Phù Thuỷ Tình Yêu

Chương 59: Sự Lựa Chọn Trong Thời Khắc Quan Trọng



“Xin tránh ra! Làm ơn tránh ra!...” Trong đám người đó chợt vọng ra một giọng nói.

“Trong tình cảnh này, mà lại có người dám xông lên lấy tin à? Lỡ có xơ xảy gì anh ta có chịu trách nhiệm không?” “Đúng là một người không có đạo đức nghề nghiệp!” Mọi người bắt đầu phẫn nộ đồng thanh chỉ trích cái tên xông lên hình như muốn lấy tin đó. Lớp người ở phía trên đã che mất tầm nhìn, khiến tôi không thể rõ ràng nhìn rõ cái người ích kỷ này.

Chợt tôi cảm thấy như có một luồng khí lưu, chẳng mấy chốc đám người đó tan ra, mở một lối đi. Bút Thúy Nhi là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tang thương này, kinh ngạc mừng rỡ reo lên: “Tuyết Hàm!” Hàn Tuyết Hàm?! Tôi cố gắng hết sức từ trong đám người ló đầu ra nhìn. Thật… thật sự đúng là… Hàn Tuyết Hàm rồi! Tôi biết trước hắn nhất định sẽ đến dự mà! Tôi thầm mừng rỡ, như bắt được một ánh hào quang hỵ vọng vậy.

Hắn nhanh nhẹn xua đám người đang vây quanh giáo sư ra, chẩn đoán tình trạng sức khỏe của giáo sư. Chốc chốc lại phủ người xuống áp tai vào lồng ngực của giáo sư nghe nhịp tim, lúc thì đưa tay ngay mũi giáo sư khám hơi thở, lúc thì áp đôi tay vào lồng ngực giáo sư tiến hành sơ cứu. Tất cả các động tác đều tuần tự tiến hành một cách thành thạo. Bút Thúy Nhi đứng bên cạnh thút thít, ánh mắt chan chứa muôn vàn hy vọng nhìn Hàn Tuyết Hàm hỏi: “Tuyết Hàm… Ba tôi sao thế?”

Hàn Tuyết Hàm lạnh lùng phán ra một câu: “Không còn nhịp đập.” Đám người ở xung quanh ồ lên kinh ngạc, tiếp sau đó, lại chìm đắm vào bầu không khí chết lặng… Hàn Tuyết Hàm như không hề bị ảnh hưởng, tập trung hết tinh thần vào việc cứu chữa giáo sư John. Ấn áp lồng ngực một cái… Hai cái… Ba cái… Chín cái… Tôi cũng ôm ngực như muốn chặn trái tim của mình đang chực nhảy tung ra, nín thở, lặng im nhìn Hàn Tuyết Hàm làm động tác cấp cứu mà vã cả mồ hôi. Cố lên… Tuyết Hàm… Bình tĩnh… Nhất định phải bình tĩnh…

“Tuyết Hàm… Làm ơn… Hãy cứu ba tôi!...” Bút Thúy Nhi bắt đầu nước mắt lưng tròng cầu cứu Hàn Tuyết Hàm, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt kì vọng lên Hàn Tuyết Hàm.

“Không được rồi… Sắp không chịu đựng được nữa…” Hàn Tuyết Hàm sau khi đã làm tất cả các thao tác cấp cứu cần thiết mà giáo sư vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh, hắn lau mồ hôi chảy dài trên trán, rồi quay sang nói với người phụ trách: “Với tình trạng này, đã không còn khả năng phục hồi. Trừ khi…” Hắn nhíu mày, có vẻ do dự. “Trừ khi cái gì? Hãy nói mau… Bây giờ việc cứu sống một mạng người là trên hết!” Mọi người bắt đầu không đứng yên được nữa, liên tục nói: “Đúng đó, đúng đó! Anh bạn hãy căn cứ theo phương pháp mà mình cho là chính xác nhất cứu người đi!”

“Tiểu Tuyết… Trông chờ vào con đấy, hãy xuống tay làm đi!” Không biết từ khi nào Hàn thúc đã đứng ở sau lưng của Hàn Tuyết Hàm lên tiếng khích lệ, trong khẩu khí tỏa ra sự tín nhiệm và tin tưởng. Hàn Tuyết Hàm như tiếp nhận được sự khẳng định và cổ vũ này, hít một hơi thật sâu, dùng tay trái nắm chặt vành tai mình, bình tâm lại tâm trạng hỗn loạn… Hàn Tuyết Hàm lẩm bẩm: “Có lẽ chỉ còn cách tiến hành bước sau cùng này thôi…” Rồi hắn lại nắm chặt vành tai mình, cuối cùng như đã cho ra một quyết định gian nan, kì lạ?

Từ trước đến giờ sao tôi lại không phát hiện tên này khi căng thẳng có thói quen nắm chặt vành tai mình nhỉ? Bước cuối cùng là thế nào? Tôi lo lắng tập trung nhìn vào khuôn mặt chăm chú và hồi hộp của Hàn Tuyết Hàm. Không biết hắn sẽ cho ra hành động gì ngoài dữ liệu của mọi người đây? Hàn Tuyết Hàm thành thạo lấy từ trong túi áo khoác moi ra một thứ sáng loáng màu bạc. Hử? Đó là gì thế? Cố nhón chân vươn người hơn, tôi muốn xem cho ra lẽ. Hình như… Hình như thứ đó đại loại là một con dao bằng inox thì phải. Cái tên này… Sao lại tùy thân mang theo dao bên người nhỉ? Tôi hồ nghi nhìn ngắm tất cả mọi việc hắn sắp thực hiện.

“Dao phẫu thuật?” “Anh ta mang theo dao phẫu thuật?...” Những người xung quanh từ trong sự kinh ngạc dần dần suy giảm.

“Có bật lửa không?” Hàn Tuyết Hàm vội vã ngước đầu lên hỏi những người xung quanh. Rồi nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ ra lệnh: “Mang chai rượu qua đây mau!” Hắn muốn làm cái gì nhì? Trong đầu tôi xuất hiện vô số dấu chấm hỏi. Bật lửa và chai rượu được mang đến tận tay của Hàn Tuyết Hàm ngay, hắn vừa dùng bật lửa và rượu đốt khử trùng dao phẫu thuật vừa ra lệnh cho mọi người xung quanh: “Hãy cởi áo giáo sư!” Sau đó hắn đem rượu vẩy vào vị trí lồng ngực của giáo sư và tay mình, dùng tay chầm chậm xoa bóp ngực… Sau 10 giây trôi qua, hắn bắt đầu dùng tay trái ước lượng vị trí của trái tim, sau đó dùng bàn tay phải đang nắm chặt dao phẫu thuật dứt khoát và tinh tế mà… rạch một đường vào vị trí lồng ngực của giáo sư.

Máu tươi phun ra tung tóe. Trời!... Hắn… Hắn đang… làm gì thế?! Bất giác tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn hết vị trí, có một luồng hơi chua buồn nôn từ trong dạ dày mình dâng trào ra…

“Cậu không sao chứ?” Một cánh tay dịu dàng đặt lên vai tôi. Ôi, sao giọng nói nghe có vẻ quen thuộc và dịu dàng thế này? “Chân Hy!...” Tôi suýt chút chết lặng không nói nên lời: “Cậu… Cậu cũng đến dự à?” Chân Hy trả lời tôi một cách nhẹ nhàng: “Tôi cảm thấy không yên tâm, nên quay lại xem… Cinrella. Tôi và cậu ra ngoài ngồi đợi nhé? Cuộc phẫu thuật này… Tốt nhất cậu không nên xem…” “Tại sao chứ?” Tôi không hiểu: “Lẽ nào cậu không lo lắng cho Hàn Tuyết Hàm sao?” Tôi nghĩ rằng, trong tình cảnh như lúc này, người càng thân cận với Hàn Tuyết Hàm càng nên ở lại động viên hắn. Song… Chân Hy lại muốn trốn tránh, việc này khiến tôi có chút không vui…

Chân Hy bắt đầu bất an giải thích: “Không phải thế đâu. Chẳng là tôi không muốn nhẫn tâm nhìn thấy bi kịch như lần trước sẽ tái diễn một lần nữa.” Bi kịch, tái diễn? Tôi càng trở nên hoang mang, gia tăng thêm sự khủng hoảng và lo sợ của mình. “Lần trước Tiểu Tuyết thực thi phẫu thuật xoa bóp tim với một bệnh nhân ở Mỹ đến giờ vẫn chưa hồi tỉnh, tỉ lệ thành của loại phẫu thuật này dường như là số 0…”

“Xoa bóp tim?!” Tôi lại bắt đầu bị sự ám ảnh vô hình bao quanh… Xoa bóp tim? Thủ thuật xoa bóp tim mà Chân Hy nói… Không lẽ chính là… Loại phẫu thuật có tính nguy hiểm cực cao… Và cũng chính là nguyên nhân khiến Hàn Tuyết Hàm bị học viện khai trừ… Đó là một loại phẫu thuật lấy xương sườn ra xoa bóp trái tim mà lần trước giáo sư John từng nhắc đến đấy sao? “Đừng… Tuyết Hàm… Làm ơn đừng!...” Tôi không ngừng kêu gào trong lòng. Một lần thất bại đã đủ khiến cho hắn thân bại danh liệt, mất hết tất cả, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao? Sao ông Trời lại nhẫn tâm thế, vẫn còn để hắn đi lại con đường cũ sao?

Nhìn mọi người bắt đầu tỏa ra phản ứng không tốt, khiến tôi ý thức được sự việc đã đến mức độ không thể cứu vãn, mềm nhũn cả người dựa vào người Chân Hy, không còn dũng khí tiếp tục xem nữa. Thật khó mà tưởng tượng, dưới hàng trăm cặp mắt, nhất là dưới cặp mắt sắc bén của các tay phóng viên của những tờ báo danh tiếng của thành phố, giả như cuộc phẫu thuật này thất bại, không biết hắn sẽ phải đối diện với cục diện gì nữa đây?! Sự kiện phẫu thuật ở hiện trường và hình ảnh của Hàn Tuyết Hàm sẽ được giới truyền thông, truyền hình, báo chí đăng tải khắp nơi, hắn sẽ bị hàng trăm người chỉ trích. Như thế, sự ra tay giúp đỡ trước tình trạng khẩn cấp này của Hàn Tuyết Hàm, sẽ bị những người phấn khích ngộ nhận thành đó là một hành động ngu xuẩn, là một trò chơi trội… Hàn Tuyết Hàm dù có đi đến đâu, đều sẽ bị người ta chỉ trích xì xầm bàn luận sau lưng.

Trời ơi! Hàn Tuyết Hàm thật đáng thương, tâm linh mỏng manh của hắn làm sao có thể gồng gánh được gánh nặng này chứ, linh hồn mẫn cảm và yếu ớt của hắn làm sao có thể nhẫn nhục được những lời chĩ trích không mấy tốt lành đó chứ?... Tôi bắt đầu rưng rưng nước mắt, không chút ngượng ngùng khóc lớn. Ngay lập tức tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía tôi. Những con mắt đó như những con dao sắc nhọn có thể làm tổn thương con người… Tôi càng khóc không thể nín được.

“Cinrella… Cinrella…” Chân Hy vội vàng bịt miệng tôi lại, “Sao thế… Cậu sợ à?” Tôi cố sức gật đầu rồi lại cố sức lắc đầu, giống như con nít mắc phải uất ức, không thể biết chính xác rõ nguyên nhân bi thương của mình. Chân Hy vừa không ngừng cáo lỗi với những người xung quanh, vừa kéo tôi rời khỏi cái nơi có bầu không khí căng thẳng, máu me đó.

“Cậu hãy nói đi… Hàn Tuyết Hàm có thể thành công không?” “Không biết… Giáo sư John xỉu quá đột ngột! Một triệu chứng cũng không có?...” Tôi thở than: “Sinh mạng con người đúng là phản phức vô thường…” Chân Hy nói: “Tiểu Tuyết vẫn còn đang cố gắng, đừng nói những lời nhụt chí như thế.” “Nhưng… Không phải cậu nói tỉ lệ thành công của loại phẫu thuật đó là không cao sao? Thì ra cậu vẫn còn ôm hy vọng chờ đợi à?...”

Chân Hy nói: “Tôi nghe giáo sư nói lần trước phẫu thuật, trước khi bệnh nhân nhập viện vết thương không hề bị nhiễm trùng. Từ đó nói rõ cuộc phẫu thuật của Hàn Tuyết Hàm là vô cùng thành công.” “Nhưng kết quả tại sao cậu ấy lại bị khai trừ chứ?” Ngồi trên chiếc ghế dài, tôi lo âu bám lấy Chân Hy, rõ ràng biết rõ cậu ấy cũng đang lo lắng bất an như mình, song tôi vẫn không thể nín nhịn được mà hỏi cậu ấy, làm phiền cậu ấy liên tục. Làm như thế trái tim đang treo lơ lửng của tôi có thể được một chút nhẹ nhõm và an ủi. Tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng, cầu mong kì tích sẽ xuất hiện, cầu mong Hàn Tuyết Hàm sẽ kiên cường đối mặt với tất cả, cầu mong các đồng nghiệp phóng viên xem rõ sự thật khoan hậu đối đãi, cầu mong…

Đồ Hàn Tuyết Hàm xấu xa, một mình ông lo sợ đủ rồi, sao lại còn liên lụy người khác lo lắng với ông chứ. Rõ ràng biết rõ đây là một việc tốn sức không có ích lợi gì cả, không chừng còn hủy hoại đến tương lai của mình một lần nữa, mà vẫn còn cố chấp tiếp tục tiến hành. Rõ ràng đã nếm trải qua sự cố nghiêm trọng, mà vẫn mỉm cười xông lên. Rõ ràng biết rõ đối phương là ông giáo sư mà mình căm ghét, mà vẫn không hề tính toán, ngay trong thời khắc quan trọng đứng ra giúp đỡ, không màng đến tất cả trách nhiệm và hậu quả mình có khả năng gánh chịu… Ông bị làm sao vậy? Nhiều yếu tố bất lợi như thế này mà ông vẫn kiên trì tiếp nhận cuộc khiêu chiến gian nan và khó khăn này. Hàn Tuyết Hàm! Ông đúng là một con hà mã ngu ngốc nhất trần gian!...
Chương trước Chương tiếp
Loading...