Phùng Xuân

Chương 44



"Ba, đừng..."

Nhớ tới chuyện lúc chiều chơi bóng rổ đổ mồ hôi đầm đìa, sau còn uống vào ít rượu, nhất định thối chết được. Sợ ba tiếp tục đi xuống nữa, Diệp Du Đồng thừa dịp hai người hơi tách ra, nhỏ giọng xin tha, "Để tối có được không? Để con tắm rửa, ăn cơm trước đã..." Phải nói ra mấy câu giống cầu hoan như vậy, cậu cũng mắc cỡ chết được, giống như là đang "hẹn" với ba tối làm chuyện gì đó ấy.

"Ưm!" Vuốt khẽ lên sống lưng cậu bé một cái, Diệp Phùng Xuân tạm thời đình chỉ tấn công. Thật ra y cũng rất muốn ôm cậu bé ngay trong nhà bếp, nhưng nghe giọng nói dịu dàng, hai má ửng hồng, đôi mắt ướt át đó y lại mềm lòng, vì thế y cúi người nói khẽ vào tai cậu, "Kêu ngọt ngào một chút, ba sẽ tha cho con..."

Nếu buông tha cậu nhóc dễ dàng như vậy, y rất không cam lòng và tất nhiên là phải đưa ra yêu cầu khó cho cậu.

"Ba..." Không thể chịu đựng được những thủ đoạn tán tỉnh trắng trợn của ba mình, Diệp Du Đồng cảm thấy mình bị trêu ghẹo đến sắp khóc òa lên. Cậu mong có thể nhanh chóng thoát khỏi hấp dẫn ngọt ngào này, nhưng phải gọi làm sao ba mới hài lòng đây, "Ba..." Khóe mắt cậu đỏ lên, vừa nũng nịu vừa cầu khẩn gọi một tiếng.

Diệp Phùng Xuân từ chối cho ý kiến, tay y lại chui vào vạt áo, vuốt ve xuống eo, rồi lại vòng lên khiêu khích nụ anh đào, sờ mó, kéo nhè nhẹ, đôi môi nóng bỏng cũng không quên để lại những dấu hôn trên chiếc cổ trắng nõn của cậu.

"Ưm!" Cảm giác ngọt ngào ập tới, đi từ sống lưng tỏa ra khắp cơ thể, cậu nhóc chịu không nổi run lên từng đợt, "Ba đừng... đừng sờ chỗ đó..."

"Còn chưa đủ đâu!" Y nói khẽ vào tai cậu bé những lời xấu xa, động tác trên tay lại càng to gan hơn, hại chút nữa cậu đã đứng không vững, "Đồng Đồng biết ba thích nghe cái gì mà, phải không?"

"Con...Ưm..." Do dự nửa ngày, dù cậu có thể đoán được ba đang muốn cậu gọi cái gì, nhưng cách xưng quá to gan đó cậu không cách nào thốt ra được. Chỉ vào những lúc lên đỉnh cực hạn cậu mới có thể bỏ mặc tất cả nói ra những câu không biết thẹn đó, còn ở tình huống hiện giờ, cậu quả thật không thể vứt bỏ sợi dây đạo đức, lý trí cuối cùng còn trói chặt đó được.

Bị bàn tay vuốt ve đến cả người như thoát lực, ngay cả chỗ mẫn cảm cũng bắt đầu phát đau, nhưng cha cậu vẫn chưa có ý định rút tay lại, không còn cách nào khác, Diệp Du Đồng đành phải cắn răng, đưa tay xuống chỗ yếu của y, từ từ quỳ xuống chân y. Đôi mắt một mí ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phùng Xuân đang đứng đó, khàn khàn hỏi, "Con... Con giúp ba ra nha?"

Như vậy có lẽ ba sẽ thấy thỏa mãn! Nơi này là nhà bếp, cậu lại vừa mới về nhà, chưa kịp tắm rửa thay quần áo, mấy câu ông xã với anh yêu buồn nôn gì đó cậu thật không thể thốt ra được. Nhưng nếu phải cự tuyệt ba như thế, cậu lại thấy không nỡ.

"Đồng Đồng!"

Người trước giờ luôn bình tĩnh như Diệp Phùng Xuân, giờ này trong giọng nói lại đầy vẻ ngại ngùng, bối rối, y lập tức cúi người xuống kéo cậu bé lên. Biết lần này đã giỡn quá trớn, rõ ràng y cũng hiểu cậu bé rất đơn thuần chuyện gì cũng xem là thật, sao lại còn chọc bé như vậy, Diệp Phùng Xuân vừa tự trách lại vừa đau lòng, "Không! Không cần đâu, ba không muốn con làm như vậy... Ưm..."

Người nào đó tự chui đầu vào rọ đột nhiên kêu lên một tiếng, lúc này cậu bé cố chấp đã kéo khóa quần y xuống, cách một lớp vải ngậm lấy y. Cảm nhận được đầu lưỡi non mềm ấm áp của con, còn có cả những kỹ xảo trúc trắc nhưng lại nhiệt tình đó, trong nháy mắt y cảm thấy toàn thân như bốc cháy, nhịn không được ngửa cổ ra sau, trong đầu lại nhớ tới, lại khát vọng cái lần đầu tiên cậu bé khẩu giao cho mình.

Có lẽ là ba năm trước đây, cậu nhóc vì sợ hãi cuộc tình cấm kỵ này nên đã dùng phương thức mạnh bạo như vậy làm với y để có thể nắm lấy một chút cảm giác an toàn, nó giống như hiến tế. Giờ nhắc lại sự cuồng dã như không có ngày mai đó, Diệp Phùng Xuân vẫn còn thấy sợ hãi, cho nên từ đó về sau y không bao giờ cho cậu bé làm thế nữa. Diệp Phùng Xuân cúi đầu xuống định kéo cậu bé ra, nhưng khi nhìn thấy cổ áo T shirt của cậu mở rộng ra, để lộ từng đường cong, còn có cả nụ anh đào đã biến thành màu hồng nhạt, hô hấp y dồn dập hơn, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Đồng Đồng, không cần phải thế đâu..." Sau y có thể đành lòng để cậu bé dùng tư thế khuất nhục như thế lấy lòng mình?

Lúc này cậu mới há miệng ra, giương mắt nhìn ba mình. Khóe mắt vì nhíu lại mà quyến rũ cực kỳ, đôi môi mềm mại bóng loáng, "Để con làm đi! Con muốn để ba thoải mái..." Giọng cậu khàn khàn, hổn hển nói từng lời.

Một câu rất bình thường không có gì đặc biệt lại đánh sâu vào tâm trí y. Trong nháy mắt, đại não của Diệp Phùng Xuân như trống rỗng, trước mắt y chỉ có đôi mắt dịu dàng của cậu bé. Giống như mê muội, không thể cự tuyệt, cơ thể y run lên một cái rồi dựa vào tủ chén ở phía sau, tìm một tư thế thật thoải mái, nhắm hai mắt lại, "Đến đây đi, bảo bối!" Y vừa nói, vừa vươn tay vuốt ve lên hai má cậu bé, cảm nhận làn da mềm mại, ấm áp.

Cậu bé cũng khép hai mắt lại, cũng vì kích động, mí mắt mỏng manh run lên nhè nhẹ, trên mặt là sự tập trung và cả say mê. Lần thứ hai, cậu ngậm vào, hút nhẹ, liếm láp như một con mèo nhỏ khát cầu được chủ nhân âu yếm. Từng cử chỉ, ma sát nhẹ nhàng thỉnh thoảng lại mang tới cho y những cảm giác ngứa ngáy, trướng đau, khiến y phải ngưỡng đầu, lui về phía sau, toàn thân như bị vây trong trạng thái đề phòng, cả người căng cứng lại.

Bỗng nhiên, Diệp Phùng Xuân cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve nam căn của mình, khoang miệng ấm áp biến mất thay vào đôi môi miềm mại liếm lên phía trước từng chút một. Bộ phận lộ ra ngoài không khí như cảm giác được cái lạnh, khiến y phải rùng mình. Y cúi đầu ngâm một tiếng như đang kháng nghị, rồi lại cố tình đứng thẳng đỉnh nhẹ về phía trước, không ngừng truy đuổi, gắn bó khăng khít với đối phương, say mê trầm luân trong sự ấm áp, nhiệt tình.

Cậu bé nghiêng đầu qua một bên, trấn an người đang nóng vội. Đầu lưỡi đảo qua đỉnh đầu, khi thì liếm khẽ khi thì liếm dọc theo những gân máu đang sôi sục hai bên. Một bàn tay nắm lấy nam căn vuốt lên xuống nhẹ nhàng, dáng vẻ thành kính, yêu thương hết lòng đó đã khiến y phải thốt ra những tiếng ngâm mê người.

Diệp Phùng Xuân cố nén lại những xúc động đang không ngừng dâng lên, ở trước mặt một cậu nhóc hai mươi tuổi, cho dù thế nào y cũng phải chịu được lâu một chút. Mở hai mắt ra nhìn xuống, trông thấy bảo bối của y đang chuyên tâm ngậm vào nhả ra, hai bên má cũng vì động tình mà đỏ bừng lên, đôi môi dính một ít chất dịch sáng bóng, đỏ mọng, hết thảy cảnh tượng trước mắt đã khiến cho dục vọng của y tăng lên gấp bội, y cảm thấy mình như một ngôi sao mới hấp quá nhiều năng lượng sắp bùng nổ, đốt tất cả mọi thứ xung quanh thành tro tàn. (Bệnh nghề nghiệp =)) làm gì cũng nghĩ tới trăng sao =)))

Y nhíu mi, cắn chặt môi chịu đựng cơn sóng dục vọng do cậu bé đang quỳ dưới chân mang tới. Hô hấp ngày càng nặng nề, dần dần biến thành những tiếng thở dốc, những tiếng ngâm đầy khát vọng. Bấy giờ, cậu nhóc vẫn đang cố gắng dùng tay, miệng hầu hạ ba mình, tập trung, say mê, hạnh phúc. Đến lúc này y mới phát hiện, y vốn đã bị đứa nhỏ cố chấp này chi phối, chỉ có thể nhiệt tình phối hợp theo.

Trên tay dính đầy nước bọt và chất dịch, trượt nhẹ nhàng tới lui trên dục vọng ngày càng tăng vọt của ba, mang theo cả xúc động độc chiếm mãnh liệt. Dù kỹ xảo không thành thạo nhưng lại ăn ý một trăm phần trăm. Cậu nhóc giống như một chú nai con hiếu kỳ tiến lại gần chiếc túi hai bên, cọ cọ cái mũi vào. Thỉnh thoảng cậu lại chơi xấu bóp nhẹ một chút cho đến khi đối phương thở từng đợt khiếp sợ, ngọt ngào mới thôi. Sự va chạm, tra tấn dịu dàng đó, đã tạo thành một bụi hoa hồng tỏa ra mùi hương tình dục vừa thống khổ vừa kích thích.

Người đang chìm trong bể dục như không thể kiềm chế được nữa, y chỉ phải dựa sát vào chiếc tủ gỗ ở phía sau, để mặc cậu bé thăm dò, bài bố. Giờ phút này cậu bé cũng đã kéo quần lót của y xuống, liếm ra phía sau chiếc túi, đầu lưỡi phấn hồng sợ sệt thăm dò đến đái chậu của y (vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục).

Những va chạm bất ngờ mang đến những khoái cảm cực hạn, trong khoảnh khắc, tất cả gần như bùng nổ, quét khắp người y, đuổi hết cả những lý trí còn sót lại ban đầu. Trong thoáng chốc, tất cả tinh lực như dồn xuống một nơi - đến thời điểm này, cao triều của y cũng đã tới gần, y cần được cậu bé vuốt ve, âu yếm mãnh liệt hơn nữa, cơ khát khiến toàn thân y phải đau đớn.

"Ưm, Đồng Đồng..." Diệp Phùng Xuân thống khổ vặn vẹo một chút. Với tính cách cứng rắn của y có bao giờ phải cam chịu yếu thế như vậy, nhưng, không hiểu sao nó lại đầy mới mẻ, kích thích. Y không thể không thừa nhận, y rất thích cách cậu bé làm cho y, có lẽ cả đời này chỉ có cậu bé mới thấy được những phút giây y yếu đuối nhất.

Thấy dáng vẻ hưng phấn khó nhịn của ba mình, cậu bé không chút do dự ngậm lấy chiếc túi, cẩn thận âu yếm, chóp mũi còn khẽ hừ ra những tiếng yêu kiều.

Lúc này y mới hiểu, không riêng gì những kích thích từ trên thân thể, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vẻ mặt say mê, hạnh phúc của cậu bé đã dẫn tới chuyện y không thể khống chế được bản thân.Trước đây y cũng từng phóng túng, làm tình bừa bãi chỉ vì thỏa mãn nhu cầu cần phát tiết của mình. Chỉ có những lúc ở cạnh cậu bé, y mới có thể cảm nhận cái cảm giác không chỉ do tiếp xúc từ da thịt, bên trong nó còn có rất nhiều tình cảm phức tạp khó có thể nói thành lời, khiến y có thể dỡ bỏ hết những mặt nạ, gông xiềng, không cần phải để ý hành vi tác phong của chính mình.

Bị khoái cảm mãnh liệt đánh sâu vào khiến y như phát cuồng, bất chấp cả, không ngừng tiến thẳng vào khoang miệng ấm áp non mềm của cậu bé, "Bảo bối, mau tới đi, đừng tra tấn ba nữa..."

"Ba không thích Đồng Đồng như vậy hay sao?" Ngẩng đẩu lên nhìn y bằng ánh mắt vô cùng mê người.

Hoàn toàn không ngờ cậu bé lại lấy vẻ mặt ngây thơ vô tội đó ra đùa giỡn với mình, y mất kiên nhẫn gọi một tiếng, "Diệp Du Đồng!"

"Ha ha!" Lần đầu tiên bị ba cảnh cáo bằng cách gọi thẳng tên họ như vậy, cậu chẳng những không sợ mà còn cười khẽ, cậu bỗng thấy mình rất thành tựu - ba thành như vậy, đều là do mình làm ra hay sao?

Nghe con cười, y cảm thấy có chút xấu hổ, không thèm nói tiếng nào đã vươn tay túm lấy gáy cậu bé, ngón tay xâm nhập vào mái tóc nâu mềm mại, rồi mạnh mẽ kéo cậu bé sát vào người mình. Cậu bé bị ép phải ngậm lấy vật đã căng cứng, qua những lần va chạm, cổ họng lại phát ra những tiếng ngâm khẽ cơ khát khiến y không thể kìm chế được, tấn công mạnh mẽ về phía trước, cả người run lên, va chạm càng mãnh liệt hơn, cảm thụ khoang miệng ấm áp non mềm như mật ngọt.

Phát hiện cậu nhóc đang đặt tay lên mông mình, khi thì nắm chặt, khi thì vuốt ve, y cảm giác dường như mình đang bị cậu bé kẹp chặt, chi phối mới phải, những cử chỉ đó còn khiến y kích động hơn những kinh nghiệm trong dĩ vàng gấp ngàn lần. Lần thứ hai Diệp Phùng Xuân nhắm chặt mắt lại, chăm chú cảm nhận tình yêu mãnh liệt, sắp lên đỉnh cao trào. Đôi tay đang nắm chặt cậu bé lại càng siết mạnh hơn, lúc này y chợt nghe một tiếng ngâm khẽ của cậu bé, y thở dốc, kinh ngạc. Tiếng ngâm đó giống như một nút điều khiển từ xa, trong nhát mắt khiến mũi tên trượt ra khỏi dây cung, phóng lên đỉnh, "Chờ chút, bảo bối... Ưm..."

Kèm với tiếng rên, y vốn định rút ra ngoài nhưng lại không kiềm chế được, bắn thẳng vào miệng cậu bé. Chất lỏng nóng rực không ngừng tuôn ra ngoài, Diệp Phùng Xuân như sắp chống đỡ không nổi, chỉ phải ép chặt khuỷu tay vào mặt tủ miễn cường giữ thăng bằng, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.

Trong mơ hồ y phát hiện cậu bé đã nuốt hết những thứ của y vào bụng, bình tĩnh lại y mới bắt đầu hối hận sao bản thân lại không thể nhịn được hấp dẫn. Thầm mắng mình khốn nạn, Diệp Phùng Xuân sửa quần áo lại rồi cúi người, ôm lấy cậu bé vẫn còn quỳ trên mặt đất thở hồng hộc, hôn khẽ lên môi cậu một cái, "Xin lỗi, trên đất lạnh lắm... Để ba ôm con đi tắm, tắm xong cha con mình dùng cơm nha!" Thật ra thì y cũng không tin tưởng vào tài làm bếp của mình lắm, cho nên trước đó y đã gọi điện thoại cho người mang thức ăn tới rồi.

"Ưm!" Hai má đỏ bừng, hai mắt hồng hồng, đầu rúc vào ngực ba mình, đến lúc này cậu vẫn còn thấy ngượng với những hành vi lớn mật khi nãy của mình. Trời ạ! Vừa rồi ngay tại nhà bếp cậu làm chuyện đó cho ba... Thật ra thì ngoài thấy thẹn thùng ra, cậu cũng không cảm thấy khuất nhục hay khó chịu gì, còn cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc nữa là khác. Nhưng, dường như ba cũng không chống đỡ nổi, như thế lại càng khiến cậu thấy ngọt ngào vì được yêu thương, cưng chiều.

Được ba tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới vào, lúc này cũng đã bảy giờ rưỡi tối, hai cha con bắt đầu ngồi cạnh nhau dùng cơm. Bấy giờ, người cảm thấy ngượng lại là Diệp Phùng Xuân, không ngờ y đã đến từng tuổi này rồi mà còn bị cậu bé làm tới nỗi không khống chế được, đúng thật là mất mặt.

"Ba ơi!" Dùng cơm xong, buông bát đũa xuống, Diệp Du Đồng phiền não gọi y một tiếng.

"Sao vậy?" Dường như cậu bé đang muốn nói chuyện gì đó với y, "Gặp phải vấn đề gì sao?" Rất hiểu tính cậu bé, Diệp Phùng Xuân biết cậu nhất định đang muốn thương lượng chuyện gì đó với y.

"Thôi bỏ đi! Nói với ba cũng vô dụng thôi! Ba nhất định sẽ bảo con đi..." Diệp Du Đồng đứng dậy thu dọn, một lát sau mới nói, "Hôm nay đội trưởng đội bóng rổ của trường hỏi con có muốn tham gia đội hay không?"

Sau lần diễn thuyết thất bại đó, ngoài việc công tác trong ban biên tập ra, không có xã đoàn nào có thể khiến cậu động lòng, nhưng đội bóng rổ lại khác những xã đoàn kia rất nhiều, thời gian tập luyện và thi đấu cũng dày đặc, đến lúc đó đúng thật là phải bỏ một mình ba cậu ở nhà.

"Uhm, Đồng Đồng vẫn còn ngại ba phải không?" Nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, Diệp Phùng Xuân do dự một chút rồi nói: "Không phải ba đã nói, con phải làm chuyện mà con thích hay sao!"

"Nhưng mà con..." Không nỡ bỏ ba!

"Con đừng vì ba mà hi sinh gì cả, như vậy ba sẽ rất đau khổ, con có biết không?" Diệp Phùng Xuân nhìn cậu bé bằng ánh mắt thành khẩn.

Đời này y đã độc chiếm hết tất cả tình yêu của cậu bé, nếu y lại tiếp tục ích kỉ, giam cầm cậu không để cậu bay cao, như vậy về sau đứa nhỏ này sao chống chịu được với gió táp mưa sa đây? Cho dù có nói thế nào, y cũng là một người làm cha, y phải tạo điều kiện cho cậu bé ra ngoài tôi luyện bản thân để trưởng thành và điều cần thiết nhất hiện giờ chính là phải có sự nghiệp và bạn bè của riêng cậu. Chỉ có như vậy, cho đến khi y tuổi già sức yếu, cậu bé cũng có thể kiên cường, đủ bình tĩnh chấp nhận nỗi đau khi mất đi y.
Chương trước Chương tiếp
Loading...