Phù Vân Hoa

Chương 41: Nàng thuộc về ta, cho dù muốn hay không thì ta đã quyết định như vậy!



Bảo Bảo sẽ không nói kẻ khác ý nghĩa của câu chú. Không ai xứng đáng được biết đến, vì nó chỉ dành riêng cho nàng…

Hắn căm hận một người đàn bà có thể nghe thấy tình yêu của phụ thân mỗi ngày. Bà ta làm sao hiểu được ý nghĩa của nó, làm sao thấm được chân tình của nó…

Thần hộ nếu không nằm đúng chỗ thì chỉ nên phá đi. Bởi vì nó mang linh hồn của người, thật quá bi thương nếu mỗi ngày đều mỏi mòn đợi chờ một lời đáp mãi mãi không bao giờ đến. Bảo Bảo cũng không hình dung hết chút linh hồn còn sót lại kia đã tồn tại như thế nào trong ba mươi vạn năm? Nó giống như một nô lệ phải phục tùng cho kẻ thù, uất ức mà không sao thoát ra được…

Ma thần từng tiếc lộ cho Bảo Bảo biết, Thần hộ này chính ngài đã cải biến lại. Sau khi lời chú thốt ra, nếu mẫu thân không mở miệng đáp thì nó sẽ vô cùng đau khổ. Nổi đau ấy đã thoát ly khỏi linh hồn của ngài nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Bởi vì bản chất của thần hộ là một mảnh hồn, giống như bản sao thứ hai non nớt của người chủ. Ngài gửi sự tồn tại của mình cho mẫu thân bởi vì nó có thể triệu hồi tất cả phần hồn còn lại, giống như tác dụng của Kết Phin Trà, của Phục Hồn Bí Chú.

Bảo Bảo cười nhạt, tay giơ ra. Dung Qúy An không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng tiếp tục lùi đi. Bà đột nhiên cảm thấy một luồng Thần khí quất cường từ đâu len lõi vào cơ thể. Dung Qúy An trợn trừng mắt, kiếm buông ra, tay ôm lấy ngực, hơi thở dồn dập

- Không… không… KHÔNG!

Tiếng “không” thứ ba vừa dứt cũng là lúc bà ta ngã xuống. Cả tiên môn chứng kiến cảnh tượng độc nhất vô nhị đó. Một viên huyết ngọc bay ra từ người Dung Qúy An, ánh sáng hồng quang chói lòa không thua ánh mặt trời. Nó chậm rãi lơ lững bay lên cao rồi bắt đầu nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay Tố Minh Bảo. Hắn nhắm mắt, co ngón tay thu vào rồi không hề lưỡng lự mà siết chặt lại. Một tiếng nứt vỡ chói tai, hồng quang càng chói lọi rồi rơi xuống lả tả muôn nghìn hạt bụi sáng. Bụi cuộn tròn như cơn xoáy, bay đi khắp nơi, tản ra không khí và biến mất tận phía đỉnh trời… Đẹp quá, thần kì quá… cả đời họ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy bởi vì mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy cơn nhẹ nhõm lạ lùng…

Bảo Bảo nhắm ghiền mắt, hắn sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Phụ thân đã ra đi, tốt nhất hãy cho người yên nghỉ, không có đau đớn nào nữa, cũng không phải khắc khoải đợi chờ nữa… nơi nào có mẫu thân nơi đó mới là nhà. Cho dù hắn cố sức đem Ma thần hồi sinh ngài cũng không cảm kích, đưa ngài trở về cái thế giới vắng nàng, như vậy tàn nhẫn bao nhiêu?

Bảo Bảo mở mắt, buông thõng hai tay, cúi đầu giấu đi ánh lệ trong đôi mắt. Hắn hít sâu điều chỉnh tâm trạng rồi mới liếc nhìn Dung Qúy An đang ngẩn ngơ ngồi trong vũng nham thạch. Tiên thể của bà ta không sao nhưng y phục thì đã cháy xém, trong nhếch nhác và khốn đôn vô cùng.

Không đủ, như vậy đâu có đủ! Tội của bà ta làm sao chỉ thế là trả hết được?

Dung Qúy An chưa kịp hoàn hồn thì phát hiện cơ thể mình bị nâng lên, căn mạch ma lực giơ những chiếc xúc tu quấn lấy tay chân, trói bà tới trước mặt Minh Bảo.

- Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì?

Hắn nở nụ cười như quỷ Tu La ở tầng sâu địa ngục

- Thánh tôn đáng kính… bà có biết cảm giác tim rời lồng ngực khi còn hơi thở là thế nào chưa?

Hắn thì thầm hỏi vào tai bà ta. Bàn tay phải giơ lên, nhẹ nhàng đặt vào ngực trái của Dung thị. Hắn thích cách trừng phạt này, đủ tàn nhẫn, đủ độc ác, đủ đau đớn sống không bằng chết!

Động một cái, ngón tay lậy tức chui vào trong thịt. Cả đại điện vang lên tiếng thét thê lương. Tiên nhân có người cúi mặt không nhìn, có người ngơ ngác không kịp nhắm mắt, cũng có kẻ nhíu mày xem sự hành quyết. Ngoài vài đệ tử Song Nguyệt kêu khóc gọi sư tổ thì không ai nói lời nào. Họ đều là tiên ít nhiều vài trăm đến vài nghìn tuổi. Họ hiểu những gì đã xảy ra. Ngay giây phút Thần hộ từ cơ thể Dung bà bà bay lên, họ đã vô cùng thất vọng về vị Thánh tôn cao quý này. Tu hành là phải dựa vào chính mình, lạm dụng sức mạnh kẻ khác để đạt cảnh giới có khác nào ma đạo đâu?

Bảo Bảo ở phía ngoài kia mắt đầy sát khí, tay đã sờ được con vật nhỏ đang đập trong run rẫy, chỉ cần hắn nắm lại, kéo nó ra ngoài, nó sẽ được thấy ánh sáng và từ từ kết thúc chuyển động của mình… Thật tuyệt vời làm sao, thật khoái trá làm sao…

Ngay lúc hắn chuẩn bị thực hiện hành động ấy thì có một vòng tay từ phía sau ôm lại

- Đừng, Bảo nhi đừng…

Minh Bảo hồi tỉnh lại, mày giãn ra nghe hơi thở ấm áp phía trên lưng, cánh tay nhỏ trắng trẻo, gầy gò ôm lấy hắn. Tố Linh cố hết sức siết chặt vòng tay, nói trong tiếng nghẹn ngào

- Giết bà ta rồi vẫn còn đau. Bà ta chết đi không cứu rỗi được quá khứ. Bảo nhi… đừng làm chính mình thêm vấy máu. Tay ngươi không phải để giết người, tay Bảo nhi là để viết chữ, vẽ tranh, để làm việc tốt, để cứu giúp mọi người…

Nước mắt nàng thấm qua lớp vải, đi thẳng vào tim Minh Bảo. Hắn không nhớ nàng là ai nhưng chắn chắn là một người vô cùng quan trọng. Quan trọng tới mức hắn vô thức gửi một phần linh hồn mình vào, tựa như Ma Thần đem Thần hộ trao do Thanh Ngọc…

Minh Bảo cụp mắt xuống, tay đầy máu từ ngực Dung Qúy An rút ra. Hắn dùng tay trái sạch sẽ gỡ cánh tay nàng, quay lại nhìn cô gái nhỏ mặt lem luốc nước mắt như con mèo. Nàng thấp hơn hắn rất nhiều, lúc này đang thành khẩn ngửa đầu, thương xót đong đầy trong khóe mắt.

Minh Bảo im lặng dùng một tay ôm lấy, úp mặt lên mái tóc thương ngát lan rừng

- Ừ… tay Bảo Bảo không thích vấy máu, tay Bảo Bảo thích ôm tiểu mỹ nhân…

Hắn dịu dàng an ủi nàng, cũng không muốn diễn cảnh tình cảm nồng nàn cho kẻ khác nhìn, hắn đẩy nhẹ Tố Linh ra, quay đầu nhìn Dung Qúy An. Căn mạch nới lỏng, bà ta rơi xuống y như tấm vải rách

- Mẹ ta cũng là tiên nhân, ta sẽ không đối chọi với tiên môn, cũng không cần phải tự tay giết ngươi… Tiên kiếp sắp tới, nếu ngươi có thể tự mình vượt qua thì có thể tiếp tục sống. Trong mắt ta, ngươi không là gì cả. Trong mắt tiên môn, ngươi cũng không còn là gì cả. Hãy tận hưởng cuộc sống mới này đi!

Minh Bảo không thèm nhìn nữa, nắm tay Tố Linh hướng về phía cửa điện. Những chiếc lồng ma mạch cũng theo đó nới lỏng sau cùng chui trở về đất như chưa hề tồn tại. Tố Linh ngơ ngác đi theo Bảo nhi. Chân đặt đến cửa lại nghe Phong Trạch gọi:

- Linh nhi!

Nàng giật mình dừng lại, Minh Bảo cũng dừng theo. Hắn nhíu mày nhìn Phong Trạch rồi lại nhìn tiểu mỹ nhân

- Linh nhi… con quay về đi, nơi đó không dành cho Linh nhi!

Tố Linh bàng hoàng nhìn sư phụ. Nơi đó… nơi của Bảo nhi… nơi của Ma giới… đúng là không phải chốn dung thân của tiên nhân…

Phong Trạch trầm tĩnh giơ một tay ra, tha thiết nói với nàng

- Cùng ta trở về Hoa Đông, đó mới là nhà của Linh nhi!

Tố Linh mím môi, nước mắt ngân ngấn gọi một tiếng “sư phụ”. Nàng rút tay khỏi Minh Bảo, không để ý khuôn mặt vặn vẹo nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của hắn. Tố Linh bước tới, Phong Trạch thầm kín vui mừng nhưng rồi nàng không giơ tay ra mà chỉ quỳ gối xuống. Sau ba lạy đại lễ, Tố Linh ngẩng đầu nói với Phong Trạch

- Sư phụ, Linh nhi bất hiếu, sau này không thể hầu hạ bên cạnh người. Sư phụ hãy bảo trọng thân thể, nếu có kiếp sau Linh nhi vẫn muốn làm đồ đệ của người…

Nàng lạy tiếp ba lạy rồi vừa khóc vừa đứng lên, nhẹ nhàng xoay người… Phong Trạch thấy trời đất như sắp sụp đỗ, hắn khiếp đảm giữ tay nàng lại

- Đừng, Linh nhi! Con… nàng đừng đi… đừng rời khỏi ta!

Tố Linh ngơ ngác nghe thanh âm van nài hiếm có thốt ra từ Phong Trạch. Nàng mở miệng chưa biết nói gì thì cả người bị kéo khỏi sư phụ. Minh Bảo chẳng nói chẳng rằng hất tay Phong Trạch đi, dứt khoát bế Tố Linh lên, chẳng cho ai mặt mũi và đi thẳng ra cửa.

Phía sau họ có hàng trăm ánh mắt dõi theo và một ánh mắt đau buồn luyến tiếc. Tố Linh ngửa đầu nhìn mặt Bảo nhi từ phía dưới, chỉ thấy chiếc cằm nhọn kiên định. Nàng khẽ cười vòng tay ôm cổ hắn, tình nguyện để hắn bế mình rời đi. Tố Linh cảm thấy bình yên khi áp mặt lên lòng ngực đó, nàng chợt nghe thấy thanh âm nhàn nhạt vọng đến

- Nàng thuộc về ta, cho dù muốn hay không thì ta đã quyết định như vậy!

Tố Linh cười cười, lại nhớ tới câu chuyện về Ma Thần

Ngày xửa ngày xưa, Ma thần phải lòng một nàng tiên nữ. Dùng mọi cách bắt nàng ấy đem về ma giới. Sau đó giữa họ…
Chương trước Chương tiếp
Loading...