Phu Quân, Xin Chào!

Chương 24



Sau xuân yến ở phủ Trấn Viễn Hầu, có kẻ buồn cũng có người vui. Người vui là Thái phu nhân bởi vì Hầu phu nhân của Thừa Ân hầu không hỏi ai lại hỏi đến Tứ nha đầu, ý tứ trong đó mà bà còn không rõ thì bao nhiêu năm qua sống uổng phí rồi.

Phủ Thừa Ân Hầu cùng so với Thượng Quan gia thì chọn nhà nào chẳng phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao? Người ta sau lưng có một Vương thái hậu, xem xét tình hình bây giờ, hoàng đế không tự mình chấp chính thì người đó là người không thể chống lại, tất nhiên là ngoại trừ Nhiếp Chính vương.

Xem ra quan hệ của Tứ nha đầu và Trần thái hậu cũng có tác dụng, Vương thái hậu làm sao buông tha cơ hội tốt như vậy? .Vốn dĩ vị hoàng đế kia không phải con ruột của Vương thái hậu, Trần Thái hậu lại không còn thân thích khác nên hiện tại mới muốn thu Tứ nha đầu vào trong tay. Điều này cũng chẳng có gì kì quái. Làm vậy thì quan hệ của bà ta cùng hoàng đế mới thân thiết hơn một chút, vạn nhất có chuyện gì thì hoàng đế và Trần thái hậu sẽ phải cân nhắc mối quan hệ với Tứ nha đầu để không đắc tội bên này.

Vương Thái hậu nghĩ thật chu đáo đấy. Như vậy cũng đúng ý Thái phu nhân! Phủ Thừa Ân Hầu mặc dù đã có một thứ trưởng tử nhưng cũng đã thành thân. Như vậy có thể khiến phu nhân Thừa Ân Hầu tự mình tới nói chuyện thì nhất định chỉ có con trai trưởng của họ! Chuyện này cũng sẽ khiến con trai của bà ta có thêm lợi thế, bà ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Thái phu nhân nở nụ cười đắc ý, quả nhiên đem Tứ nha đầu trở về là đúng! Phủ Trấn Viễn hầu sau này nhất định sẽ rất tốt! Bà ta lúc này đã hoàn toàn quên chuyện năm đó đã bức bách con dâu thứ ba của mình thế nào, bây giờ lại còn muốn lợi dụng quan hệ nhà mẹ đẻ của con dâu nữa!

….

Đại cô nương Lý Tử Trân thấy Trình di nương tiến vào thì trên mặt vẫn không có vẻ hòa nhã. Trình di nương cười nói: “Cô nương, ta nghe nói hôm nay có rất nhiều các phu nhân đến đây, bọn họ đều là thế gia danh môn. Tiền đồ về sau của cô nương sẽ không kém đâu.”

Lý Tử Trân cười khẩy: “Tiền đồ? Ta làm sao có thể có tiền đồ đây? Di nương đến là để chê cười ta phải không? Ai mà chẳng biết người của Thượng Quan gia chướng mắt ta cơ chứ! Cũng chỉ vì ta là thứ xuất thôi!” Hai chữ thứ xuất này nàng ta cố ý nhấn mạnh.

Trình di nương cũng thay đổi sắc mặt, nói: “Cô nương thầm oán ta sinh hạ cô nương phải không? Cô nương là vì không phải từ trong bụng của phu nhân đi ra nên oán hận ta đúng không?”

“Ta không nói thế. Đó là người nói.” Lý Tử Trân nói.

Trình di nương thấy thật đau lòng khi bị chính con gái ruột của mình ghét bỏ. Còn có chuyện gì khó chịu hơn nữa chứ? Bà nói với con gái mình: “Cô nương, di nương ta xin lỗi con vì đã không cho con điều gì tốt từ khi sinh ra. Ta biết tâm tư của cô nương nhưng làm gì thì cũng phải nhìn về phía trước. Thượng Quan phu nhân chướng mắt chúng ta thì sao chúng ta phải vội vàng làm gì chứ? Cô nương, tuổi của di nương ta đây lớn hơn con rất nhiều, cũng trải đời hơn con. Con xem đi, Đại phu nhân bây giờ vẫn là Hầu phu nhân nhưng Thái phu nhân chẳng phải là không để ý gì đến bà ấy sao? Nữ nhân này cả đời ngốc nghếch ở một chỗ thì có ích gì? Nơi này là nội viện mà nội viện thì con phải sống với ai dài nhất? Còn không phải là mẹ chồng sao? Nếu mẹ chồng đối xử tốt với con thì con còn sống tốt nhưng ngay từ đầu bà ta đã không thích con thì con nói xem con làm sao mà sống? Không nói đâu xa, con cứ nghĩ đến Tam phu nhân của chúng ta đi, còn không phải là bị chính mẹ chồng bức bách đến mất mạng đó sao? Thượng Quan phu nhân kia không thích con, nếu con thật sự gả vào đó, con định sống thế nào? Nghe lời di nương đừng suy nghĩ đến Thượng Quan gia nữa! Bằng không kẻ chịu thiệt chính là cô nương đó!”

“Di nương quả nhiên sẽ nói vậy. Nhưng sao người không bảo phụ thân làm chủ cho ta? Thượng Quan phu nhân kia khinh thường ta cũng chỉ vì ta là thứ xuất. So sánh với Lý Tử Du thì ta chỉ thua kém xuất thân khi không phải phu nhân sinh ra thôi, những cái khác ta đâu có thua nàng ta? Thượng Quan phu nhân dựa vào cái gì mà lại xem thường ta chứ? Di nương đã không thể giúp ta mà còn muốn thuyết phục ta thì mời di nương về cho! Nơi này của ta không chào đón di nương đâu!”

Trình di nương phiền muộn trở về phòng. Càng nghĩ đến Lý Tử Trân, càng quan tâm lại càng khó chịu. Bà biết Đại cô nương thích Thượng Quan thiếu gia, cũng muốn nó có thể gả đi thuận lợi nhưng Thượng Quan gia lại khinh thường con gái bà. Bà chỉ có một đứa con gái này thôi, làm sao có thể để nó đi chịu khổ?

Ngày hôm sau khi đến hầu hạ Đại phu nhân, Trình di nương khen ngợi Tam cô nương rồi sau đó nhắc đến Đại cô nương. Đại phu nhân cũng biết Trình di nương đang nghĩ gì. Đại phu nhân Tiết thị nói: “Về hôn sự của Đại cô nương, ta và Hầu gia tự có chủ trương, nhất định sẽ không để nó chịu thiệt. Trình di nương nếu không có việc gì thì cứ ở yên trong phòng, không cần đi ra ngoài, để tránh ảnh hưởng đến Đại cô nương.”

Trình di nương đáp lời: “Phu nhân nói phải, nô tỳ quá quan tâm mà thôi. Người là mẫu thân của Đại cô nương, đương nhiên sẽ tìm nhà tốt cho Đại cô nương rồi.”

“Trình di nương này nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực!” Chờ cho Trình di nương đi rồi Tiết ma ma, tâm phúc của Đại phu nhân liền nói với Đại phu nhân.

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ả sợ ta tìm một mối không tốt cho đại a đầu nên hiện tại mới nói vậy đấy! Nếu biết sớm như thế thì sao lại đồng ý với lão thái thái mà đánh chủ ý lên Thượng Quan gia chứ? Bây giờ việc không thành nên mới đến cầu ta thôi.”

“Vậy phu nhân bây giờ muốn làm gì?” Tiết ma ma hỏi.

“Ta cũng không muốn làm người xấu, tránh cho Hầu gia tức giận lên đầu ta. Chỉ là một đứa thứ nữ mà thôi, cho thêm một chút đồ cưới là đủ.” Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không kéo thêm cho mình phiền phức.

Chỉ có điều nếu Lý Tứ Trân an phận chờ mẫu thân kiếm cho mình một phu quân tốt thì không sao nhưng chuyện này lại không có khả năng.

Tại đại sảnh, Thái phu nhân giận giữ ngồi ở ghế trên khiến Trấn Viễn hầu và Đại phu nhân ngồi bên cạnh cũng phải dè chừng thái độ mà người đang quỳ phía dưới chính là Lý Tử Trân lại mang sắc mặt xám trắng.

“Thật là nghiệp chướng! Cô nương trong phủ chúng ta lại có thể dính vào chuyện xấu mặt như thế! Truyền ra ngoài thì phủ Trấn Viễn Hầu ta biết giấu mặt mũi vào đâu hả? Không ngờ ta đã sống đến từng tuổi này mà còn bị các ngươi bôi tro trát trấu vào mặt! Các ngươi có phải là muốn chọc giận chết ta các ngươi mới vừa lòng đúng không hả?”

Đại lão gia Lý Định Hải quỳ xuống nói với lão phu nhân: “Con thật xấu hổ vô cùng! Đều do con trị gia không nghiêm khiến nhà chúng ta mất mặt, khiến mẫu thân vất vả! Con nhất định đem việc này nhanh chóng giải quyết, không để cho mẫu thân phải lo lắng nữa!” Đại phu nhân Tiết thị cũng dập đầu, nói: “Mẫu thân, chuyện này không liên quan đến Hầu gia! Giáo dục con cái vốn là trách nhiệm của thê tử, là con không làm tốt bổn phận của mình, làm phiền đến mẫu thân. Là con đáng chết!”

Trấn Viễn Hầu cảm kích nhìn phu nhân của mình. Nhưng khi nghĩ đến Đại nữ nhi làm ra chuyện như vậy, cũng có liên quan đến việc quản lý không nghiêm của phu nhân thì một chút cảm kích đó cũng biến mất vô tung vô ảnh!

“Được rồi. Con gái là con gái của các ngươi. Các ngươi làm cha làm mẹ muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó, chỉ cần đừng liên lụy đến người khác, đến phủ chúng ta là được. Các ngươi cứ liệu mà làm đi, ta già rồi, chẳng còn sức nữa. Chỉ cần không bị tức chết là tốt rồi!”

Thái phu nhân nói xong liền rời khỏi đại sảnh. Trấn Viễn Hầu thấy lão phu nhân đi xa thì liền lới tiếng quát: “Lấy gia pháp ra đây!”

Tiết thị vội nói: “Lão gia, bây giờ giờ không phải là lúc đem gia pháp ra xử lý Đại cô nương mà là làm sao đem chuyện này giải quyết ổn thỏa! Hầu gia bớt giận, bớt giận!” Lý Tử Trân chết tiệt này lại làm ra chuyện như thế. Nếu không giải quyết thì sau này con gái mình sẽ khó mà lập gia đình được nhưng phải xử lý giúp cho nha đầu chết tiệt này lại nuốt không trôi! Quả nhiên cùng một loại tiện nhân như di nương nó, chỉ biết câu dẫn nam nhân!

Trình di nương biết chuyện đã sớm bị dọa đến mức suýt hôn mê bất tỉnh, bây giờ nghe thấy Hầu gia muốn dùng gia pháp chỉ hận không thể lên ngăn, cũng may có Đại phu nhân bên cạnh khuyên nhủ Hầu gia. Bà biết mình không nên tới đây nhưng dù sao Đại cô nương cũng do bà sinh ra, làm sao biết nó xảy ra chuyện mà lại có thể mặc kệ được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...