Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 67-1: Nhẹ nhàng một cái hôn (1)



Nhìn thấy Tiết sắc thất lạc như vậy, Thằng Ngốc đến cạnh hắn, mông vung, đỉnh Tiết Sắc một chút, làm cho hắn thiếu chút nữa bị đánh bay trên đất.

Tiểu tử, ngươi nếu không cùng chủ nhân cướp tiểu cô nương, chúng ta vẫn là hảo bằng hữu!

Ngươi nếu không biết phân biệt, như vậy...

Hắc hắc, Thằng Ngốc lộ ra răng nanh sắc bén của mình.

Luân gia không để ý để ngươi chảy một chút máu, cho ngươi thanh tỉnh một chút!

Hoặc là, luân gia trực tiếp đem ngươi bỏ vào trong bụng, cho ngươi hiểu rõ:

Cái gì mới là chân ái!

Tiết Sắc không hiểu thú ngữ, càng không rõ ý tứ của Thằng Ngốc, chỉ cảm thấy chính mình đã lưu lạc đến nông nỗi bị một con chó ghét bỏ, trong lòng càng cảm thấy buồn bực. Chờ mấy người Liên Cẩn đi thật xa, hắn mới vội vàng đi theo.

Ngày của hoa, là sự kiện nam nữ trẻ tuổi thân cận, thành Quy Về cũng như vậy.

Nam nữ Đại Chu Quốc cũng không quá bảo thủ, vả lại đây lại là ngày hội, các thiếu nữ ba năm người thành một nhóm, vây thành đoàn, hi hi ha ha đi trong thành du ngoạn.

Lúc gặp được nam tử trong lòng, các thiếu nữ sẽ lấy xuống quyên hoa trên đầu ném cho đối phương.

Nếu hai người đều có ý tứ, liền cùng nhau thoát ly tiểu đoàn thể, một mình ước hội.

Nam tử gặp gỡ nữ tử mà mình thích càng lớn mật hơn, bọn họ sẽ trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu, nếu hai nam tử đồng thời thích một cô thiếu nữ, sẽ lấy phương thức luận võ quyết định thắng bại, thắng người kia mới có cơ hội đạt được người trong lòng.

Đoàn người Ngọc Phi Yên vừa xuất hiện tại đầu đường, liền làm mọi người chú ý.

Trong năm người, Liên Cẩn một thân bạch y, quân tử vô song, sáng trong như trăng rằm, làm cho người khác ngưỡng vọng.

Mà Mặc Thương lại là vạn năm không đổi quần áo màu đen, sau lưng cõng theo bảo kiếm.

Hắn điển hình là một khối băng nam, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt vô tình, mặc dù như vậy, quần áo màu đen vẫn làm lộ dáng người hoàn hảo của hắn, cơ bụng tám múi dưới lớp quần áo như ẩn như hiện, rước lấy một đám nữ tử như hổ rình mồi.

Tiết Sắc, vốn là thế tử Âm Sơn công, một thân cẩm y màu lam, xứng với mi mắt cong tuấn tú, còn có toàn thân quý khí, cũng làm cho hắn thêm phần suất khí.

Về phần Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, Ngọc Phi Yên một thân tuyết trắng, tuy rằng mang khăn che mặt, nhìn không ra dung nhan, như ẩn như hiện mông lung, lại càng làm cho người khác nhịn không được tò mò.

Tiết Tử Di càng không cần phải nói.

Nàng vốn là nhất đẳng mỹ nữ, hôm nay mặc một thân màu xanh nhạt, bao vây lấy dáng người linh lung, cộng thêm khuôn mặt dịu dàng tươi cười làm mê chết người, ánh nhìn của các nam nhân cũng không thể rời.

Năm cái tuấn nam mỹ nữ, đi chỗ nào cũng thật phong cách, thu hút ánh mắt người khác, cộng thêm Thằng Ngốc hùng tráng cao lớn bên cạnh Ngọc Phi Yên, năm ngườimột chó vừa đến phố xá sầm uất, liền thành vật sáng.

"Người thiếu niên kia thật anh tuấn nhã nhặn a!"

"Mau nhìn mau nhìn, ta thích người áo lam kia hơn !"

"Nghe ta nói, vẫn là nam nhân áo đen có vị nam nhân hơn. Dáng người thật tốt, thể lực nhất định cũng tốt lắm —— "

Rất nhiều thiếu nữ cười khanh khách vây quanh lại đây, các nàng đi đến trước mặt ba người Liên Cẩn, Mặc Thương, Tiết Sắc, lấy quyên hoa xuống vội ném qua.

Vì thế, vô số quyên hoa trong không Trung bay tới, cuối cùng dừng ở trên đầu bọn họ, trên vai, trên quần áo.

Cuối cùng, nữ hài tử vây quanh ba người họ càng ngày càng nhiều, quyên hoa lấy thế dời núi lấp biển đem bọn họ vây quanh, làm ba người triệt để bị chôn vùi trong hương quyên hoa từ bốn phía.

"Đem quyên hoa hất ra, ta không cần! Uy uy, ngươi chớ có sờ ta! Còn có các ngươi, mau tránh ra —— "

"Ai nhéo mông ta? Mẹ nó là ai!"

Khi Tiết Tử Di nhìn thấy Tiết Sắc bị nữ sinh làm cho không đường để đi, cuối cùng đỏ mặt, chỉ có thể tránh trái né phải, phi thường chật vật, nhịn không được nở nụ cười.

Đều là nam nhân, Tiết Sắc đối mặt với thế công của các thiếu nữ nóng bỏng, sức chiến đấu cực kém.

Lại nhìn Liên Cẩn, người ta chính là ôn hòa cười, một câu "Cám ơn ngươi, thực xin lỗi", khiến cho các thiếu nữ yên lặng rưng rưng, cam tâm tình nguyện lưu lại quyên hoa sau đó yên lặng rời đi.

Mà Mặc Thương biểu hiện càng lãnh khốc, hắn không nói một lời, đối với tất cả quyên hoa đều xem nhẹ.

Con người lãnh khốc rắn rỏi như vậy, càng làm cho các thiếu nữ hướng tới, vô số quyên hoa bay về phía hắn, hắn bất quá ngửi thấy hương vị sau đó nhíu nhíu mày, liền khôi phục bộ dáng như khối băng, trực tiếp đem nữ nhân bốn phía cho là không khí.

"Nếu không, hai chúng ta một mình dạo đi!" Nhìn ra ba người Liên Cẩn hơn nửa khắc cũng không thể thoát thân, Tiết Tử Di đối với Ngọc Phi Yên đề nghị nói.

"Được!"

Ngọc Phi Yên sớm đã có ý nghĩ như vậy.

Mang theo ba nam nhân đáng chú ý như vậy, nàng cùng Tiết Tử Di đã chịu rất nhiều ánh mắt căm phẫn.

Các thiếu nữ sau khi ném quyên hoa, luôn dùng ánh mắt đối địch hoặc khiêu khích quét về phía Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, giống như các nàng bị cự tuyệt, là vì hai người vậy.

Ngọc Phi Yên cảm thấy phi thường vô tội, thay vì rước lấy sự tức giận của họ, không bằng một mình khoái hoạt.

Đơn giản chào hỏi, Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di mang theo Thằng Ngốc chậm rì rì đi tới một cái phố khác.

Tỷ, ngươi đây là đang đào góc tường nhà ta sao?

Tỷ, ngươi không thể thấy chết không cứu a!

Tỷ, ngươi phải giúp ta một phen!

"Tỷ... Tỷ..."

Tiết Sắc còn chưa có nói xong, một cô thiếu nữ nở nụ cười.

"Đã lớn như vậy, gặp chuyện còn phải kêu 'Tỷ tỷ', thật sự là một tiểu đệ đệ khả ái! Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ngươi không cần ngươi, tỷ tỷ ta muốn ngươi, thế nào a?"

Lời của thiếu nữ, đưa tới một đám tiếng cười, lập tức, một vòng vây công mới lại bắt đầu, Tiết Sắc lại phải giãy giụa giữa đám nữ tử!

Chỉ chờ bóng dáng Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di biến mất ở trước mắt, Liên Cẩn mới nhẹ giọng ho khan một tiếng.

Lập tức, Mặc Thương rút kiếm, kiếm quang chợt lóe, quyên hoa trong không trung toàn bộ bị hắn trảm thành hai nửa, ào ào rơi xuống đất.

"Lăn ——" Mặc Thương từ đầu đến cuối đều không có mở miệng, rốt cục phát ra thanh âm.

Hắn quét mắt bốn phía, ánh mắt vô tình lạnh như băng .

Lần này, làm cho đám nữ tử rất sợ hãi.

Mặc Thương ở trong mắt các nàng, từ người lãnh khốc rắn rỏi, lập tức biến thành xú nam nhân không hiểu phong tình.

Nguyên bản ngày của hoa chính là một ngày vui mừng, bị Mặc Thương làm như vậy, các thiếu nữ vây quanh ba người lập tức lui ra đến một bên.

Dù sao, theo đuổi mĩ nam là quyền lợi của các nàng, nhưng là, điều kiện tiên quyết là có thể sống! Nếu truy nam nhân, vứt bỏ tánh mạng, việc mất nhiều hơn được như vậy, ai điên mà làm cơ chứ!

"Mặc Thương, vẫn là ngươi lợi hại! Ngươi tại sao lại không phát uy sớm một chút a!"

Tiết Sắc đã sớm bị chen lấn ra một thân mồ hôi, lúc này mọi người bị dọa vội né ra tứ phía, ngược lại làm cho hắn cảm thấy không khí tươi mát, thật thoải mái.

"Thật là thối —— "

Đợi Tiết Sắc đứng ở bên người Liên Cẩn, hắn vẫy vẫy tay, che lại mũi, "Thế tử, trên người ngươi thật thối !"

Bị Liên Cẩn nói như vậy, Tiết Sắc lập tức nâng cánh tay lên, ngửi ngửi trên người.

Quả nhiên, hắn đã thu thập sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái ra ngoài, nhưng bây giờ ở trên người đầy hương nước hoa, son phấn, cùng với mồ hôi hòa trộn, thật sự là thối chết!

Nguy rồi nguy rồi!

Hắn còn tưởng đuổi theo Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di chứ, đây là đi đâu vậy!

"Vẫn nên trở về tẩy trừ một chút đi! La Sát cô nương có tính khiết phích (sạch sẽ), đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi." Liên Cẩn vừa dứt lời, Tiết sắc liền nhanh chân chạy đi ra ngoài, lập tức liền không thấy bóng dáng.

Thật sự là một... tiểu tử đơn thuần!

Có đôi khi ý nghĩ đơn giản, cũng làm người khác hâm mộ!

Đối với biểu hiện của Tiết Sắc, Mặc Thương nếu dùng một chữ khái quát, thì chính là "Ngốc" .

Mà đối với Liên Cẩn, Mặc Thương rũ mắt xuống, trong lòng toát ra một chữ "Gian xảo" .

Thế tử, gặp được công tử, ngươi thật là bất hạnh!

Chỉ số thông minh của ngươi rõ ràng không đủ dùng a!

"Mặc Thương, chúng ta đi Thiên Hương Lâu tham gia đấu giá!" Thuận lợi đuổi Tiết Sắc đi, Liên Cẩn mang theo Mặc Thương đi tới Thiên Hương Lâu.

Lúc này, Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di đã đứng ở trước cửa Thiên Hương Lâu.

Thiên Hương Lâu, không người nào biết chủ nhân sau lưng của nơi này là ai, nhưng nó ở đại lục, cơ hồ không ai không biết không người không hiểu.

Có danh tiếng vô cùng tốt về bán đấu giá, cơ hồ mỗi một cái thành thị đều có bóng dáng của Thiên Hương Lâu, tiểu thành thị, hay hương trấn phồn hoa, cũng đều có chi nhánh của Thiên Hương Lâu.

Muốn tìm kỳ trân dị bảo, thì nên đếnThiên Hương Lâu.

Ngày hội tốt đẹp như vậy, thế nhưng Ngọc Phi Yên không có bị không khí ngày hội bốn phía cảm nhiễm, ngược lại đến Thiên Hương Lâu, Tiết Tử Di nhịn không được hỏi ra, "La Sát, ngươi muốn mua thứ gì sao?"

"Ta nghĩ đến đây tìm một bảo bối! Thuận tiện, bán này nọ một chút!"

Lại nghĩ đến Tiết sắc vì ngày của hoa, an bày nhiều việc như vậy, cuối cùng bị vài người bọn họ quấy rầy, Tiết Tử Di liền không khỏi đồng tình cho đệ đệ của mình.

Không có biện pháp, ai kêu ngươi thích ai không thích lại thích người trong lòng của Hạ Hầu Kình Thiên đây!

Đệ đệ, đừng trách tỷ tỷ a!

Tiết Tử Di đi theo Ngọc Phi Yên vào Thiên Hương Lâu, đi đến trước quầy, Ngọc Phi Yên thuần thục xuất ra kim bài, lập tức có người phi thường cung kính khách khí đón chào.

"Ngài hảo! Kim chủ tôn quý. Ngài lần này tới là muốn tìm bảo vật, hay là bán bảo vật đây?"

Khi nhìn thấy kim bài, Tiết Tử Di liền hoảng sợ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...