Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 57: Ngoài Ý Muốn



Editor: Masha

Thời gian qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngày trừ hiếu, suốt 27 tháng, hai năm lẻ ba tháng, mấy năm nay nhiều thời giờ, Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa sinh hoạt rất bình thản. Đương nhiên, điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt, rất nhiều người đều biết Triệu Thủy Sinh viết chữ tốt, hơn nữa hắn còn có công danh tú tài, vì thế người đến cầu chữ càng ngày càng nhiều.

Triệu Thủy Sinh đều lựa chọn để viết cho người ta, tuyệt đối không phải ai cũng đáp ứng, cứ như vậy, càng làm người khác cảm thấy chữ Triệu Thủy Sinh khó có được, người tới cửa bái kiến đưa lễ đều đặc biệt quý trọng.

Triệu Thủy Sinh cũng không cổ hủ, hắn trả giá, thấy được thì lấy, không được hắn cũng sẽ không duỗi tay. Cho dù là đại quan nhất phẩm nhị phẩm ở triều đình, viết chữ cho người ta cũng cần phí nhuận bút.

Nhớ rõ trước kia từng nghe người ta nói, hàn lâm Hàn Lâm Viện kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình, trong đó cao nhất chính là phí nhuận bút, khi đó hắn nghe xong, còn gọi Mai hàn lâm đến, hỏi hắn có chuyện này hay không. Mai hàn lâm cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ăn ngay nói thật.

Vì thế trong nhà rất tốt, hơn nữa tiệm gạo chia hoa hồng và địa tô, Triệu Thủy Sinh đã nghe ngóng hỏi thăm nhà trong kinh thành.

Rốt cuộc thi hương qua đi, năm thứ hai phải đi kinh thành tham gia thi hội. Chuyện này vẫn nên sớm làm thì tốt hơn.

Lễ ra hiếu của Triệu bà tử cũng làm rất long trọng, thỉnh nhóm thân thích ăn cơm, người Triệu gia chính thức có thể mặc quần áo tươi đẹp. Nên sinh hài tử thì sinh hài tử, nên khảo công danh tiếp tục khảo công danh.

Triệu Thổ Sinh và Trương Vân Nhi vội vã muốn sinh hài tử, bọn họ thành thân cũng đã ba năm, bởi vì giữ đạo hiếu vẫn luôn không hoài thai.

Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa thật ra không vội, Sở Sở tuy rằng mới hai tuổi, nhưng càng lớn càng đáng yêu, mỗi ngày mang đến không ít lạc thú cho bọn họ.

Hai người đều hận không thể đem đồ tốt nhất cho nữ nhi, chỉ cần bọn họ có thể kiếm ra được.

Cho dù như vậy, Sở Sở cũng không bị bọn họ nuôi thành kiêu căng, ngược lại rất hiểu chuyện.

Lúc ăn tết, Thiết Đản bởi vì không nhận được nhiều kẹo, trên lăn lộn mặt đất, Sở Sở liền đưa kẹo của mình cho Thiết Đản, ngay cả lão Triệu cũng cảm thấy cháu gái mình hiểu chuyện nghe lời.

Trương thị vẫn luôn đi theo Sở Sở, tuy rằng Sở Sở không còn uống sữa, nhưng vì Trương thị luôn chăm sóc bé cẩn thận, nên vẫn luôn giữ lại.

Năm trước ông chủ hiệu sách lão Hoàng đi một chuyến đến kinh thành, Triệu Thủy Sinh liền nhờ ông thay hắn mua một căn nhà ở kinh thành. Tốn 400 lượng bạc, gấp tám lần sân viện họ đang ở, nhưng diện tích lại không khác biệt lắm.

Cũng khó trách, giá cả ở địa phương nhỏ này sao có thể đem so với kinh thành?

Chỉ là tòa nhà tốn 400 lượng cũng không phải ở vị trí tốt, chỉ là ở trong kinh thành. Nhưng ở kinh thành có nhà của họ, về sau cũng không đến mức còn phải đi ở khách điếm.

Hiện tại bọn họ cũng không thiếu tiền, mấy năm nay lại lục tục mua một ít đất, tính sơ cũng có hơn 50 mẫu, không nộp thuế nên họ cũng mạnh hơn người khác, một năm có thể tiết kiệm được không ít tiền thuế.

Bởi vì lương thực nhiều nên cũng không vội bán, trực tiếp đặt ở tiệm gạo, giá cao hơn lại bán, mấy năm nay cũng kiếm lời gần hai trăm lượng bạc, hơn nữa được chia hoa hồng, cũng có không ít tiền.

Cho nên 400 lượng cũng có thể lấy ra, cũng không phải vấn đề gì lớn. Mua nhà, về sau không muốn ở còn có thể bán đi, không mất tiền, đặc biệt là nhà ở kinh thành, giá cả chỉ có thể càng ngày càng tăng.

Trong nhà có tiền, mỗi năm chuẩn bị đồ vật cho lão Triệu bên kia cũng rất phong phú, một năm quần áo cũng ít nhất bốn bộ, còn có các loại thức ăn, vật dụng. Tóm lại, hiện tại người Triệu Gia Trang ai lại không nói nhị phòng bọn họ hiếu thuận?

Lão Triệu hiện tại mặc quần áo tốt hơn những người ở Triệu Gia Trang nhiều. Chẳng qua lão Triệu có thói quen trồng trọt, không nghĩ lên trấn trên ở.

Hai vợ chồng Hà Thúy Cô, cũng không vui lão Triệu đi qua đó ở, bởi vì có lão Triệu ở nhà, bọn họ cũng có thể đi theo thơm lây, đồ vật cho lão Triệu, một mình lão nhất định sẽ không ăn mảnh, còn không phải cả nhà cùng nhau ăn?

Nếu lão Triệu đi theo lão nhị, bọn họ còn có được thứ gì?

Cho nên hai vợ chồng đại phòng càng dụng tâm với lão Triệu hơn trước kia, chỉ sợ lão Triệu một khi tức giận sẽ không đi theo nhà mình.

Mà hai vợ chồng tam phòng Triệu Thổ Sinh cũng sống không tệ, Triệu Thổ Sinh làm việc ở tiệm gạo, hiện tại cũng là một quản sự, tiền lương cũng nhiều hơn trước kia, ngoài ruộng cũng không cần đóng thuế, Trương Vân Nhi còn có thể làm thêu thùa may vá trợ cấp gia dụng, cũng có thể tích cóp tiền.

Trong nhà người hầu và nha hoàn càng giỏi giang nhanh nhẹn hơn hai năm trước.

Cuộc sống của nhà mẹ đẻ Lý Lê Hoa cũng càng ngày càng tốt. Nhóm thân thích gần như đều tốt, chỉ là có một ngoại lệ, đó chính là chị chồng Triệu Xuân Hoa.

Từ sau khi Triệu Thủy Sinh trúng tú tài, địa vị Triệu Xuân Hoa ở nhà chồng càng ngày càng cao, cuối cùng là kiêu ngạo lên, ép nhà chồng tới gắt gao, đã vậy, còn cãi vã ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn.

Ban đầu, Triệu Xuân Hoa trực tiếp chạy đến trấn trên, muốn chết muốn sống, Lý Lê Hoa rất bực bội, ả dọa Sở Sở phát khóc, còn mất mặt như vậy, nàng bảo Tống Phúc Gia và Trương thị trực tiếp áp người đến Triệu Gia Trang, tìm lão Triệu đi.

Lão Triệu giáo huấn Triệu Xuân Hoa một trận, tỏ vẻ nếu ả lại cho thêm phiền toái cho nhị đệ ả, cũng đừng làm nữ nhi Triệu gia nữa, lão không phải nói chơi, không tin thì tiếp tục làm đi.

Hà Thúy Cô đối với cô em chồng này cũng không cho sác mặt tốt, cũng không biết ả làm ầm ĩ cái gì, chỉ là Triệu Xuân Hoa còn không biết lợi hại, chờ người nhà chồng ả biết Triệu Xuân Hoa hiện giờ không được người nhà mẹ đẻ chào đón, bà bà không thèm để ý đến ả, vì thế tiếp tục gà bay chó sủa, Triệu Xuân Hoa tiếp tục khóc lóc kể lể, chỉ là không dám đến nhà Lý Lê Hoa, bởi vì Lý Lê Hoa không thèm giảng đạo lý với ả, trực tiếp phái người đưa ả đi, một chút cũng không lưu tình.

Bất quá, nghe Trương Vân Nhi nói, Triệu Xuân Hoa còn từng đến nhà bọn họ khóc lóc kể lể. Trương Vân Nhi không rảnh nghe ả kể lể, ngay cả cửa cũng không cho vào, trực tiếp đuổi đi. Nàng với Triệu Xuân Hoa này cũng không có giao tình gì.

Vì thế ba người chị em dâu đều không thích Triệu Xuân Hoa, ả còn không biết thu liễm, về sau nhà chồng có chuyện gì, cũng sẽ không có người duỗi tay hỗ trợ.

Ai biết lúc này, Triệu Mộc Sinh lại truyền đến tin tức, nói là nam nhân Triệu Xuân Hoa bởi vì buổi tối uống rượu, say ngã vào mương, thế nhưng chết đuối.

Triệu Kim Sinh và lão Triệu đi trước, Triệu Thổ Sinh bảo đường đệ tới bên này báo tin.

Triệu Thủy Sinh nói với Lý Lê Hoa nói: “Nàng vào phòng đi, ta qua nhìn xem.” Đi nhà chồng Triệu Xuân Hoa, khẳng định là lộn xộn, hắn không vui thê tử và nữ nhi của mình cũng đi theo chịu tội.

Lý Lê Hoa gật đầu, nàng cũng không có hứng thú qua bên kia, chờ tới thời điểm tế bái, đưa tế phẩm đến tang lễ là được.

Cô nương gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đây là chuyện của Hà gia. Tuy rằng biết Triệu Xuân Hoa thành quả phụ khẳng định muốn làm ầm ĩ, chỉ là nàng cũng không muốn hỏi đến.

Triệu Thủy Sinh mang theo Tống Phúc cùng nhau đi qua, thuận tiện tiếp Triệu Thổ Sinh cùng đi.

Trương Vân Nhi cũng lại đây, nói chuyện này với Lý Lê Hoa.

“Đều là do Triệu Xuân Hoa không ngừng nghỉ, không muốn sống những ngày lành, vị tỷ phu kia quá uất ức hèn nhát nên thích uống rượu, tẩu thấy không, không phải đã xảy ra chuyện đó sao?”

Hà Điền vì chuyện của Trương quả phụ mà bị Triệu Xuân Hoa chèn ép, mà nương Hà Điền cũng không phải đèn cạn dầu, cho nên không phải thành hai mặt bị khinh bỉ?

Trương Vân Nhi nói: “Không chừng chúng ta còn phải chùi đít cho chị ta, chuyện gì thế này?”

Lý Lê Hoa cũng ngầm đồng ý, về sau Triệu Xuân Hoa thủ tiết hay tái giá, đều có thể dẫn đến bất đồng và mâu thuẫn.

Nếu thủ tiết, ả khẳng định ỷ vào mình là cô nhi quả phụ, muốn nhà mẹ đẻ giúp đỡ, mà nếu tái giá, chẳng phải vẫn cần người nhà mẹ đẻ nhọc lòng về đối tượng ả tái giá?

Tóm lại, chính là không ngừng nghỉ. Bất quá, Lý Lê Hoa nói: “Tốt xấu còn có đại tẩu”. Tính tình của Hà Thúy Cô thì người trong nhà vô cùng chán ghét, nhưng đối với người ngoài, đó chính là một thanh đao sắc bén.

Hiện giờ thanh đáo sắc bén này đang so chiêu với tỷ tỷ Hà Điền, “A, cái gì là em chồng ta hại muội phu, ngươi nói lời này sao không sờ thử lương tâm, chẳng lẽ là em chồng ta bắt hắn uống rượu, làm hắn buổi tối đi ra ngoài, làm hắn uống bất tỉnh nhân sự? Muốn vu oan, cũng phải chú ý chứng cứ được không? Ngươi nếu lại nói hươu nói vượn, trực tiếp phá cửa đi nha môn cáo trạng đi, nhìn xem rốt cuộc ai chiếm lý? Không nói được ta cáo ngươi tội vu hãm, làm ngươi nếm thử tư vị cơm nhà lao! “

Tưởng đem chuyện Hà Điền chết đẩy cho Triệu gia, không có cửa đâu! Ả cũng không phải thật sự muốn giúp đỡ Triệu Xuân Hoa, mà là nếu Triệu Xuân Hoa gặp phải phiền toái, sau đó vẫn là người nhà mẹ đẻ bọn họ phải xử lý, ả không muốn như vậy!

Thật là, ngày lành chưa được bao lâu, đã không ngừng nghỉ!

Đại tỷ Hà Điền vừa nghe phải đi nha môn, liền có chút luống cuống, rốt cuộc đối phương có đệ đệ làm tú tài, thật sự đi nha môn, người ta còn không cần quỳ xuống, đến lúc đó chỉnh bọn họ phải vào nhà giam, vậy không phải bị lột da à.

“Các ngươi ỷ thế hiếp người!” Đại tỷ Hà Điền yếu ớt nói.

“Nói ai ỷ thế hiếp người? Rõ ràng là muội phu tự mình uống rượu say, té mương, ngươi nói mộng là cô em chồng của ta làm chết người, các ngươi không gọi là vu hãm thì là gì? Còn nói lý!”

“Nếu không phải mỗi ngày cô ta đều náo loạn, huynh đệ của ta sẽ buồn bực uống rượu bên ngoài? Nếu hắn không uống rượu, sẽ không bị té mương, cũng sẽ không chết!”

“Ha, chiếu theo lời ngươi nói thì ai cũng có liên quan hết! Nếu không phải ngươi muốn chiếm tiện nghi từ cô em chồng ta, cô em chồng sẽ không cãi nhau với muội phu, muội phu cũng sẽ không uống rượu, không uống rượu sẽ không đi ra ngoài, như vậy sẽ không té xuống mương, sẽ không phải chết, nói như vậy, muội phu của ta chết không phải cũng có liên quan đến ngươi?”

“Ngươi!” Đại tỷ Hà Điền tức chết!

“Ta cái gì mà ta? Chẳng lẽ ta nói không có đạo lý? Đừng cho là ta không biết, ngươi còn không phải vừa thấy cô em chồng ta từ nhà mẹ đẻ trở về, đã tung ta tung tăng chạy tới, muốn được chỗ tốt? Thật là quạ đậu trên lưng heo, chỉ biết ghét bỏ lông heo đen! Không biết lông của mình cũng đen không kém!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...