Phúc Vận Lai

Chương 49: Canh Thang



*

A Phúc ở trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, Lý Cố đại khái đã rất mệt mỏi, đã qua giờ ngủ trưa, dựa vào trên tháp hóng mát ngủ, phát ra những tiếng ngáy nhỏ.

A Phúc ngồi cạnh hắn chốc lát, nhìn thấy Lưu Nhuận ở bên ngoài song cửa sổ hơi hơi ngoắc nàng, phóng nhẹ bước chân đi ra ngoài.

“Trong phòng ta đã xem qua, cũng không có gì phải sắp xếp lại. Nếu không vội, ta sẽ đi nội phủ xin phép một tiếng, ngày mai ra cung.”

A Phúc gật gật đầu.

Lưu Nhuận biết trong lòng nàng đang nhớ người nhà, nàng hiện tại…… đã gả cho người khác, càng vội vàng muốn biết tin tức của người trong nhà. Lưu Nhuận muốn thay nàng tìm người, chỉ có thể đến nhà chồng A Hỉ để tìm.

“Lại nói tiếp, nhà kia cũng cùng họ với huynh.” A Phúc thấp giọng đem địa chỉ nhà Lưu Dục Thư nói ra, cả hai cửa hàng của nhà mình ở đâu cũng đều nói, Lưu Nhuận dụng tâm ghi nhớ, lại an ủi nàng: “Muội yên tâm, ngày mai cửa cung vừa mở ra sẽ ra ngoài, có cả một ngày, nhất định sẽ tìm được. Muội đang có việc vui, trong nhà nếu biết cũng khẳng định sẽ cao hứng thay cho muội.”

A Phúc gật gật đầu: “Chuyện lần trước muội nhờ huynh mang hộ ……”

Lưu Nhuận lắc đầu: “Thân phận của muội bây giờ đã khác, trước kia có thể mang gì đó ra, hiện tại thì không thể nữa, muội hiểu chưa? Nếu muốn đưa cái gì về, ít nhất phải để điện hạ biết mới được, còn có phía Dương phu nhân ……”

“Cái gì?”

“Cũng không có gì.” Lưu Nhuận nói: “Bà thích muội là người thành thật, sẽ không tranh việc của bà. Muội bây giờ là người mới…… Căn cơ chưa ổn, cũng không thể vội vã tranh giành với bà được…..”

A Phúc thấp giọng nói: “Bà ấy còn có thể làm thêm mấy năm nữa? Cũng nên dưỡng lão đi.”

“Dưỡng lão?” Lưu Nhuận nở nụ cười: “Bà ấy có thể nguyện ý bỏ qua tất cả tiền đồ vinh quanh sao?”

Làm nữ quan quản sự, uy phong tám phương. Đó là con đường vinh quanh……

“Đúng rồi, người ở phòng bếp nhỏ vừa rồi có nói, mới có cá mới được đưa đến vô cùng ngon, hỏi muốn làm món gì.”

A Phúc kinh ngạc: “Chuyện này sao lại hỏi muội?”

“Cũng không phải là hỏi muội.” Lưu Nhuận nói: “Trước kia không hỏi cũng không sao, hiện tại tình hình đã khác, sợ ai đó ăn không ngon miệng thì bọn họ sẽ bị trách móc.”

A Phúc cười cười, điều này cũng đúng, người ở phòng bếp nhỏ cũng chỉ là suy nghĩ cẩn thận không muốn phạm sai lầm mà thôi.

“Vậy, lát nữa ta sẽ đi nhìn xem, nói lên cá, thật sự đã lâu chưa được ăn ……”

Cũng không phải ở kinh thành không có cá ăn. Lúc chưa vào cung, cá tươi rất quý, trong nhà chỉ dành để đãi khách, bình thường đều không được ăn. Khi vào cung, tuy rằng không bị đói, nhưng những thức ăn tươi ngon, đắt tiền đương nhiên cũng không có phúc được ăn.

A Phúc đang muốn nói chuyện, lại có người tới bẩm báo Tam công chúa đến đây.

Không đợi A Phúc ra ngoài nghênh đón, Lý Hinh đã đi vào. Nàng tươi cười minh diễm, giữa trưa oi bức, chỉ mặc áo lụa váy mỏng, như một tầng cánh ve mỏng nhẹ nhàng khoác lên người, yểu điệu động lòng người, thoạt nhìn như gió lớn hơn một chút là có thể thổi bay.

“Bái kiến công chúa.”

“A, đừng đa lễ.” Lý Hinh đưa tay đỡ nàng: “Ngươi bây giờ vẫn là tân nhân đó, không cần chú ý nhiều quy củ như vậy. Di? Lúc này không phải trưa không phải đêm, tại sao hắn lại ngủ thế?”

A Phúc nói: “Mời công chúa ngồi xuống bên này đi, điện hạ hắn cũng chỉ ngủ một lúc thôi, cũng sắp tỉnh rồi.”

Cung nữ dâng trà lên, A Phúc phân phó nàng cắt dưa ướp lạnh đến. Lý Hinh xua tay nói không cần: “Ta mới vừa ăn xong, uống ngụm nước là được.” Lại hỏi nàng: “Ta vừa mới vào thì nghe thấy đang nói phòng bếp với không phòng bếp gì sao?”

A Phúc gật đầu: “Vâng, hôm nay có cá, ta đang nghĩ lát nữa đi xem thử, nên ăn như thế nào mới hợp.”

Lý Hinh tinh thần tỉnh táo: “Vô cùng tốt, ta cũng thích ăn cá. Ngươi đây là……” Nàng cười nói: “Muốn rửa tay nấu canh thang sao? Ngươi thật có tài, trù nghệ chắc cũng tốt. Ta hôm nay quyết định không về nữa, ở lại đây dùng cơm, nếm thử tay nghề của ngươi xem thế nào.”

A Phúc khiêm tốn một câu: “Chỉ biết làm chút cơm rau dưa, chỉ sợ không hợp khẩu vị công chúa.”

“Ai, hợp hay không hợp ta cũng không sao, hợp với ca ca là được.” Lý Hinh đẩy nàng nhanh đi: “Ta ngổi ở đây chờ ngươi.”

Giọng Lý Cố từ phòng trong vang lên hỏi:“Chờ cái gì?”

Hắn vừa mới tỉnh ngủ, giọng có hơn khàn khàn.

A Phúc còn chưa nói gì, Lý Hinh đã cướp lời: “Chu nương tử nói, muốn xuống bếp làm canh thang đó.”

Lý Cố khoác áo choàng màu xanh bằng lụa mỏng, cũng không có đi giày, đi guốc gỗ ra, dưới chân vang lên từng tiếng “ tháp tháp”: “Xuống bếp? A Phúc nàng còn có thể làm nấu ăn sao?”

A Phúc cảm thấy buồn cười: “Nữ hài nào ở nhà lại chưa từng xuống bếp học nấu ăn?” Vừa mới dứt lời đã nghĩ đến A Hỉ có khả năng nấu cơm vô cùng thê thảm……

Được rồi, cũng không phải tất cả nữ hài tử đều biết nấu ăn. A Hỉ sợ làm thô tay, hun đen mặt, khói dầu dính lên tóc, đến cầm dao thái cũng không chịu nắm thật, ba ngón tay cầm chuôi đao, gọt một cây cải củ so với A Phúc thêu một đóa hoa còn khó hơn.

Lý Cố vẻ mặt vừa mừng vừa sợ lại chờ mong, hơn nữa được Lý Hinh khuyến khích, A Phúc đổi y phục liền đi về phòng bếp, Lý Cố Lý Hinh hai người cũng muốn xem tay nghề của nàng nên cũng đi theo, bất quá khi đến ngoài phòng bếp, rốt cuộc vẫn bị ngăn ở bên ngoài, quản sự phòng bếp chỉ bảo người đi hỏi một tiếng thử xem quý nhân muốn ăn cá như thế nào mà thôi, không thể ngờ được lại khiến quý nhân đến tận đây. A Phúc xoay người, cung nữ thô sử bên cạnh cầm tạp dề sạch sẽ buộc lên cho nàng. A Phúc dùng khăn vải bao tóc lại, buộc thắt nút lại rất chắc.

“Hai người các ngươi trở về đi thôi.” A Phúc một bên vừa xắn tay áo vừa nói: “Ở gần chôc này toàn mùi khói dầu, thứ hai, các ngươi không nên xem trước, chờ đến khi ta nấu xong mới nhìn thì sẽ cảm thấy kinh hỉ hơn đúng không?”

Lý Hinh gật đầu nói: “Có lý.”

Rốt cuộc đã mời được bọn họ đi rồi.

A Phúc đã lâu chưa xuống bếp, ở trong phòng bếp cũng chưa quen nồi và bếp. Nhìn sơ qua mấy lần, chỉ cảm thấy nơi này đã thu dọn rất sạch sẽ.

“Đem chậu cá lên đi.”

Đây là bước đầu tiên, trước xử lý nó đã rồi nói sau.

Đến lúc dùng cơm, Lý Cố và Lý Hinh đều có chút ngồi không yên, thật vất vả mới đợi được một tiếng: “Truyền lệnh.” Hai người vội vã ngồi xuống ghế. A Phúc đã đổi xiêm y, lại sửa sang lại tóc, dẫn người đưa cơm mang đồ ăn tiến vào.

Rau trộn ăn khai vị tất nhiên ngon miệng, hai người lại đều đang đợi đồ ăn nóng được bưng lên.

Quái tam tiên, thanh mạt tiên yêu hoa, hương diệp kê, và cơm tẻ, hạt cơm trong suốt đều lộ ra một màu sắc như ngọc, nóng hôi hổi mùi thơm ngào ngạt, đó là mùi thơm của gạo cuối hạ đầu thu.

(*) quái tam tiên gần như kiểu xào thập cẩm

xao

Món thanh mạt tiên yêu hoa 青沫煎腰花này thì chịu không tìm được hình minh họa. Hình như là món xào gì đó từ nội tạng lợn bò.

Món Hương diệp kê là gà cuốn lá nướng

ga-cuon-la

Tiếp theo đó là cá của hôm nay. Kim ti ngư hoàn, ngư bì quyển thái tâm, cuối cùng là một bát canh đầu cá.

(*) Kim ti ngư hoàn

kim-ngukim-hoan

Ngư bì quyển thái tâm 鱼皮卷菜芯= da cá cuốn cải ngọt (không tìm thấy minh họa ORZ)

Canh đầu cá:

canh-ca

Kim ti ngư hoàn ăn vào thanh nhuận nhu ngấy ( mềm mại, thanh, tinh tế), da cá cuốn có một loại hương vị giòn thơm, canh đầu cá nấu cực ngon, một chút mùi tanh cũng không thấy. Bởi vì Lý Hinh ở đây, A Phúc không thể ngồi xuống ăn cơm, chính có thể đứng cạnh Lý Cố gắp đồ ăn múc canh cho hắn. Cuối cùng ba kiểu đồ ăn vốn lượng cũng không nhiều, lại được hai người ăn hết sạch, canh uống không còn một giọt thừa, Tam công chúa sau đó dựa vào ghế, lười biếng nói: “Hỏng rồi, bụng không chứa được nữa, trướng quá.”

A Phúc nói: “Không sao, nước canh sẽ nhanh chóng tiêu hóa hết. Đi lại một chút vận động tiêu thực thì sẽ không sao.”

“Kim ti này…… Là làm từ trứng gà?”

A Phúc gật đầu: “Vâng, đem trứng gà rán mỏng thành màu vàng óng ánh, lại cắt thành từng sợi nhỏ……”

“Trù nghệ của ngươi, cũng không phải là trình độ nấu cơm rau dưa bình thường nha.” Lý Hinh tán thưởng: “Ta thấy đầu bếp trong ngự thiện phòng của phụ hoàng, cũng chỉ như thế này thôi. Sợi trứng gà này thoạt nhìn ánh vàng rực rỡ, mảnh gần bằng sợi tóc, riêng món này ngươi đã không cần khiêm tốn rồi.”

Lý Cố cười đến không thấy mắt, giống như người đang được khen chính là hắn vậy, cằm đều hếch cao lên rồi.

“Món da cá cuốn kia hơi chua ngon miệng, thật sự là không tồi. Bát canh không tanh chút nào.”

A Phúc nói: “Chiên gừng, khi canh nấu xong thì thả vào, còn cho thêm một thìa sữa dê nữa.”

“Sữa dê nặng mùi, cá lại tanh, hai cái này gặp nhau, lại ăn rất hợp.”

Lý Cố giật mình: “Cá và dê, chẳng phải là một chữ tanh sao?”

(*) chữ cá 鱼 và chữ dê 羊 hợp lại thành chữ tanh 鲜 ( cảm ơn trạch ca chỉ bảo)

Lý Hinh gật đầu, ngồi thêm chốc lát, khi bưng trà lên lại bỗng nhiên nói: “Ai, đáng tiếc cho một người khéo tay giỏi việc như vậy, lại bị ngươi tiên hạ thủ vi cường. Bằng không ta phải cướp về, như thế mỗi ngày đều có canh ngon để uống rồi.”

Lý Cố đắc ý dào dạt: “Ngươi muốn uống canh thì cứ đến đây mà uống là được, chẳng lẽ Thái Bình điện còn không có nổi một đôi đũa cho ngươi sao?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...