Phu Quân Hữu Độc

Chương 32: Bức Họa Chói Mắt



Trước cửa khách điếm người đến người đi, Vân Trạm vốn không có để ý tới Ôn Noãn Noãn, nhưng khóe mắt bỗng dưng liếc được một thân ảnh, rất nhanh chú ý tới , sau đó nhìn thấy thân hình quen thuộc của nàng.

Nàng là vì nhìn thấy hắn , cho nên mới nhanh chóng xoay người, hay là đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nên mới quay trở lại?

Vân Trạm cảm thấy chắc chắn là nàng nhìn thấy mình từ trong khách điếm đi ra, mới xoay người muốn chạy trốn, cho nên lên tiếng gọi nàng lại.

Thấy nàng không thể không xoay người đối mặt với mình, hắn càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình là đúng . Nàng muốn tránh hắn? Ha ha ha a...

"Tiểu cửu, huynh trưởng của nàng đâu, sao lại chỉ có một mình nàng ở đây?" Hắn thân thiết dò hỏi, giương mắt nhìn nhìn bốn phía, xác định chung quanh không có người nào của Ôn phủ.

"Chiến công tử, ta ra cửa có chút việc riêng, cho nên vốn không có đi cùng các huynh trưởng." Ôn Noãn Noãn nói. Nàng muốn nói là đi một mình, mới có thể có nguyên nhân cho cái kính lão kia chứ.

Việc tư? Là cùng Thượng Quan Thiên Tỳ lén lút gặp gỡ à?

Đôi mắt đen láy thâm thúy lóe lên gạt phăng mọi ý nghĩ, Vân Trạm điều chỉnh lời nói của mình: "Tiểu cửu, nàng làm sao có thể một mình đi trên đường cái như vậy được? Nàng không biết sợ hay sao ." Nàng là thiếu nữ, tuy rằng người nhà cho phép nàng mặc nam trang ra cửa, nhưng yêu cầu nàng phải mang theo gia đinh.

Hắn dừng một chút, mỉm cười nói: "Ta và tứ ca nàng, và các huynh đệ khác đều có kết giao, không bằng hôm nay ta đảm đương chức vụ hộ hoa sứ giả đi. Tiểu cửu, nàng muốn đi đâu, ta đi cùng nàng."

Ôn Noãn Noãn nào dám làm để cho hắn đi cùng mình? Nàng vội vàng nói: "Chuyện của ta đã làm xong xuôi hết rồi , nên trở về thôi. Chiến công tử, người có nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy người nữa." Nói xong, nàng hướng hắn chắp tay, xoay người đi mất.

Vân Trạm bước nhanh lên hai bước ngăn nàng lại, cười nói: "Tiểu cửu, vừa vặn sau buổi trưa ta đang nhàn rỗi, không bằng hai huynh đệ ta cùng nhau đi dạo phố đi." Nói xong, hắn nhìn nàng mỉm cười, gương mặt như gió xuân , ánh mắt thân thiết hiền hòa.

Người này chính là một người thần kinh,khi hắn cười càng rạng rỡ, chính là bộ dáng tính kế người, người bị hắn tính kế chắc chắn sẽ chịu thống khổ!

Ôn Noãn Noãn nổi hết cả da gà ,sởn tóc gáy, liên tục lắc đầu. Nàng thấp giọng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ nghi. Chiến công tử, hảo ý của người ta sẽ nhận trong lòng , chính là cái này không hợp với lễ, xin thứ cho ta không theo."

"Ta và huynh trưởng nàng thân như huynh đệ, nàng cũng coi như là muội tử của ta."Vân Trạm thấp giọng nói.

Ôn Noãn Noãn nhất thời sửng sốt, hắn thật sự coi tứ ca nhà nàng như huynh đệ mà đối đãi sao ?

"Cửu huynh đệ." ngữ khí Vân Trạm đột nhiên nâng cao độ nói, "Ngu huynh ngẫu nhiên một lần đến Ninh Dương thành, cũng không muốn bồi ngu huynh đi dạo phố sao? Ai, trước khi ngu huynh đến đây còn nghe người ta giới thiệu nói, người Ninh Dương thành là chân chất thật thà, hiếu khách nhất ."

Âm khẩu tha hương buồn bã vang lên, vài người đi đường ghé mắt liếc Ôn Noãn Noãn, trong mắt lộ ra tia khiển trách, bất mãn.

Ôn Noãn Noãn nhất thời cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng .

"Cửu huynh đệ, đi thôi." Vân Trạm cười dài nói, hướng tới Ôn Noãn Noãn vừa chắp tay, sau đó tay phải hướng bên phải đưa ra. Chính là hướng Ôn Noãn Noãn muốn đi lúc trước.

Ôn Noãn Noãn không thể tránh khỏi, đành phải nói: "Ta muốn đi đên tiệm tranh chữ một chuyến, ngay tại đó không xa nơi này lắm. Chiến công tử, chúng ta có thể đồng hành tới đó. Sau đó đi hơn trăm thước chính là tiệm vải thô của nhà ta , tứ ca nhà ta ngày thường đều ở nơi đó, người có thể đi đến đó tìm hắn đi dạo phố." Nói xong, nàng di chuyển đôi chân có chút nặng nề tiến về phía trước.

Vân Trạm cười mà không nói, đi sát bên cạnh nàng.

Đi được một đoạn, hắn chủ động dò hỏi: "Tiểu cửu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?" Hắn mặc dù đã biết rất rõ, nhưng chưa từng gặp mặt hỏi tuổi trước mặt Ôn gia huynh muội.

"Mười lăm." Ôn Noãn Noãn đờ đẫn trả lời.

"Mười lăm." Ôn Noãn Noãn đờ đẫn trả lời.

"Mười lăm, thiếu nữ đến tuổi cập kê." Vân Trạm suy nghĩ nói. Thiếu nữ cập kê là chuẩn bị trưởng thành, sắp thành hôn .

Ôn Noãn Noãn cúi đầu không trả lời, trên mặt lộ vẻ bi ai.

Khi đại tỷ nàng mười lăm tuổi cũng được tổ chức nghi lễ cập kê, lúc ấy tổ mẫu nàng ,cha và nương có nói, đợi thời điểm sinh nhật mười lăm tuổi của nàng tới, cũng tổ chức một nghi lễ cập kê cho nàng. Nhưng là kiếp trước, trước thời điểm nàng tròn mười lăm đã bị Hà Âm hầu phủ bắt đi, trải qua lễ cập kê trong sự rèn giũa của hai mama cung đình.

"Tiểu cửu muốn đi đến tiệm tranh chữ à?" Thấy nàng không hé răng, Vân Trạm tiếp tục hỏi.

"Ừm." Ôn Noãn Noãn nói, tuy rằng hiện tại hệ thống hạnh phúc thứ 13 cũng không có phát ra âm thanh cảnh báo, nhưng nàng có thể khẳng định, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày bất hạnh lắm đây.

"Đóng khung tranh chữ của muội sao?" Vân Trạm đoán nói. Tranh chữ của huynh đệ Ôn gia không cần người đóng khung bảo tồn,đại thọ bảy mươi của Ôn lão phu nhân sắp đến rồi, có thể là nàng muốn đem tranh chữ của mình, chọn khung đóng lại thật tốt, làm quà mừng đại thọ cho lão phu nhân.

"Không phải." Ôn Noãn Noãn lạnh nhạt nói. Nàng đã có hệ thống thần kỳ bàn tay vàng rồi, cho nên càng ngày càng không sợ hãi hắn!

"Nàng muốn tìm cao nhân viết chữ? Tiểu cửu, nàng muốn tặng hạ lễ cho lão tổ mẫu sao?" Vân Trạm tiếp tục đoán.

"Cũng không phải." trong lòng Ôn Noãn Noãn nhịn không được dâng lên một chút tò mò. Vị Vương gia tôn quý này làm sao lại vui vẻ cùng nàng nói nhiều như thế chứ? Hơn nữa lại là nàng không thèm để ý đến hắn nữa.

Vân Trạm đoán trái đoán phải không trúng, lòng hiếu kỳ nhất thời tăng lên nhiều.

Hai người đi đến tiệm tranh chữ Liễu thị, Ôn Noãn Noãn nói, "Ta đã đến nơi, cảm ơn Chiến công tử cùng đi." Nói xong, nàng hơi hơi hạ thấp người.

"Ta cũng vào xem." Vân Trạm cất cao giọng nói, từ bên người nàng đi vào, tao nhã đi vào bên trong cửa tiệm.

Ông chủ hàng thấy hai bị khách đi vào, liền ngừng mọi công việc sau quầy đi lại , chắp tay nói, "Hai vị công tử muốn tranh chữ sao? Tiệm nhỏ của chúng tôi từ đời tổ tông đến nay đã một trăm mười mấy năm rồi , bổn tiệm tuy nhỏ nhưng danh tiếng rất thịnh."

Hắn chỉ vào các lại tranh chữ treo trên tường, nói: "Đây chính là hàng mẫu của bổn điếm, có còn lại là của khách hàng , qua một thời gian sẽ thay đổi."

Vân Trạm nhìn quanh những tranh chữ treo trên tường, sau đó nói, "Tiểu cửu, không phải ngươi muốn tới làm tranh sao? Sao không đem tranh ra?"

Kỳ thực, Ôn Noãn Noãn xem qua trên tường tranh chữ treo trên kia, có chút hối hận , nhưng bị hắn thúc giục, đành phải từ trong tay áo lấy ra một bức chân dung, rất thẹn thùng nói, "Ông chủ, ta muốn đóng khung cho bức chân dung này." Sớm biết rằng chuyện này xảy ra nàng sẽ không đem bức tranh này ra làm cái cớ .

Ông chủ tiệm đưa tay nhận lấy bức tranh, Vân Trạm ngăn lại, cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành mở ra xem.

Vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn khẽ biến. Người vẽ tranh nét họa cực kỳ vụng về, nhưng vẽ được ra thần thái cùng đặc thù của Ôn Noãn Noãn. Nét bút tùy khí đậm nét, có thể thấy đây chính là một nam tử vẽ.

Ôn Noãn Noãn thật cẩn thận muốn đem một bức họa đóng khung làm bảo bối, có thể thấy rõ rang đã đem người vẽ bức họa này để vào tâm .

Trong lòng hắn bốc lên lửa giận không rõ nguyên do, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã vẫn ôn hòa mỉm cười.

"Tiểu cửu, ai vẽ vậy? Cách vẽ này..." Hắn cười mà không nói .

"Tiểu cửu, ai vẽ vậy? Cách vẽ này..." Hắn cười mà không nói .

"Chỉ là một bằng hữu vẽ bậy, bởi vì có ý nghĩa đặc biệt, cho nên đóng khung cất đi." Ôn Noãn Noãn mạnh mẽ trả lời, đưa tay muốn lấy lại tờ giấy Tuyên Thành trong tay hắn. Phát hiện rút không ra, nàng sợ hai người cùng nhau dùng sức bức họa sẽ rách mất , đành phải dừng tay.

Hiện tại có thể để cho nàng để bụng phỏng chừng chỉ có thiếu gia nhà buôn xe ngựa Thượng Quan Thiên Tỳ mà thôi!

Vân Trạm bất động thần sắc, đem tranh chân dung đưa cho bồi sư phụ, nói: "Sư phụ, đem cái này đóng khung đi."

Ông chủ nhận lấy bức họa, do dự nói: "Hai vị xác định muốn làm bức họa này sao?" Ông nhìn thấy, bức họa này một điểm để bảo tồn cũng không có, hơn nữa cái này treo trong nhà, sẽ chỉ làm khách tới chê cười thôi.

Vân Trạm tựa tiếu phi tiếu nhìn về Ôn Noãn Noãn. Ôn Noãn Noãn kiên trì nói: "Muốn." Sau đó nàng hỏi ông chủ, có cần đặt cọc hay không. Nhân được câu trả lời nàng lấy trong túi ra một miếng bạc vụn.

"Ông chủ, khi nào thì tôi có thể tới lấy nó?" Nàng hỏi.

Ông chủ trả lời: "Tiểu công tử, chỗ tôi còn mấy bức tranh Phúc cần phải làm gấp, xin cậu mười ngày nữa quay lại đây."

"Được rồi." Ôn Noãn Noãn gật gật đầu, xoay mặt lại nói: "Chiến công tử, ta phải đi về , người vẫn nên đi tìm tứ ca ta thôi."

Nàng nói: "Người cũng biết, một mình ta đi tới đây , huynh trưởng ta bọn họ cũng không biết, ta không thể đi qua được."

Vân Trạm nhìn quanh một cửa hàng làm tranh chữ một chút, hỏi ông chủ một ít vấn đề, kiểm tra một số tranh chữ đã làm xong, đi ra ngoài luôn. Ôn Noãn Noãn đi theo phía sau hắn.

"Hai vị công tử mời đi từ từ, hoan nghênh hai vị lại đến." Ông chủ nói xong, tiễn bọn họ đi ra ngoài.

"Chiến công tử, ta phải đi về ." Ôn Noãn Noãn nói, hướng tới hắn chắp tay.

Vân Trạm nhìn sắc trời, nói: "Bây giờ còn sớm , ngươi cùng ta đến quán trà uống trà một chút."

Ôn Noãn Noãn lập tức nói: "Chiến công tử, xin thứ cho tiểu nữ tử ta khó mà tòng mệnh." Nói xong, nàng chắp tay, xoay người đi mất.

Nàng thật sự không muốn cùng vị Tiêu Dao vương giống như một quả bom hẹn giờ này ở cùng một chỗ !

Thấy lần đầu tiên nàng thấy mình có chút sợ hãi, các lần khác đều muốn tránh xa mình. Mặt Vân Trạm mang theo nụ cười đi theo phía sau nàng, "Tiểu cửu, nữ hài tử một mình trên đường sẽ làm cha mẹ lo lắng, ta nên thay Tri Trí huynh đưa nàng về thôi"

Hắn rất thành khẩn, Ôn Noãn Noãn ngược lại lại ngượng ngùng , dừng lại bước chân, xoay mặt nói: "Vậy làm phiền Chiến công tử ."

"Không có việc gì, dù sao ta cũng rảnh rỗi ." Vân Trạm nói.

Hai người như vậy vai sóng vai đồng hành.

Vân Trạm giống như vô tình dò hỏi: "Tiểu cửu, sau hôm đạp thanh hai tháng hai có đi ra ngoài chơi lần nào nữa không ?"

Lo lắng những thủ đoạn của người này, Ôn Noãn Noãn đành trả lời, "Cùng hai vị huynh trưởng đi ra ngoài mấy lần."

Lo lắng những thủ đoạn của người này, Ôn Noãn Noãn đành trả lời, "Cùng hai vị huynh trưởng đi ra ngoài mấy lần."

"Ngày hôm đó, ba vị tiểu thư cùng tiểu cửu đi đạp thanh đều là thiên kim của phú thương phải không? Các nàng là bạn tốt của nàng sao?" Vân Trạm nhớ tin tức thuộc hạ báo cáo: trước đây ba vị tiểu thư này cũng không thân thiết với Ôn nhị tiểu thư lắm, chính là từ lúc Ôn phủ tìm bà mối hỏi bản tình huống những người trẻ tuổi trong thành, các nàng mới chủ động tìm nàng nói chuyện.

"Ừm, chúng ta cũng coi như là chơi thân." Ôn Noãn Noãn tự nhiên trả lời

.

"Ta nhớ rõ ngày đó, huynh trưởng của muội đều tham gia đá cầu , không biết tiểu cửu cảm thấy bọn họ đá có tốt không? Tiểu cửu cũng ra phần thưởng mà." Vân Trạm hỏi, hắn khi đó cảm thấy thiên kim Triệu gia dẫn dắt các thiếu nữ chủ động tiếp xúc các nam tử trẻ tuổi có hơi chút mất đi sự rụt rè thiếu nữ, lần giật dây này có bao nhiêu tâm tư kín đáo.

"Chiến công tử, ta là người bình thường, chỉ xem cho vui thôi. Chiến công tử là ngày đó làm giám khảo, thay bọn họ chấm điểm, so với ta chắc chắn càng hiểu trình độ bọn họ hơn ta chứ."

Ôn Noãn Noãn hé miệng, cười nói, "Nhưng ta cảm thấy ngũ ca, lục ca, thất ca nhà ta là đá tốt nhất đó." Nàng không rõ hắn lải nhải lải nhải lẩm bẩm cùng nàng nói chuyện có ý tứ gì đặc biệt hay không, nếu nàng mà không trả lời sẽ khiến cho hắn bất mãn.

Khen huynh trưởng nhà mình sao?

Vân Trạm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, ngày ấy ta cùng bốn giám khảo khác đều cảm thấy bọn họ phối hợp là ăn ý nhất, cho nên không hẹn mà cùng cho bọn hắn điểm cao nhất."

Ôn Noãn Noãn nghe, không có trả lời lại.

Vân Trạm giống như muốn nói chuyện với nàng, nàng không chủ động trả lời thì tự mình tìm chuyện để nói, nói xong Ôn tứ, bắt đầu nói đến Ôn lục Ôn thất năm nay đi thi.

Ôn Noãn Noãn bất đắc dĩ, đành phải nói với hắn, kỳ thi viện thử sắp đến, nàng cũng không dám đi quấy rầy bọn họ, đã nhiều ngày không tới thư phòng tiền viện rồi .

Tuy rằng Ôn phủ hiện tại vì mừng thọ lão phu nhân mà cả nhà bận rộn , nhưng thư phòng bên đó vẫn im ắng , chỉ có âm thanh ba vị công tử đọc sách.

Mùng tám tháng ba phủ nha Ninh Dương thành bắt đầu chuẩn bị kỳ thi,học trò nhỏ ở các thôn làng lân cận đều lên chuẩn bị cho kỳ thi. Thi xong có thể tham gia luôn kỳ thi hương vào mua thu, năm sau vào kinh tham gia thi hội, thi hội xong là có thể tham gia thi Đình.

Khi bọn họ nói chuyện, đã qua phố ẩm thực tới con phố cổng sau của Ôn phủ. Ôn Noãn Noãn khuyên hắn nên dừng lại, nói chỉ còn vài bước nữa là đến nhà .

"Một khi đã như vậy, ta đây không tiễn nữa, bảo trọng." Vân Trạm cười dài nói, "Tiểu cửu, không biết khi nào lại cùng Tri Trí huynh ra cửa đi dạo?"

Ôn Noãn Noãn lập tức nói, không được, nàng cần phải ở trong phủ thêu hoa, sẽ không ra ngoài một thời gian.

"Công tử, cáo từ." Nàng nói xong, hướng hắn chắp tay thi lễ, sau đó cứ như vậy đi vào ngõ nhỏ.

Mười ngày sau nàng đại khái vẫn sẽ phải đi ra ngoài, nhưng, hắn sẽ không đợi được đến mười ngày!

Tròng đen trong mắt Vân Trạm chuyển động ánh sáng quỷ dị, bạc môi hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...