Có phải đều là hắn thao túng hay không?"

"Thạch viên ngoại là ai? Hắn thao túng cái gì chứ, bây giờ là xã hội chủ nghĩa rồi mà."

"Xã hội chủ nghĩa? Bây giờ là triều đại gì rồi hả?"

"Ha ha, tỷ phu, chẳng lẽ anh không nhớ gì hết sao?"

"Anh... Anh hình như không nhớ gì."

Thường Nguyệt nói: "Vậy em nói cho anh biết, nhớ kỹ nhé, anh là Chu Cửu Giới, bác sĩ phụ khoa bệnh viện huyện, em là em vợ anh, học trường y năm thứ nhất, vợ anh tên là Thường Nga, cũng là chị của em, là huấn luyện viên trường múa ba-lê Đông Phương, những thứ này anh phải nhớrõ, nếu không, sau khi trở về sẽ khiến tỷ tỷ tức giận, ai, em thực không muốn nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ huấn ngươi, nói thật, em thấy anh đúng là mẫu đàn ông bị vợ quản nghiêm."

" Vợ quản nghiêm là gì?"

"Là một loại bệnh đó...."

"Bệnh? Anh có bệnh gì chứ?"

"Ha ha, được rồi, không nói nữa, đến nhà rồi."

Chu Cửu Giới thấy xe điện tiến vào một nơi tên là "Cư xá Quang Minh". Bên trong có hai mươi tòa nhà, mỗi tòa đều dán một con số. Đi tới tòa số 2, Thường Nguyệt dừng xe lại chỉ lên trên: "Tỷ phu, nhà ở lầu hai đó."

Chu Cửu Giới cảnh giác nhìn hai bên, cũng không thấy có gì dị thường mới nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: sợ cái gì chứ, dù Thạch viên ngoại phái tất cả hộ vệ tới thì ta sẽ thua sao? Còn lâu, ta không thể làm phụ thân mất mặt.

Thường Nguyệt khóa xe dưới lầu rồi dẫn Chu Cửu Giới lên trên.

Thường Nguyệt khóa xe dưới lầu rồi dẫn Chu Cửu Giới lên trên.

Chu Cửu Giới quần nguyên vốn cũng không có túi quần, lên lầu lúc đũng quần buông lỏng xuống đến, quần nhắm hạ cởi, Thường Nguyệt cười thầm. Chu Cửu Giới một tay nhấc quần, một tay thầm vận thần công. Rất nhanh, hai người lên tới lầu hai. Thường Nguyệt ấn một cái nút trước cửa phòng 202 liền có tiếng leng keng, Chu Cửu Giới lui về sau hai bước, thân thể dán trên tường. tại y

Cửa vừa mở ra, Thường Nga đi tới, nàng thấy Chu Cửu Giới liền nói: "Đã trở về rồi à."

Chu Cửu Giới nghiêng đầu nhìn bên trong, tựa hồ không có mai phục liền đi đến.

Thường Nga tiện tay đóng cửa.

"Rầm" một tiếng, Chu Cửu Giới hoảng sợ quát: "Ngươi làm gì đó?"

Thường Nga ngẩn ngơ: "Sao?"

Chu Cửu Giới vọt tới cửa kéo tay cầm ra.

Thường Nga cười khổ: "Anh xoay tay cầm một cái chẳng phải được sao?"

Chu Cửu Giới xoay tay cầm một cái, cánh cửa liền bật mở, hóa ra cái tay cầm chính là cơ quan, nhưng hắn thấy thứ này quá mức đơn giản, như vậy thì không cần thiết.

Thường Nguyệt vừa vào cửa, cái mũi ngửi ngửi, nói: "Tỷ tỷ, còn chưa nấu cơm à, em đói lắm rồi, tỷ phu chết đi sống lại là đại hỉ đó, nói đi nói lại thì tối nay nhất định phải làm món gì ngon ngon chứ?"

Thường Nga liếc Chu Cửu Giới nói: "Hỏi tỷ phu ấy."

Thường Nguyệt cười nói: "Tỷ phu, buổi tối muốn ăn gì?"

Chu Cửu Giới không nghĩ liền nói: "Bào ngư, anh muốn ăn bào ngư nhất."

Thường Nga nghe thấy liền xấu hổ, len lén nhìn Thường Nguyệt, thấy nàng hình như không để trong lòng liền nhéo Chu Cửu Giới một cái, khẽ nói: "Anh nói bậy gì thế?"

Chu Cửu Giới thầm nghĩ: ta đâu có nói bậy, nhớ năm đó ta trà trộn vào Thạch gia trang mỗi tối đều ăn bào ngư, nếu không phải hộ vệ trông coi chặt chẽ thì ta đã sớm lẻn vào hậu viện chơi chục tiểu thiếp của hắn rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...