Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 84: Ngoại truyện



Edit: Bất Niệm 

Nam Cương là nơi  phong thủy hữu tình, bốn mùa như xuân, người dân thuần hậu, chất phác, vì thế, sống tại đây được một năm, Nhan Thế Ninh liền vô cùng yêu thích mảnh đất này.

Không nhiều quy củ, không có tranh đấu, nàng cũng không cần phải giả bộ hiền lương thục đức, ăn cơm, uống rượu vô cùng vui vẻ, chẳng khác nào cá gặp nước.

Mà người dân Nam Cương xưa nay đều tôn kính Hiền vương, bởi vậy yêu ai yêu cả đường đi, mọi người cũng rất yêu quý Cửu vương phi. Trong mắt mọi người, Cửu vương phi là một người vô cùng thân thiện, hào sảng, lại thanh lệ, có chừng mực, vì thế đều rất thích tìm nàng nói chuyện.

Hôm nay tiệc rượu, ngày mai tụ hội, Nhan Thế Ninh vô cùng bận rộn. Cũng vì thế mà Bùi Cẩn lại có phần vắng vẻ.

Trong trang viên của Mễ phủ, Bùi Cẩn nằm trên nhuyễn tháp, nhâm nhi thưởng thức rượu ngon, nghe tiếng đàn vang lên ngoài rèm.

Nơi này là đại bản doanh của hắn, không cần đề phòng, không cần tính kế, mỗi ngày ngoài ăn uống no say ra, thì chính là tìm cách giải sầu, bởi vậy, một năm trôi qua, số thịt gầy đi trong vòng mười năm trước lập tức trở về đầy đủ, lại thêm rượu của Nam Cương nên khuôn mặt tuấn lãng của hắn càng hồng hào thêm mấy phần. Bất quá, dáng vẻ của hắn bây giờ, nhìn kiểu gì cũng thấy uể oải, rã rời.

… Haizzz... Tiểu sư tử được mời đến thọ yến, vài ngày nay vẫn chưa về, hắn thật buồn chán, thật tịch mịch a ~

Thê tử chạy đi tham gia náo nhiệt, để hắn ở nhà một mình, Bùi Cẩn khẽ thở dài một hơi... Lúc trước sao không biết nàng ham vui như vậy chứ?!

Bùi Cẩn vì chuyện này mà cảm thán, nhưng tiếng thở dài này nghe vào tai lão Mễ lại bị hiểu lầm.

“Cửu gia, ngài cũng cảm thấy tiếng nhạc này rất khó nghe sao, ta nghe mà sắp ngủ gật đến nơi rồi. Đây là tấu khúc đang thịnh hành ở Giang Nam, không hiểu sao cũng được hoan nghênh, nghe vào tai thật hữu khí vô lực!”

Khuôn mặt già nua của lão Mễ tràn đầy thống khổ, Bùi Cẩn thấy liền bật cười: “Ông không thích nghe còn đưa bọn họ tới đây làm gì?”

Lão Mễ cười hắc hắc: “Nhiều tiền.”

Lão Mễ là người nhiều tiền nhất Nam Cương, cũng là người bị cướp nhiều nhất Nam Cương. Mấy chục năm trước, Nam Cương xảy ra chiến loạn, lão Mễ bị người bắt cóc, cuối cùng được Trấn Nam Vương cứu trở về, từ đó liền coi Trấn Nam vương như huynh đệ mà đối đãi. Mười mấy năm trước, Nam Cương lại lâm vào chiến loạn, lão Mễ lại bị bắt đi, lần này là Bùi Cẩn cứu người trở về, vì thế lão Mễ cũng coi Bùi Cẩn như huynh đệ của mình, sau đó biết được Bùi Cẩn là cháu của Trấn Nam vương, quan hệ huynh đệ kia liền ném xuống đầu con trai của mình.

Vì muốn Bùi Cẩn có thực lực lớn mạnh, lão Mễ tự bỏ tiền túi ra chiêu binh, mãi mã, bồi dưỡng tử sĩ, vừa nghe trong kinh thành có biến, lập tức gấp đến độ muốn hét to một tiếng “Giết”, xông về kinh thành… Nói chung, lão Mễ vẫn luôn khuyến khích Bùi Cẩn đoạt Hoàng vị, hơn nữa còn là người tích cực nhất.

Đến khi nghe nói cuối cùng Bùi Cẩn không làm Hoàng đế, thực sự là tức sùi bọt mép, đem Diên Đế ra mắng ba ngày ba đêm, về sau biết được chân tướng, mới hầm hừ không mắng Diên Đế nữa mà quay ra mắng Bùi Cẩn. Bất quá, nghe Bùi Cẩn đồng ý mười năm sau sẽ về đây bồi mình, lão Mễ lại vui vẻ ra mặt, nói như vậy cũng được.

“Ở chỗ ta còn một bảo bối, ngài có muốn xem không?” Nghĩ đến cái gì, lão Mễ híp mắt cười y hệt hồ ly, vẻ mặt hèn mọn, không đứng đắn.

Vừa thấy vẻ mặt này, Bùi Cẩn liền biết nhất định có quỷ, “Còn cái gì nữa?”

Lão Mễ thần bí nói: “Ta cho ngài biết, lần này nhất định ngài sẽ được mở rộng tầm mắt.” Dứt lời, liền vỗ tay một tiếng. Tiếng nhạc bên ngoài lập tức dừng lại, thay vào đó là tiếng trống vang lên nhịp nhàng.

Tiếng nhạc dồn dập, mê hoặc lòng người, khiến người ta nghe mà khí huyết sôi trào, Bùi Cẩn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nhịn được hiếu kỳ, im lặng ngồi nghe thêm một chút, sau đó càng nghe càng không dứt ra được. Đến khi tiếng trống lên tới cao điểm, bức rèm che bị xốc lên, mấy nữ tử dáng người yểu điệu đi vào.

Vừa thấy mấy nữ nhân kia, Bùi Cẩn lập tức trừng lớn hai mắt. Chỉ thấy các nàng từng người một da trắng như tuyết, mắt xanh thăm thẳm, cao gầy, đôi môi đỏ tươi, khẽ cắn môi dưới, vô cùng phong tình. Quần áo trên người cũng khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối, trên đầu đội ba chiếc khăn sa lớn, trên thân chỉ mặc độc một chiếc yếm to như bàn tay, hơn nữa còn mỏng thấu, khiến hai khối nở nang kia như sắp bật ra ngoài; váy cũng chỉ lớn hơn cái yếm kia chút xíu, vòng eo để trần, địa phương giữa hai chân như ẩn như hiện… Quả nhiên là cực kỳ câu hồn đoạt phách. Không chỉ thế, trên da thịt của các nàng còn được vẽ rất nhiều hoa văn xinh đẹp. 

Bùi Cẩn nhìn các nàng đi chân trần nhảy múa, thỉnh thoảng lại ném cho hắn một cái mị nhãn, nhiệt huyết đều sôi trào…

Lão Mễ thấy thế thì lại cười đầy tính kế… Phải vậy mới đúng, tại sao có thể chỉ có một nữ nhân được!

Đúng thế, lão Mễ vẫn luôn bất mãn vì Bùi Cẩn không nạp thiếp, không tìm nữ nhân khác, mười mấy năm trước, lão Mễ còn muốn đưa mấy nữ nhi của mình cho hắn, nhưng Bùi Cẩn đều mở miệng cự tuyệt, lý do là: Ta đã có người trong lòng. Điều này khiến lão Mễ vô cùng tức giận. Bởi thế, khi đó lão Mễ luôn miệng mắng Nhan Thế Ninh là hồng nhan họa thủy, bất quá sau đó nghe được ít tin đồn về nàng, lão Mễ mới tạm hòa hoãn xuống, nhưng đối với chuyện Nhan Thế Ninh chỉ sinh ba đứa nhỏ mà không chịu sinh thêm, lão Mễ vẫn vô cùng bất mãn.

Ba làm sao mà đủ! Tối thiểu phải mười đứa!

Nhưng Nhan Thế Ninh quyết tâm không sinh thêm, như vậy, lão Mễ chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác. Ha ha, vậy để nữ nhân khác sinh cho lão Cửu đi!

Vì thế, mấy năm này, lão Mễ đều một mực cần cù tìm nữ nhân tặng cho Bùi Cẩn, chỉ tiếc, mỗi lần như thế, Bùi Cẩn đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Bất quá lần này... Hắc hắc, lần này Bùi Cẩn chắc chắn sẽ không cự tuyệt được đi!!

Thế là, sau khi Nhan Thế Ninh trở về liền nghe nói Bùi Cẩn đã không ở nhà vài ngày.

“Cha con không về nhà mấy ngày rồi?” Nhan Thế Ninh ôm lấy Vân Tranh, hỏi.

Vân Tranh đem hạt dưa đút vào miệng Nhan Thế Ninh, trả lời rành mạch: “Ba ngày rồi. Mấy ngày nay đều là Tiểu Ất thúc thúc chơi với con.”

Nghe vậy, Nhan Thế Ninh lập tức cau mày, quay đầu lại nhìn Tiểu Ất đang mất tự nhiên bên cạnh, hí mắt hỏi: “Vương gia đi đâu?”

Tiểu Ất nháy nháy mắt, sau đó đẩy Tiểu Giáp ở bên cạnh, nói: “Hỏi ngươi đấy!”

Nhan Thế Ninh thấy hắn đùn đẩy, liền biết có quỷ, trừng mắt nói: “Nói thật cho ta!”

Tiểu Ất bị dọa, vẻ mặt đau khổ, thành thật nói: “Gia ở Mễ phủ…”

“Tiếp tục...” Nhan Thế Ninh cười híp mắt.

Tiểu Ất sắp khóc đến nơi: “Gia không cho nói.”

Nhan Thế Ninh cười nói: “Không cho nói? Rất tốt, rất tốt.”

Tiểu Ất thấy Nhan Thế Ninh cười như vậy, da đầu liền run lên, sau đó vội vàng nịnh nọt: “Tất nhiên, Vương phi muốn biết, tại sao tại hạ có thể không nói được đây? Bất quá, Vương phi không được cho gia biết là tại hạ nói, nếu không…”

“Nói mau!” Nhan Thế Ninh không nhịn được.

“Lão Mễ mua mấy lệ cơ của ngoại tộc, gia sau khi thấy được liền mê mẩn, sau đó ở lỳ trong Mễ phủ không chịu trở về… À... Đây chính là vui đến quên cả trời đất trong truyền thuyết...”

Nhan Thế Ninh nghe xong, nhìn Tiểu Ất, híp mắt cười.

Vui đến quên cả trời đất? Rất tốt.

Nhan Thế Ninh đi tới Mễ phủ, quả nhiên, tiếng nhạc không ngừng, một mảnh oanh ca yến hót. Thấy Bùi Cẩn ngồi trong đó uống rượu, cười đến thích ý, cộng thêm mấy lệ cơ ngoại tộc ở bên cạnh, Nhan Thế Ninh cười càng thêm quyến rũ.

Mà Bùi Cẩn nhìn thấy Nhan Thế Ninh đứng bên kia hồ, cả người lập tức cứng lại.

“Thế Ninh! Thế Ninh!” Thấy Nhan Thế Ninh xoay người rời đi, Bùi Cẩn lập tức vội vàng đứng lên đuổi theo.

Thế nhưng… Làm sao mà đuổi được!

Nhan Thế Ninh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Nàng không đánh không mắng, trực tiếp biến mất, không thấy mặt.

Bởi vậy, Bùi Cẩn sốt ruột.

“Cái gì? Vui đến quên cả trời đất?” Sau khi nghe Tiểu Giáp thuật lại đoạn hội thoại của Nhan Thế Ninh và Tiểu Ất, Bùi Cẩn tức giận đến bể phổi, sau đó quay sang nhìn Tiểu Ất, “Ta mà không tìm được người, xem ta thu thập ngươi như thế nào!”

Nhìn chủ tử nhà mình thở phì phì đi ra, Tiểu Ất rơi lệ đầy mặt, “Thời đại này, làm nô tài thật là mệnh khổ mà! Hai bên đều không thể đắc tội! Còn ngươi nữa, ngươi dám bán đứng ta!”

Tiểu Giáp không biến sắc, chỉ nói: “Ai bảo tối hôm qua ngươi làm đau ta!”

“…”

“...”

“… Ngươi, ngươi đừng có nói ái muội như thế có được không? Bị người khác nghe thấy, hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Không phải chỉ là lúc tắm, ta kỳ lưng cho ngươi hơi mạnh một chút sao? Ngươi không thể lấy việc công trả thù riêng như vậy được! Ngươi, đồ vương bát giáp!”

“…Hừ!”

Tiểu Giáp, Tiểu Ất còn đang đấu võ mồm, Bùi Cẩn thì nóng lòng như lửa đốt, đến khi nghe nói Nhan Thế Ninh đang ở nông trang dưới thôn, hắn rốt cuộc thở ra một hơi, sau đó thúc ngựa đuổi theo.

Thế nhưng, Nhan Thế Ninh đã sớm đề phòng hắn, sau khi đến nông trang, nàng lập tức hạ lệnh cho người làm, không được phép cho Bùi Cẩn tiến vào. Nông trang này do Nhan Thế Ninh mua, vì thế người làm cũng tuyệt đối nghe lời nàng, nàng vừa hạ lệnh, không ai dám không tuân theo, thế là, dù cho Bùi Cẩn khản cổ la hét ở bên ngoài, cũng không có ai ra mở cổng cho hắn.

Nhìn trận thế này, Bùi Cẩn liền biết là Nhan Thế Ninh không muốn gặp hắn. Thế nhưng đây chỉ là hiểu lầm mà!

Tất cả đều từ cái miệng của Tiểu Ất mà ra.

Có hiểu lầm, sẽ giải thích, nhưng muốn giải thích cũng phải gặp mặt nói rõ ràng, nhưng nàng lại ngăn không cho hắn vào… Hắn phải làm gì bây giờ?

Bùi Cẩn khó xử đứng ngoài cổng, Nhan Thế Ninh lại kê cao gối ngủ ngon lành ở bên trong… Mấy ngày nay chơi đùa, quả thật nàng cũng có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đã rồi nói sau. Đương nhiên, trước khi ngủ, nàng không quên đem Bùi Cẩn ra hung hăng đâm cho vài trăm nhát.

Giết!

Khi đang mơ tới đoạn nàng và Tiểu Tư đang ăn Quế hoa cao, đột nhiên phát hiện trong phòng có tiếng động lạ. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện cửa sổ bị mở ra, mà bên ngoài, một cái đầu nhô lên từ dưới cửa sổ.

Nửa đêm canh ba, Nhan Thế Ninh vừa nhìn, lập tức sợ hãi. Sau đó, nàng không hề nghĩ ngợi, thuận tay nhặt gối đầu lên ném tới.

Sau đó...

“A..!!!”

“Phanh!”

“Nhan Thế Ninh! Nàng muốn mưu sát phu quân hả!?”

Vừa nghe giọng nói này, Nhan Thế Ninh lập tức trợn tròn hai mắt, vội vàng xuống giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên, Bùi Cẩn đang đặt mông ngồi trên bụi cỏ, đau đến hô to.

Nhan Thế Ninh nhìn nhìn độ cao của tòa lầu, nhe răng, lầu này còn cao hơn lầu ở Tướng phủ trước đây…

Một khắc sau, Bùi Cẩn được đỡ nằm xuống giường của Nhan Thế Ninh.

Hắn vẫn đau đến ngâm ra tiếng: “Ta thấy nàng ngày càng ra tay độc ác! Hận ta như vậy sao?”

Nhan Thế Ninh nói: “Ta làm sao biết là chàng?”

“Không phải ta thì là ai? Ai sẽ buồn chán nửa đêm canh ba leo tường vào phòng nàng chứ?” Bùi Cẩn cau mày kêu rên: “Ta đã một đống tuổi rồi, không thể so với năm đó được, ngã như này, toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh! Đau chết ta! Nàng dám khi dễ lão tử như vậy sao?”

Nhan Thế Ninh thấy hắn đau như vậy, cũng có chút đau lòng, bất quá nghĩ đến chuyện lúc trước, liền nheo mắt lại: “Bùi Cẩn?”

“Ta đây.” Bùi Cẩn đáp lại.

“Chàng thử giả vờ xem...” Nhan Thế Ninh cười híp mắt.

“...Nào có giả vờ, thật sự là rất đau!” Bùi Cẩn ngụy biện.

Nhan Thế Ninh không nói lời nào, chỉ cười nhìn hắn.

Vì thế, Bùi Cẩn không giả bộ nổi nữa, vội đứng lên lấy lòng nói: “Ái phi ~”

“Hừ!” Vừa thấy Bùi Cẩn quả nhiên đang giả bộ, Nhan Thế Ninh hừ một tiếng, xoay người rời đi, trời biết vừa rồi nàng lo lắng như thế nào, hỗn đản!

Bùi Cẩn vội vàng ôm lấy nàng, kéo tới giường, cọ cọ: “Đừng nóng giận, nàng nghe ta giải thích...”

Nhan Thế Ninh muốn tránh thoát nhưng không tránh được, chỉ có thể oán hận mặc cho hắn ôm. Bùi Cẩn thấy nàng bất động, vung tay lên, ôm nàng ngã xuống giường, sau đó nói: “Nàng đừng nghe Tiểu Ất nói lung tung, ta trong sạch. Chúng ta làm phu thê nhiều năm như vậy rồi, nàng còn không tin ta sao?”

Nhan Thế Ninh không để ý tới hắn.

Bùi Cẩn kéo chăn lên đắp, đồng thời tay lại không thành thật tiến vào trong xiêm y của nàng. Nhan Thế Ninh vội vã lôi tay của hắn ra, hung hăng cắn một ngụm.

Bùi Cẩn đau đến hấp khí, quay đầu lại cũng cắn một ngụm lên cổ của nàng, nói: “Nàng thật đúng là nhẫn tâm.”

“Thế nào?” Nhan Thế Ninh nói.

“Không thế nào cả.” Bùi Cẩn lại mềm nhũn ra, cười nói: “Ta nói thật mà, sở dĩ ta ở Mễ phủ vài ngày là vì có việc! Trên ngực nàng không phải là có một vết sẹo sao, nàng vẫn ngại không dễ nhìn, ta thấy trên người của mấy lệ cơ Tây Vực có hoa văn rất đẹp mắt, liền nghĩ muốn học cách xăm, sau đó về xăm cho nàng. Mấy ngày nay ta ở lại Mễ phủ đều là vì việc này, hiện tại ta đã học xong rồi. Nếu nàng không tin, có thể đi tìm người hỏi... Ta thực sự không làm chuyện xấu gì mà... Ta nói thật mà... Không tin nàng tự xem này…”

Dứt lời, Bùi Cẩn nhích nhích hạ thân sát vào người Nhan Thế Ninh, quả nhiên, vật kia đã dâng trào như sắt.

Thực ra Nhan Thế Ninh cũng không tin Bùi Cẩn đi tìm nữ nhân khác, nếu như hắn muốn tìm thì đã tìm từ mười năm trước rồi, lúc đó ở Kinh thành, không đếm hết có bao nhiêu nữ nhân muốn nhào tới nhưng đều bị hắn không nể mặt đẩy ra. Nàng chạy tới nơi này, chẳng qua là muốn trừng trị Bùi Cẩn một chút mà thôi, trời biết một năm ở Nam Cương, người này có thêm bao nhiêu vô sỉ!

Nam nhân, lúc cần thiết nhất định phải hù dọa bọn họ một chút!

Bất quá, ngay sau đó, Nhan Thế Ninh lại nhăn mày: “Khoan đã, sao chàng vào trong được?” 

“Ha ha...” Bùi Cẩn bị hỏi khó.

Nhan Thế Ninh kéo dài giọng: “Chàng mau nói thật cho ta…”

Bùi Cẩn thấy thế, đành phải thành thật: “Nàng còn nhớ nguyên nhân vì sao năm trăm tử sĩ Nam Cương lại đột nhiên biến mất không?”

Vừa nghe, Nhan Thế Ninh lập tức trừng mắt: “Không thể nào! Chàng lại để bọn họ đào hầm sao?”

Bùi Cẩn mím môi, gật gật đầu, nháy mắt vô tội nói: “Ai bảo nàng sống chết không cho ta đi vào.”

Nhan Thế Ninh: “…”

Mười mấy năm trước, Bùi Cẩn đi bình phản ở Nam Cương, thực lực hai bên tương đương nhau, giằng co trong thời gian dài, trong lúc đó, hắn nghĩ tới một phương pháp, chính là đào hầm. Hầm được đào thẳng đến đại doanh của quân địch, một tháng sau, Bùi Cẩn dẫn người theo hầm tiến vào giữa lòng quân địch, đem thuốc xổ đổ vào trong vại nước… Cuối cùng, tướng sĩ quân địch trong lúc chiến đấu bởi vì thể lực suy kiệt mà giơ cờ đầu hàng…

Đương nhiên, vì chuyện này không quang minh chính đại gì, truyền ra ngoài e rằng sẽ tạo thành phản ứng không tốt, cho nên Bùi Cẩn liền quyết định giấu giếm.

Phải đến mấy năm sau, kinh thành xảy ra biến cố, dưới tình huống nguy cấp, hắn lại lần nữa áp dụng chiến thuật này.

Bùi Chương quả thật đã nhìn thấy thích khách và binh khí tiến vào phủ Hiền vương, nhưng sau khi bọn họ vào phủ, liền chui xuống hầm đã đào từ trước mà chạy đi, mà đường hầm này sau đó đã bị vùi lấp bởi hỏa hoạn. Bởi vậy mà không một ai biết được bí mật này.

Tối hôm nay, Bùi Cẩn vì muốn gặp mặt nương tử mà lần thứ ba sử dụng chiến thuật này…

Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh không tức giận nữa, cọ cọ lên cổ của nàng, nói: “Ái phi... Phu quân cũng muốn độn thổ…”

Thấy hắn lại bắt đầu vô sỉ, Nhan Thế Ninh không khỏi trừng hắn một cái, thế nhưng Bùi Cẩn đã bắt đầu quen tay len vào quần áo của nàng, sau đó chạy thẳng tới điểm mẫn cảm nhất của nàng, ra sức vuốt ve. Bởi thế, trong nháy mắt, Nhan Thế Ninh liền đỏ ửng cả mặt, mềm nhũn cả người.

Bùi Cẩn thấy thế, cười hắc hắc, sau đó lập tức xoay người đè nàng dưới thân, cởi áo, một đường tiến vào…

Vì muốn che lấp vết sẹo trên ngực Nhan Thế Ninh, Bùi Cẩn mới theo đám lệ cơ Tây Vực học kỹ xảo xăm mình, nhưng đến khi thực sự bắt tay vào làm, hắn lại không thể nào xuống tay được.

Nhan Thế Ninh buông lỏng vạt áo, bờ vai và hai luồng tuyết trắng bại lộ trong không khí, lại bởi vì khẩn trương mà cắn đôi môi, nhìn thế nào cũng thấy… tiêu hồn ~ ~

Thế là, mỗi lần phải thi trâm, lại nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Thế Ninh, bụng dưới của Bùi Cẩn lại lập tức căng thẳng, sau đó dứt khoát ném trâm đi, nhào tới…

Lặp lại nhiều lần như vậy, đến cuối cùng Bùi Cẩn vẫn phát huy được tài năng, xăm được một đóa hồng liên lên trên ngực Nhan Thế Ninh.

Tất nhiên, hắn còn cố ý khắc một chữ “Cẩn” lên đó. Lý do là: Làm ký hiệu, kiếp sau dễ tìm.

Nhan Thế Ninh là của hắn, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cũng đều là của hắn!

Sau khi biết được ý nghĩ này của hắn, Nhan Thế Ninh lại trợn mắt phủ quyết, lý do là: Kiếp này đều bị chàng phiền chết rồi, ai còn muốn cùng chàng kiếp sau nữa!

Bất quá, khi Bùi Cẩn đi vào giấc ngủ ngàn thu vào năm tám mươi tuổi, Nhan Thế Ninh ghé vào trên người hắn nói nhỏ một câu, sau đó, nhắm mắt lại, cũng không tỉnh lại nữa.

Nàng nói: “Lão già này! Cũng không chờ thiếp một chút!” 
Chương trước Chương tiếp
Loading...