Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 1: Trở lại



Ông nội của Lục Thừa Dư đặt tên cho y là Thừa Dư, là mong muốn y phúc trạch nồng hậu, nơi nơi có thừa. Kết quả cuộc đời của y khắp nơi không dư dả, từ khi tốt nghiệp đại học mãi cho đến chết, y cũng không gặp may mắn.

Y ngồi ở ghế công cộng, nhìn vài đôi tình nhân làm mù mắt người qua đường, nửa ngày mới vỗ vỗ y phục không có chút bụi nào, không nhanh không chậm bước đi, hướng ký túc xá của mình đi đến.

Áo sơ mi kết hợp với áo len gile, quần jean vừa người lại thêm giày Causal, trang phục cực kỳ bình thường nhưng lại làm cho Lục Thừa Dư có một vị đạo nhã nhặn sạch sẽ, khiến cho vô số cô gái trên đường quay đầu lại.

Dọc theo đường đi cùng bạn học quen biết chào hỏi, sau khi trở lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đang chơi game, một người trong đó nhìn thấy y trở về cũng không quay đầu lại hỏi: “Lão tam, cậu đi đâu thế, lão tứ mới vừa rồi còn đang tìm cậu đó.”

“Chỉ là đi ra ngoài một chút thôi,” cho dù là ai biết mình đã chết, kết quả khi mở mắt ra lại phát hiện mình đang nằm ở trong phòng ngủ trường đại học, vậy cũng không thể bình tĩnh nổi. Nhưng mà y vì hình tượng của mình, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi bộ một vòng ngoài kí túc xá phát tiết một chút tâm tình vừa khiếp sợ vừa mừng như điên của y.

Về phần lão tứ Trần Cẩn vừa được lão nhị Trương Hoành nói tới, nhắc tới người này y có một loại cảm giác không nói lên lời. Trong trí nhớ kiếp trước, lúc tốt nghiệp Trần Cẩn tỏ tình với y, như y lại cự tuyệt, sau này Trần Cẩn cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt mình.

Thế nhưng không biết có phải là ảo giác của y hay không, từ đó về sau, vận khí của y càng ngày càng kém, kém đến nỗi cuối cùng khi lưu lạc làm một quản lí của một khách sạn cũng có thể gặp được Trần Cẩn cùng bạn trai Lương Đức Hữu của hắn, lúc đó y chịu đựng ánh mắt khinh thường của Lương Đức Hữu và biểu tình thất vọng của Trần Cẩn, mang theo nụ cười tiêu chuẩn tự mình đem hai người đưa đến gian phòng, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Lúc xoay người rời đi, còn tiếp thu được ánh mắt “Năm đó không ngờ ánh mắt lão tử lại kém như vậy” của Trần Cẩn, nhân sinh quả thực không nên quá bi thảm a. Nhưng mà y là ai còn Lục gia là ai, cho dù là như vậy, y cũng chỉ có thể phong độ mỉm cười xoay người rời đi.

Trương Hoành ngưng chơi game, quay đầu thấy Lục Thừa Dư nửa hí mắt dựa vào bên tường ngây người, nhịn không được thở dài, người này lớn lên rất có phong độ nam nhân, chỉ đứng như vậy cũng mang theo khí chất cao phú soái a, đáng tiếc chính là không có tiền. Nhảy qua ngồi ở trên ghế, nâng nâng cằm: “Lão tam, bình thường cậu không phải là rất chiếu cố lão tứ sao? Cậu ấy một mực tìm cậu, điện thoại di động cũng không gọi được, cậu đã trở về thì tốt xấu gì cũng nên gọi cho cậu ấy đi chứ.”

“Được rồi,” Lục Thừa Dư lấy điện thoại di động ra, đi tới trước máy vi tính Trương Hoành, gọi điện thoại cho Trần Cẩn, mặt để sát vào máy vi tính nhìn game Trương Hoành đang chơi, không quá hứng thú hỏi, “Trò này mọi người vẫn còn chơi sao, việc làm tìm xong rồi hả?”

“Tớ và Quảng Lâm cùng đi làm ở một công ty gia đình, hôm sau sẽ đi báo danh, còn cậu thì sao?” Trương Hoành biết Lục Thừa Dư đối với cái trò chơi này không có hứng thú, tiện tay đem một quả quýt trên bàn ném cho y, “Có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta là bạn thân không nên khách khí.” Một năm trước cha mẹ của Lục Thừa Dư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy có một khoản bồi thường, nhưng một thân một mình không có cha mẹ, cuộc sống cũng không phải quá tốt.

“Việc làm không có vấn đề gì, huynh đệ nhà mình, muốn tớ khách khí hả, không có cửa đâu!” Lục Thừa Dư cười vỗ vỗ vai Trương Hoành, sau đó vừa lột quýt vừa nói: “Ngày mai tớ sẽ dọn ra ngoài, đêm nay anh em chúng mình đi ăn một bữa chứ?”

“Ngày mai đi sao?” Chu Quảng Lâm vẫn đặt lực chú ý ở trò chơi ngẩng đầu lên, Lục Thừa Dư không nhìn thấy Trần Cẩn đâu cả, liền nói, “Ừ, đợi lát nữa lão tứ trở về liền đi.” Tính cách Trần Cẩn hướng nội, người mặc dù không tệ, nhưng bọn hắn cùng Trần Cẩn lui tới không nhiều lắm. Hơn nữa điều kiện gia đình Trần Cẩn không tốt lắm, bọn họ có lòng giúp hắn, lại còn phải bận tâm lòng tự ái của hắn, cho nên gần bốn năm qua, quan hệ của bọn họ cùng Trần Cẩn ôn hòa có thừa, lại thiếu thân thiết.

Thật là đại lão gia a, phải luôn chú ý tâm tư người khác, nhất thời thì được, còn lâu dài dù sao vẫn thấy phiền chán.

Lục Thừa Dư hành sự từ trước đến nay tựa như một thân sĩ, cho nên đối với Trần Cẩn rất chiếu cố, trong ba người bọn họ, Trần Cẩn thân cận nhất với Lục Thừa Dư, cho nên đêm nay tụ họp, đương nhiên không thể thiếu Trần Cẩn.

Nghe Chu Quảng Lâm nhắc tới Trần Cẩn, Lục Thừa Dư gật đầu, kiếp trước sau khi y cự tuyệt Trần Cẩn, sẽ không thường gặp được Trần Cẩn, phàm là lúc nhìn thấy Trần Cẩn, y đều đang trong tình trạng xui xẻo. Đã bi còn thêm thương, điều này cũng không trách được người khác, giận chó đánh mèo cũng không phải là chuyện nam nhân nên làm.

Buổi tối, thay áo sơ mi trắng cùng quần hưu nhàn xong, Lục Thừa Dư cùng ba tên bạn cùng phòng ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, lại uống không ít rượu, đến khi say khướt mới về ký túc xá. Vừa về tới ký túc xá, Chu Quảng Lâm cùng Trương Hoành lăn ra ngủ như chết, Lục Thừa Dư loạng choạng đến phòng rửa mặt đánh răng, mới vừa chải răng xong quay đầu lại liền thấy một đôi mắt xinh đẹp ươn ướt của Trần Cẩn nhìn mình, trong lòng y lộp bộp một tiếng, cảm giác sẽ có một việc không hay sắp xảy ra.

“Lục Thừa Dư, cùng ký túc xá bốn năm, cậu vì sao lại chiếu cố tớ như vậy?” Trần Cẩn dựa vào khung cửa, có chút đứng không vững.

“Tất cả mọi người đều là bạn học, chiếu cố lẫn nhau có gì đâu chứ?” Lục Thừa Dư buông bàn chải đánh răng cùng cái ly xuống, muốn đi qua người Trần Cẩn, lời tỏ tình này y thật sự  không muốn nghe.

“Nếu tớ nói… tớ thích cậu, cậu tin không?”

“Không tin!”

Trần Cẩn: “…”

Sau một hồi trầm mặc, Trần Cẩn cười khổ nói: “Tớ biết cậu không tin tớ, nhưng tớ rất nghiêm túc.”

Lục Thừa Dư đi đến trước mặt hắn, ngữ trọng tâm trường vỗ vai Trần Cẩn: “Trần Cẩn, giữa bạn bè đừng đùa kiểu này.” Lấy di động từ trong túi quần ra ở trước mặt hắn quơ quơ, “Chúng ta đều là thanh niên tốt của tân Thiên triều, ngày tục khí như cá tháng tư này, có cái gì vui đâu.”

Trần Cẩn nhìn ngày tháng hiện trên điện thoại di động, đúng là ngày một tháng tư, nhìn biểu tình đối phương không chút để ý, hắn vốn khẩn trương liền biến thành tức giận: “Thừa Dư, ở chung mấy năm như vậy, tớ là người như thế nào cậu còn không rõ sao? Cậu có thể không tiếp nhận tâm ý của tớ, nhưng đừng chà đạp chân tâm của tớ như thế.”

Đẩy di động trước mặt ra, Trần Cẩn xoay người bước đi, đi tới cửa đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người nhìn trên mặt Lục Thừa Dư vẫn mang theo nụ cười nhạt, cắn răng nói: “Nếu cậu đã không có ý kia với tớ, thì mấy năm nay không nên đối tốt với tớ như vậy! Sớm biết rằng chúng ta sẽ đi đến bước này, tớ thà rằng bốn năm trước không quen biết cậu, không cùng cậu ở chung một ký túc xá.” Nói xong, mở cửa phòng, không chút do dự đi ra ngoài.

Nghe tiếng đóng cửa thật mạnh, Lục Thừa Dư vuốt mặt một phen, đến tột cùng y đã làm gì chứ? Đừng nói y đối với nam nhân không có hứng thú, cho dù thích nam nhân, cũng không phải là Trần Cẩn a. Lúc trước thấy điều kiện trong nhà Trần Cẩn không tốt, lên đại học cũng không dễ dàng, cho nên liền chiếu cố hắn một ít, như thế nào hiện tại thành lỗi của y.

Nằm trên giường, Lục Thừa Dư đem chăn quấn lại, có chút mơ hồ nhớ, nhớ kiếp trước sau khi y cự tuyệt Trần Cẩn, Trần Cẩn nửa đêm trốn đi, làm hại y lo lắng một đêm. Ngày hôm sau đi phỏng vấn cũng thất bại, ngược lại là Trần Cẩn đi đến công ty kia, vị thiếu gia của công ty kia chính là bạn trai Trần Cẩn sau này – Lương Đức Hữu. Nhớ lại việc này, Lục Thừa Dư cảm thấy, cuộc sống của y mẹ nó chính là một chậu cẩu huyết.

Ngày hôm sau, Lục Thừa Dư đang được hai bạn hữu đưa tiễn, đem đồ đạc dọn đến trên xe taxi, lúc đang chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy Trần Cẩn từ trên một chiếc xe đi xuống, người lái xe là Lương Đức Hữu.

Lục Thừa Dư không có tâm tư cùng hai người chào hỏi, xoay người chuẩn bị tiến vào trong xe, lại bị Trần Cẩn gọi lại, y quay đầu nhìn hai người hướng về mình đi tới, bèn ngại ngùng nói xin lỗi bác tài, dựa vào cửa xe, dáng vẻ quả thật mang vài phần đoan chính văn nhã.

“Cậu chính là Lục Thừa Dư sao?” Lương Đức Hữu cười như không cười nhìn y, chậm rãi hướng Lục Thừa Dư vươn ra bàn tay quý giá, “Tôi họ Lương, là bằng hữu của tiểu Cẩn, xin chào.”

“Xin chào.” Lục Thừa Dư vươn tay nắm tay của đối phương, sau đó nhanh chóng thu về, đời trước tuy rằng y lăn lộn không tốt, nhưng kỹ năng nhìn sắc mặt người khác cũng luyện được lô hỏa thuần thanh, nếu chỉ dựa vào vận khí mà muốn lăn đến vị trí quản lí của một khách sạn xa hoa thì cũng không dễ dàng. Động tác đối phương tuy rằng lễ phép, nhưng khắp nơi lại để lộ ra một cỗ đạo vị cao cao tại thượng.

Trần Cẩn không có chú ý tới động tác giấu diếm ý tứ của Lương Đức Hữu, chỉ là nhìn Lục Thừa Dư nói: “Cậu ngay cả đi, cũng không muốn nói cho tớ biết một tiếng sao?”

“Tối hôm qua lúc chúng ta ăn cơm cùng nhau, không phải tớ đã nói hôm nay phải đi sao?” Lục Thừa Dư cong khóe môi nói, “Cậu đã trở về, tớ cũng yên tâm, vậy tớ đi trước.”

Trần Cẩn thấy nụ cười trên mặt y không có nửa điểm miễn cưỡng, nhịn không được hỏi: “Giữa chúng ta, thật không có chút khả năng sao?”

Lục Thừa Dư nhìn về phía Lương Đức Hữu, quả nhiên sắc mặt người này không tốt lắm, y vuốt cằm nói: “Trần Cẩn, chúng ta đã học chung bốn năm, đừng lãng phí phần tình nghĩa bạn học này.”

“Được, tớ hiểu rồi,” sắc mặt Trần Cẩn trắng nhợt, nhìn Lục Thừa Dư thật sâu, rồi xoay người rời đi. Lương Đức Hữu thấy thế, hung hăng trừng mắt Lục Thừa Dư một cái, sau đó cất bước đi theo.

Trương Hoành cùng Chu Quảng Lâm nhận thấy được sự tình có điểm gì là lạ, nhưng hai người bọn họ cùng Lục Thừa Dư quan hệ tương đối thân cận, Lục Thừa Dư không nói gì thêm, bọn họ tự nhiên sẽ không mở miệng.

“Được rồi, tớ đi trước, hai cậu hảo hảo bảo trọng, khi nào nhàn rỗi, chúng ta cùng đi uống rượu,” Lục Thừa Dư tiêu sái phất phất tay, ngồi vào taxi, đóng cửa xe, hướng hai bạn hữu phất phất tay lần nữa, sau đó nói với bác tài: “Làm phiền chú rồi.”

“Không sao,” bác tài xe taxi cũng không có bởi vì chờ đợi mà bực mình, sau khi chạy được một đoạn, hắn mới nói: “Nhóc là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay sao?”

“Đúng vậy,” Lục Thừa Dư ngẩng đầu nhìn chỗ tài xế ngồi, cười nói: “Vừa rồi làm chú đợi lâu như vậy, thật ngại quá.”

“Có gì đâu,” bác tài hào sảng quơ quơ tay phải, một tay khác thuần thục xoay tay lái, xe nhanh chóng chuyển một vòng, “Vừa rồi cậu trai kia có ý với cậu phải không, không phải chú lắm miệng đâu, nhìn nhân mô nhân dạng [1] của cậu, vẫn đừng nên đi con đường này, vừa cao ráo lại đẹp trai, muốn tìm kiểu bạn gái nào mà không được chứ?”

Lục Thừa Dư cười một tiếng, chú rành như vậy, vợ chú biết không đấy? Còn nữa, nhân mô nhân dạng, đó là từ để khích lệ người sao?

[1] Nhân mô nhân dạng: cái này có giải thik trên baidu nhưng mình ko hỉu lắm, đại khái là thuật ngữ xúc phạm người khác, hình như còn ám chỉ người chết, có một bạn giải thích là giống như mặt người dạ thú í.

“Này, cậu đừng chê chú bảo thủ, chú chạy xe mấy năm nay, cả trai lẫn gái dạng này gặp qua không ít, nào là truy xe, lôi kéo cửa xe không cho đi đều thấy qua, nhưng nhiều nhất là khóc sướt mướt oán hận, nam nữ có giấy hôn thú còn không đáng tin cậy, đừng nói nam nhân cùng nam nhân,” bác tài một bộ dáng vẻ từng trải, “Nhưng mà, vợ của chú vẫn là đáng tin nhất.”

Lục Thừa Dư tiếp tục cười ha ha, chú à, chú nói nhiều như vậy, là muốn khoe ân ái sao?

Sau khi xuống xe, bác tài còn cố ý bớt cho Lục Thừa Dư năm đồng, sau đó dùng tốc độ lái phi cơ đem xe lái đi.

Lục Thừa Dư bị khói xe phả vào mặt, thở một tiếng thật dài, nhân sinh khắp chốn đều có nhân tài a.

Quay đầu lại nhìn tiểu khu phía sau, ý cười trên mặt y dần phai nhạt xuống.
Chương tiếp
Loading...